thấy có hai ba người chạy về phía mình, vừa chụp ảnh, vừa hỏi to: “Tiêu tiên sinh tới bệnh viện thăm con gái sao?”
Càng ngày càng có nhiều phóng viên dồn tới đây, vì không có trợ lý hay thư ký nên Tiêu Trí Viễn đã bị vây quanh vòng vây chật kín.
“Công ty đầu tư Đông lâm bị nghi ngờ là làm giả cổ phiếu, anh làm như vậy là để cứu vãn hình tượng ư?”
“Tiêu phu nhân là ai vậy?”
“Anh đã đọc tin tức chưa? Hai người đó thực sự là vợ và con gái của anh ư?”
…
Tiêu Trí Viễn không trả lời bất cứ câu hỏi nào, chỉ cố gắng đẩy vòng người ra để tiến thân về phía trước, trong lòng anh có một chút cảm giác sợ hãi, may mà anh là người gặp phải cảnh này, nếu như là Tang Tử Quan và Lạc Lạc thì… Vừa nghĩ vậy thì đám người bên cạnh lại ùn ùn kéo tới, túi tài liệu trong tay anh bị rơi hết xuống đất, gấu bông nhỏ và một tấm chăn lông cũng tung ra ngoài.
Tất thảy im lặng lại trong vài giây, Tiêu Trí Viễn không nói năng gì chỉ khom người xuống nhặt gấu bông và chăn lên, lại rất kĩ càng phủi sạch bụi bặm trong người con thú nhồi bông đó ôm vào ngực, tiếp tục đối diện với đám phóng viên.
Thần sắc anh đã hòa nhã đi vài phần, chỉ bình thản nói: “Về vấn đề của công ty đầu tư Đông Lâm, một thời gian nữa chúng tôi sẽ mở một cuộc họp báo công cha tin tức. Còn về việc riêng của tôi, xin lỗi, tôi không thể trả lời câu hỏi của mọi người.”
Vừa dứt lời thì bảo vệ của bệnh viện cũng xuất hiện, tiến tới gần che chở cho Tiêu Trí Viễn an toàn vào được đến trong thang máy. Đám nhà báo đã bị ngăn lại bên ngoài, tuy vẫn chưa có sự chứng thực từ chính miệng Tiêu Trí Viễn nhưng đa số họ đều đã cảm thấy thỏa mãn.. dù ssao những thứ đồ mà Tiêu Trí Viễn vừa cầm trên tay cũng phần nào chứng tỏ được đúng là anh đến thăm con gái. Người thì ngồi xổm chầu chực, người thì gửi tin tức đến tòa soạn, dần dần, người cũng tản đi gần hết.
Tiêu Trí Viễn tới cửa phòng bệnh đã nghe thấy Tang Tử Quan cố đè thấp giọng nói dỗ dành con gái, nghe qua cũng biết cô bé rõ ràng là đang làm nũng, anh mỉm cười bước vào tiến thẳng tới giường bệnh, thấy cái đầu trọclóc của Lạc Lạc cũng rất ngạc nhiên, nhưng anh lại bật cười thật sảng khoái.
Tang Tử Quan vô cùng giận dữ: “Anh còn cười nữa à? Lạc Lạc của chúng ta đã buồn lắm rồi!”
Anh chớp chớp mắt nhìn Tang Tử Quan, rồi liếc sang nhìn Lạc Lạc, nhìn đôi mắt đỏ hồng vì khóc lóc của con bé, anh khẽ hỏi: “Thấy papa mà vẫn khóc cơ à?”
Thì ra là Lạc Lạc vừa đi WC, trong lúc vô tình thì đã trông thấy bộ dạng của mình trong gương, nhất thời bị dọa đến hoảng hốt, liền quay đầu rúc vào ngực mẹ khóc lóc, ngay cả y tá tới dọa dẫm, khuyên bảo cũng vô dụng. Tang Tử Quan nói với cô bé là tóc vẫn có thể mọc dài, tiểu cô nương liền che tai lại, không muốn nghe rồi lắc đầu quầy quậy: “Ai cũng có, chỉ có Lạc Lạc không có…”
“Ai tới dỗ dành cũng không có tác dụng gì.” Tang Tử Quan bất đắc dĩ, “Thôi thì cứ để nó khóc, khóc mệt rồi sẽ lăn ra ngủ ấy mà.”
