Buổi chiều hôm sau, Tôn Đào Phi, Bàn Đinh và ông cụ cùng ngồi xem phim truyền hình về đề tài quân lữ mà ông thích.
Nói thật, cô không có hứng thú với loại phim truyền hình này, nhưng không thể không cho ông cụ mặt mũi. Bàn Đinh ngược lại giống ông, ở một bên thét rất hăng say.
Đang náo nhiệt, điện thoại nhà lại không cam lòng tịch mịch mà vang lên.
“Phi Phi, không thấy bà nội của con nữa, bà để lại tờ giấy, nói là về nhà mẹ đẻ rồi, đã kêu anh hai con đi tìm, thật là dọa chết người mà.” Thanh âm vô cùng khổ não của mẹ chồng vội vàng truyền đến.
Tay Tôn Đào Phi nắm điện thoại run run hai cái, cô nhớ nhà mẹ bà cụ hình như là ở thành S. Vợ chồng già này, ai cũng không thua ai.
“Ai gọi thế?” Tôn Đào Phi mới vừa để điện thoại xuống, ông cụ liền mắt sáng như đuốc hỏi.
“Mẹ gọi tới ạ, nói là bà nội về nhà mẹ đẻ rồi.” Tôn Đào Phi thận trọng nói.
“Để cho bà ấy trở về, ông sẽ không đi đón bà ấy.” ông cụ lớn tiếng quát, râu cá trê cũng giơ lên kịch liệt.
Tuy nói như thế, nhưng kể từ cú điện thoại kia, Tôn Đào Phi rất nhanh phát hiện, ông cụ nguyên bản là không thể nào chuyên tâm, càng không yên lòng. Đến chiều, ông cụ càng thêm tới tới lui lui phòng tắm mấy lần.
Buổi tối, mặc dù Tôn Đào Phi làm một bàn rất nhiều món, nhưng thấy tâm tình ông không tốt, Trình Phi Viễn và Tôn Đào Phi cũng không có tâm trạng. Trên cả bàn, chỉ có một mình Bàn Đinh, a ô a ô ăn vui vẻ vô cùng.
“Phi Phi, là bà nội.” Tôn Đào Phi mới vừa đút nấm mèo chua cay vào trong miệng, nhất thời bị sặc, nóng hừng hực khó chịu.
“Bà không muốn lộ ra, cháu im lặng nghe bà nói, bây giờ bà đang ở phi trường thành phố W, cháu lặng lẽ ra ngoài, tìm một chỗ ở cho bà, ngàn vạn lần không được nói cho ông nội cháu biết, biết chưa.”
Tôn Đào Phi mơ hồ “uh” hai tiếng, quét về phía ánh mắt lấp lánh như rađa của ông cụ, cho dù cô không la lên, chỉ sợ ông cụ cũng đã biết. Hơn nữa cô chính là chuẩn bị lộ ra. Hai cụ gây mâu thuẫn, huyên náo cực kỳ cao hứng, chịu khổ chịu tội là họ.
“Ông nội, bà nội đau chân ở phi trường.” Tôn Đào Phi vẻ mặt đau khổ lo lắng vô cùng nói.
Trình Phi Viễn đang uống nước, khóe miệng cong lên, vợ hắn lại đang nói linh tinh rồi, bất quá, hắn ủng hộ, hai cụ sớm ngày hòa hảo, mới là thiên đường của bọn họ.
“Uống gì mà uống, còn không mau đi phi trường.” ông cụ đứng lên, hung ác vỗ xuống vai Trình Phi Viễn, vô cùng lo lắng chạy như bay ra ngoài.
Tôn Đào Phi ẵm con lên, ở phía sau hét lớn, “Con cùng đi với hai người.”
Khoảnh khắc nhìn thấy bà cụ, Tôn Đào Phi liền thu được ánh mắt sắc bén nóng rực của bà.
“Ông tới làm gì!” Bà nội hung hăng uốn éo mặt qua một bên, đối với ông cụ, không rảnh mà để ý.
Tôn Đào Phi vội vàng chạy tới, đỡ cánh tay bà, cười ha hả nói, “Bà nội, bà không biết, mới vừa rồi bà gọi điện thoại, ông nội đang ở bên cạnh, vừa nghe nói bà tới, ngay cả cơm cũng không ăn, chạy thẳng tới phi trường. Đúng không, ông nội.” Thật ra thì bà nội cũng hi vọng ông nội tới, nếu không sao lại chạy tới thành phố W này, cho nên nói nha, phụ nữ bất luận bao nhiêu tuổi, đều là nhìn cả hai phía cùng một lúc.
Nghiêng đầu, Tôn Đào Phi chỉa vào tầm mắt sáng quắc của ông cụ, cả gan nháy mắt với cụ, ý bảo ông hãy nịnh bà chút.
Có lẽ là lòng tốt hi vọng hai cụ nhanh chóng hòa giải của Tôn Đào Phi cảm động trời cao, ông cụ cuối cùng cũng mở miệng, “Mau về nhà ăn cơm.”
Nói xong, ông cụ liều mạng kéo tay bà cụ, mặc bà cụ thế nào cũng không buông tay.
Trình Phi Viễn ở một bên nén cười đến bụng cũng đau, đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy, ông trừ bà nội ra, cũng có người thứ hai làm cho ông nghe lời. Xem ra vợ mình rất thần kỳ.
Tôn Đào Phi mỉm cười nhìn hai cụ trước mặt, lại quét nhẹ ai kia bên cạnh, nếu cô lớn tuổi như vậy cũng có người ghen vì cô, thì thật thỏa mãn.
Cảm thấy Trình Phi Viễn bên cạnh đã ngủ say rồi, Tôn Đào Phi nhẹ nhàng vén chăn lên, rón ra rón rén ra khỏi phòng. Hắc hắc, cô phải đi nghe lén.
Khẽ áp vào trước phòng ông bà nội, bên trong quả nhiên truyền ra lời ngon tiếng ngọt liên miên của ông nội dụ dỗ bà nội.
Một lát sau, Tôn Đào Phi đang chuẩn bị lặng lẽ rời đi, ai ngờ, cô vừa mới xoay người, liền ngã vào một lồng ngực ấm áp cứng rắn. Phản xạ có điều kiện muốn thét ra tiếng, miệng lại bị tay người khác che lại.
“Vợ, em thật tốt.” Ôm Tôn Đào Phi trở về phòng, Trình Phi Viễn liền đè cô ở trên giường, Bàn Đinh từ lâu đã bị hắn bế đi.
Đẩy tay Trình Phi Viễn ra, Tôn Đào Phi hung ác nói, “Anh muốn dọa chết em à.” Thật là một tiểu nhân gian trá, rõ ràng không ngủ, còn giả bộ ngủ.
“Em thật tốt.” Nhẹ nhàng hôn môi đỏ tươi ướt át của Tôn Đào Phi, trong tròng mắt đen thâm thúy của Trình Phi Viễn mang đậm ôn nhu, cực kỳ say lòng người.
Khi còn một tia tỉnh táo cuối cùng, Tôn Đào Phi kìm không được thầm nghĩ, sự thật chứng minh, về sau cô đại khái có thể đem “em thật tốt”, làm thành dấu hiệu phát tình của người nào đó.