ba, ở trong mắt cha mẹ hai bên chúng ta đều là thí sinh tốt nhất.”
Tôn Đào Phi nghe Trình Phi Viễn nói cũng đại khái biết Từ Dĩnh kia đã bán cô gần hết, cẩn thận suy nghĩ một chút đủ loại lý do theo lời Trình Phi Viễn, đối với cô mà nói đúng là rất mê người, bất quá cô vẫn muốn suy nghĩ thật kỹ, dù sao đây là chuyện lớn liên quan đến cả đời cô.
Trình Phi Viễn thấy Tôn Đào Phi vẫn còn do dự, trấn định hạ thêm một liều thuốc mạnh, “Tôn tiểu thư, trước mắt cha mẹ của cô cũng thực vội hôn sự của cô, coi như bây giờ cô không đáp ứng, tôi cũng nắm chắc cô nhất định sẽ kết hôn với tôi.”
Tôn Đào Phi căm tức nhìn người đàn ông bá đạo này, người khác đều là đánh một cái tát cho một trái táo ngọt, anh ta lại cho một trái táo ngọt rồi hung hăng tát người ta một cái, cho Tôn Đào Phi cô biết chỗ tốt khi gả cho anh ta, và lý do không thể không gả cho anh ta.
“Cho tôi một ngày suy tính, ngày mai tôi cho anh đáp án.” Tôn Đào Phi nói xong dùng tay làm dấu mời, ý tứ Trình Phi Viễn có thể rời đi.
Sau khi Trình Phi Viễn rời đi, Tôn Đào Phi rất rối rắm, thậm chí là có một chút hốt hoảng, này dù sao cũng là lựa chọn liên quan đến cả đời cô, nếu nắm tay, cô phải đi cả đời, cô không muốn buông tha giữa đường, đây không phải là nguyên tắc Tôn Đào Phi cô xử sự. Hơn nữa cô cũng tin tưởng câu nói kế tiếp của Trình Phi Viễn, nếu như cô không đáp ứng, nói không chừng ba mẹ cô thật sẽ ép cô gả.
Ở trong đủ loại rối rắm lặp đi lặp lại, Tôn Đào Phi quyết định đánh cuộc một lần, nếu như cô thua, cô cũng nhận. Tôn Đào Phi không có lập tức gọi điện thoại cho Trình Phi Viễn, để cho người đàn ông tự đại đó khẩn trương chút cũng tốt.
Trình Phi Viễn nhận được điện thoại của Tôn Đào Phi vào gần tối ngày hôm sau, trong điện thoại thanh âm của Tôn Đào Phi không có một chút xíu phập phồng đáp ứng thỉnh cầu hai người kết hôn. Khiến cho Trình Phi Viễn vốn còn hơi có chút tâm tình khẩn trương cũng được buông lỏng.
Tôn Đào Phi và Trình Phi Viễn chính thức xác định quan hệ. Tôn Đào Phi nói thay đổi này cho thái hậu nhà cô trước tiên, khoảnh khắc Tống Thái hậu nghe tin tức đó, cả khuôn mặt trong nháy mắt toả sáng, lập tức giống như trẻ hai mươi tuổi, lần đầu tiên thừa nhận lời của cô trong hai mươi mấy năm qua, “Làm rất khá, không hổ là con gái của Tống Lệ Bình ta.” Phụ thân đại nhân của cô mặc dù không có bất kỳ lời bày tỏ gì, nhưng suốt cả một tháng khóe miệng của ông quả thật chưa từng hạ xuống. Tôn Đào Phi nghĩ cô làm cái quyết định này là đúng, ít nhất ba mẹ cô rất vui vẻ, về phần cô, không có người trong lòng, gả cho người nào chẵng phải cũng là gả sao?
Trường học gần đây học sinh lục tục đi học, cuộc sống của Tôn Đào Phi cũng bận rộn lên. Cô và Trình Phi Viễn thỉnh thoảng sẽ gửi tin nhắn nói vài chuyện không quan trọng. Đi ra ngoài ăn một bữa cơm, không khí vẫn tẻ ngắt, nhưng so với lần đầu tiên tốt hơn nhiều, Tôn Đào Phi tính toán, lần này họ đã nói hơn hai mươi câu, cũng coi là một bước tiến lớn.
Chiều hôm đó, Trình Phi Viễn không biết rút đâu ra thời gian chạy tới cửa hàng bánh ngọt của cô, vô cùng làm dáng ngồi ở khu thư giản ưu nhã vạn phần uống cà phê Tôn Đào Phi pha, chọc cho tiểu cô nương tới tới lui lui trong tiệm nhìn đỏ mặt.
Tôn Đào Phi nhìn chằm chằm bóng lưng mơ tưởng hão huyền của người khác, thầm mắng một câu, táo bạo.
Khách trong tiệm càng ngày càng nhiều, hơn nữa phần lớn đều là con gái muốn kết bạn mà đến, cơ hồ là mỗi nhóm con gái tới cũng sẽ đỏ mặt nhìn về chỗ Trình Phi Viễn một cái. Người đầu sỏ gây nên nào đó, không biết là không hề biết, hay là đã sớm thích ứng với loại ánh mắt đó, vẫn ngồi vững như bàn thạch như Phật lớn ở tại chỗ tiếp tục uống cà phê không biết đã thêm đầy bao nhiêu lần của hắn.