Không ngờ Tiêu Trí Viễn lại lấy di động ra, không biết tìm kiếm cái gì, một lát sau đã dúi vào tay con gái.
Tang Tử Quan nghe thấy tiếng nhạc phát ra, lúc đó tiểu cô nương kia nước mắt vẫn lưng tròng nhưng đã nhìn chằm chằm vào màn hình, vẫn sụt sịt nhưng nhìn vào di động chăm chú khác thường.
“Papa, cậu ta… cũng không có tóc.”
“Anh bạn nhỏ này tên là Ikkyu-san, chính vì không có tóc nên trong tất cả mọi người, cậu ta mới là người thông minh nhất.” Tiêu Trí Viễn ôm lấy con gái, nhỏ giọng giảng giải, cuối cùng cũng làm cho cô bé nín khóc, còn bắt chước tiểu hòa thượng trong phim hoạt hình giơ tay lên xoa xoa đầu mình. Tang Tử Quan đứng bên cửa sổ nhìn xuống dưới lầu, chỉ cách nhau hơn mười mét mà ai ai cũng chỉ nhỏ bé như một dấu chấm, nhưng nếu được phóng đại lên, không biết sẽ có biểu cảm hỷ, nộ, ái, ố như thế nào nữa.
Cô nặng nề quay trở lại, phòng bệnh đơn của trẻ em tách biệt hẳn với những tiếng động ồn ào bên ngoài kia. Lạc Lạc đang ôm gấu bông ngồi xem phim hoạt hình, cười lén lút cười khúc khích, cha nó thì đang ngồi bên cạnh rất hiền hòa mà xem cùng nó, thi thoảng anh liếc mắt nhìn cô, khi hai người nhìn nhau, cô chỉ cảm thấy năm tháng thật huyền diệu.
Dù chỉ là một biểu hiện giả dối nhưng thế nào cũng khiến ta lưu luyến.
“Tiêu Trí Viễn, tôi có chuyện muốn nói với anh.” Khi cô mở miệng, trái tim vẫn luôn đập mạnh vì bất an bỗng dưng trầm tĩnh hẳn.
Bởi vì có một vài việc, nhất định là phải làm, giống như đi trên một con đường dài, dù thế nào cũng sẽ đến điểm kết thúc, dù sao cũng vẫn phải nói câu từ biệt.
Cô đã không còn đường lùi nữa.
(Bạn có cảm xúc gì sau khi đọc xong chương này?)
Hành lang của bệnh viện rất sạch sẽ, có mùi thuốc sát trùng thoang thoảng nhưng khá rõ ràng. Tiêu Trí Viễn nhìn đồng hồ một lát, “Có gì quan trọng không? Tôi chỉ đến xem Lạc Lạc thế nào rồi phải đi luôn, công ty còn rất nhiều chuyện phải xử lý.”
Nhưng đột nhiên cô lại nói ra một chuyện hoàn toàn không liên quan: “Anh còn nhớ công ty ESSE không?”
Đuôi mày Tiêu Trí Viễn khẽ nhếch lên, tuy là rất ngạc nhiên nhưng vẫn đáp: “Nhớ, bây giờ công ty đó cũng vẫn là một trong những khách hàng quan trọng của Thượng Duy.”
“Lúc đó chính vì anh có được đơn đặt hàng của ESSE nên mới khiến Thượng Duy vượt qua được cửa ải khó khăn kia.” Tang Tử Quan chăm chú theo dõi ánh mắt anh, “Nửa năm chị gái tôi cùng anh ra nước ngoài, chắc chắn là vì đơn đặt hàng đó.”
“Không sai.”
“Tiêu Trí Viễn, đến bây giờ tôi mới biết, anh thực sự không yêu chị gái tôi.” Tang Tử Quan nhướn môi mỉm cười, “Cũng chỉ có duy nhất chuyện này là anh không gạt tôi.”
Thần sắc Tiêu Trí Viễn cuối cùng vẫn có phần mất tự nhiên, khóe môi anh trùng xuống có phần khó chịu, “Em sao vậy? Chuyện quá khứ anh đã quên lâu rồi.”
“Cha nuôi của chị gái tôi lúc đó chính là giám đốc điều hành của ESSE chi nhánh Trung Quốc.”
“Tử Quan, ý em muốn nói là gì?” Tiêu Trí Viễn có phần giận dữ nói “Anh lợi dụng chị gái em để lấy cái đơn đặt hàng đó ư? Sau đó liền phụ tình bạc nghĩa cô ấy?” Khóe môi anh là nụ cười giễu cợt, giống như cảm thấy cô quá mức khờ khạo, “Em cảm thấy có khả năng này ư? Làm loại chuyện này lúc nào cũng có thể bị pháp luật trừng trị, làm sao anh có thể ra tay?”
“Thông minh như anh, chuyện tiền giả anh sẽ không làm nhưng việc đầu tư vào tình cảm thì không giống thế, đồng ý sẽ lấy chị ấy rồi đợi đến khi ký xong hợp đồng, anh liền đổi ý, chị ấy còn có thể làm gì?” Tang Tử Quan cười lại một tiếng “Lúc đó chị ấy có một anh bạn trai nhưng vẫn không chịu nói cho tôi biết người ấy là ai… Là anh yêu cầu chị ấy giữ bí mật, đồng thời điều tôi đi khỏi văn phòng tổng giám đốc là sợ bị tôi phát hiện, phải không?”
Ánh mắt Tiêu Trí Viễn từ hiền từ trở nên cứng cỏi, nhíu mày, muốn nói lại thôi. Có điều cuối cùng, anh vẫn giống như mỗi lần cãi nhau với cô trước đây, vẫn giữ im lặng, dường như cái gì cũng không để ý, “Tùy em nghĩ sao cũng được!”
“Tôi muốn ly hôn. Lạc Lạc là của tôi.” Tử Quan hít sâu một hơi, cố gắng đè cơn tức giận trong lòng xuống, “Tiêu Trí Viễn, tôi nói với anh lần cuối cùng – tôi muốn ly hôn.”
“Tang Tử Quan, cô làm loạn đủ chưa? Đám phóng viên ở ngay bên ngoài kia, ảnh của cô vừa được tung ra đã muốn giật tít tiếp theo là tin ly hôn phải không?” Anh giận đến mức sẵng giọng, “Đừng nói là tôi, hội đồng quản trị sẽ không đồng ý đâu.”
Không ngờ đến lúc này Tang Tử Quan lại cười với vẻ vô cùng đắc thắng, tay cô lơ đãng chạm lên màn hình di động một cái, “Thế nhưng nếu vụ thu mua Quảng Xương của anh thất bại, có lẽ hội đồng quản trị của anh sẽ càng thêm không đồng ý mà thôi.”
Tiêu Trí Viễn hơi nheo mắt lại, ánh mắt sâu thẳm, giọng nói không biết là vui hay giận, “Tử Quan, chuyện tung danh sách những cổ đông lớn của Đông Lâm ra ngoài, tôi thật sự không mong là có liên quan đến cô.”
Tang Tử Quan lắc đầu, “Tin tức về những cổ đông của Đông Lâm vẫn được bảo mật rất kỹ càng. Có điều Phương Gia Lăng đã tìm được hai cổ đông, họ đồng ý chuyển nhượng số cổ phần trong tay họ sang cho Quảng Khoa. Nói cách khác, so sánh tương quan giữa anh và Phương Gia Lăng thì là 32% và 25%. Bây giờ trong tay tôi có cách liên lạc với một cổ đông cuối cùng, chỉ cần đưa nó cho Phương Gia Lăng, anh ta sẽ thay thế anh trở thành cổ đông lớn nhất của Đông Lâm. Đương nhiên, Đông Lâm sẽ không thể đại diện cho Thượng Duy bước vào cuộc thu mua này nữa. Nói cách khác, Tiêu Trí Viễn, anh sẽ bị knock out.”
“Bốn năm trước, anh xếp thứ tự cho Thượng Duy, tôi và chị gái tôi, Thượng Duy xếp hàng thứ nhất; bây giờ coi như việc xếp thứ tự đã đơn giản hơn rất nhiều, anh chỉ cần so sánh giữa Thượng Duy và đơn ly hôn mà thôi. Tiêu Trí Viễn, tôi nghĩ anh sẽ không giả ngốc đâu nhỉ?”
Tiêu Trí Viễn vẫn bình tĩnh nghe cô nói hết. Nhưng khác với bề ngoài bình tĩnh ấy, ngữ khí của anh vẫn mang theo đôi phần buồn rầu và bất đắc dĩ,
“Tử Quan, anh biết trên đời này điều em quý trọng nhất là gì, cho nên mấy năm nay anh vẫn luôn cẩn trọng không để bất cứ kẻ nào cướp nó đi. Nhưng em thì sao? Thứ anh yêu thích, thứ anh trân trọng, em đều vứt bỏ chúng như thế này, em làm vậy… là thử thách giới hạn của anh sao?”
“Tình yêu của anh đối với em, bất luận là thật hay giả, từ lâu em đã coi nó chẳng đáng một xu; con gái của anh, dù nó không phải là do em sinh ra nhưng em vẫn muốn cướp nó đi; cuối cùng là sự nghiệp anh đổ bao tâm huyết, em cũng có thể đạp đổ nó một cách đơn giản như vậy. Tang Tử Quan, anh thực sự không biết, hóa ra em lại hận anh đến mức này.”
Ý cười trên môi Tang Tử Quan dần cứng đờ, cô không dám nhìn thẳng vào người đàn ông này, nhưng những lời nói của anh, từng câu từng chữ như lưỡi dao sắc nhọn đâm thẳng vào ngực cô, lúc rút dao ra, máu chảy đầm đìa.
Trên thế giới này, hễ là những thứ cô quý trọng, chẳng phải đều đã sớm bị anh cướp đi hết cả rồi sao?
Thì ra họ đều giống nhau, bị tổn thương vô cùng sâu sắc.
“Trước năm giờ, anh hãy cho tôi một câu trả lời thuyết phục.” Lúc Tang Tử Quan mở miệng cô phải cố gắng đè nén trái tim mình, chỉ sợ nhịp thở rối loạn trước mặt anh.
Còn anh chỉ lạnh lùng xoay người, đưa lưng về cô và lạnh lùng nói, “Tang Tử Quan, cuộc hôn nhân này tôi không đồng ý ly hôn. Dù cho thu mua thất bại tôi cũng không hối hận.” Anh dừng lại một giây, “Về phần tin tức trên tay cô, bất luận cô định làm thế nào, tôi chỉ hy vọng… đến cuối cùng cô không phải hối hận.”
Lúc đi từ bệnh viện ra, tất nhiên đã có người đuổi các phóng viên đi, Tiêu Trí Viễn ngồi trên xe im lặng không hề lên tiếng. Anh ngồi trên ô tô, hai tay đặt trên đầu gối, lúc ấy mới phát hiện bản thân đang run. Bốn năm trước, chính anh đã tiếp nhận Thượng Duy hoang tàn, tan nát, lúc bị người ta vây quanh trong cuộc họp cổ đông anh chưa từng run sợ; lúc cha anh đưa anh ra khỏi Thượng Duy, đưa anh trai vào thế chỗ anh, anh cũng chưa từng run sợ… Chỉ có khi bị Tang Tử Quan làm cho tức giận, anh mới khó có thể khắc chế bản thân mình như bây giờ, lòng bàn tay rịn đầy mồ hôi.
Nguyên nhân rất đơn giản, công ty có thể cải tử hoàn sinh, cũng có thể lại đứng lên cướp quyền lần nữa, chỉ là con đường sẽ gian nan hơn một chút. Nhưng đối phương là Tang Tử Quan, anh phải làm gì đây?
Anh nhớ khi Tang Tử Quan và đứa trẻ mới bước vào Tiêu gia, dù anh biết rõ tâm trạng mâu thuẫn trong lòng cô nhưn