ày, dựa vào tình hình trong nước của Trung Quốc, ngay cả những bữa tiệc bên bàn rượu cũng không thể coi thường. Có điều Tiêu Trí Viễn chẳng hề quan tâm đến chuyện ấy, tối nào cũng ở nhà chơi cùng con gái, dù Tang Tử Quan có lạnh lùng với anh đến mức nào đi nữa thì mặt anh vẫn dày, vui vẻ chịu đựng.
Sự chống cự mạnh mẽ ban đầu của Tang Tử Quan đến giờ đã không còn thể hiện ra quá nhiều nữa, cô chỉ coi như không thấy anh, không nói chuyện với anh mà luôn đi ra ngoài.
“Em đi đâu?” Tiêu Trí Viễn hơi ngẩng mặt lên, lơ đãng phun ra một câu.
Tang Tử Quan cười lạnh: “Tôi đi tới một nơi mà bốn năm qua chưa từng tới. Tốt nhất là anh không nên theo tôi làm gì!”
Người đàn ông trẻ tuổi ngồi trên sofa vô cùng nhạy cảm, câu nói đó của cô dường như đã chạm phải điều cấm kỵ trong lòng anh… Biểu cảm anh đông cứng lại rồi chậm rãi cúi xuống, không hỏi thêm gì nữa.
Trên đường đi Tang Tử Quan vẫn luôn tự hỏi mình vì sao lại chọn buổi tối hôm nay để đi đến đây.
Là vì ban ngày mọi thứ quá mức rõ ràng, cô thực sự không có dũng khí đến đây sao?
Tang Tử Quan đẩy cánh cửa sắt nặng nề cổng nghĩa trang ra, lúc cô đi bước đầu tiên, cái bóng được kéo ra thật dài của cô lập tức xuất hiện bên cạnh, còn run lên nhè nhẹ nữa.
Mộ phần của Hạ Tử Mạn cô chưa tới bao giờ, điều kỳ lạ chính là cô lại có thể biết rất rõ con đường mòn quanh co khúc khuỷu này đi thế nào, cho nên không mất nhiều thời gian cô đã đứng trước mộ phần.
Chợt trong khoảnh khắc ấy, thật sự là trong khoảnh khắc ấy, mọi chuyện đã biến thành như vậy.
Chị gái cô đã tìm thấy cô, nhưng chị gái cô lại bỏ cô mà đi.
Còn cô lại có được một thứ mà cả đời này cô không thể nào ngờ tới, cô có Lạc Lạc.
Tang Tử Quan ngồi xuống, mái tóc dài của Hạ Tử Mạn trên tấm bia vừa dài vừa dày, tùy ý thả trên vai, nụ cười dịu dàng.
“Chị, em xin lỗi vì chưa bao giờ đến đây thăm chị. Từ khi chị đi em thật sự là quá bận rộn… Lạc Lạc lớn lên mỗi ngày, em rất sợ, rất sợ bản thân sẽ không chăm sóc nó thật tốt” Tang Tử Quan buồn rầu nói, “Hôm nay em tới đây là vì em đã quyết định sẽ ly hôn rồi. Em sẽ cùng Lạc Lạc rời khỏi anh ấy… Nhất định là như vậy.”
Cô nhắm hai mắt lại rồi lại bất giác ngẩng đầu lên, ánh trăng mềm mại sáng tỏ chiếu ánh sáng xuống người cô, lạnh lẽo, nhưng lại khiến người ta không thể trốn tránh. Tang Tử Quan hít thật sâu, cô biết chị gái cô sẽ không bao giờ còn có thể mở miệng nói chuyện với cô nữa, nhưng cô muốn nói ra, vẫn là như vậy… khiến người ta khó mà nói ra được.
Nếu như chị còn sống và nghe thấy những lời này từ cô em gái mà mình yêu thương nhất, chị sẽ phản ứng như thế nào nhỉ?
Tức giận? Thất vọng? Hay là bất ngờ?
Tuy nhiên Tang Tử Quan không quan tâm được nhiều đến thế, cô chỉ muốn đem những lời tự đáy lòng mình nói ra mà thôi…
“Chị, nếu như năm đó… chị biết em cũng thích Tiêu Trí Viễn, chị còn có thể ở bên anh ấy nữa không?” Cô giơ tay chạm lên khuôn mặt dịu dàng của chị gái, trong đáy lòng cô cũng đã có đáp án.
Hạ Tử Mạn luôn mạnh mẽ hơn cô, giả như… hai người đều hiểu được nỗi lòng của đối phương thì người từ bỏ trước nhất định sẽ là cô.
Đáng tiếc, cuộc đời này không cho họ được may mắn, trong lúc trở tay không kịp, cô đã vô thức đón nhận ngày khiến cả thế giới của mình quay cuồng điên đảo ấy.
Khi mà Tang Tử Quan đã gần kết thúc quá trình thực tập của mình ở Thượng Duy, tình thế của công ty lúc này càng ngày càng không lạc quan, công tác tuyển dụng của bộ phận nhân sự đã ngừng lại, ai ai cũng nghĩ sự phát triển của công ty này đã rơi vào ngõ cụt, không thể quay đầu lại nữa.
Hạ Tử Mạn vẫn bận rộn như trước, mặc dù Tiêu Trí Viễn không ở văn Thành nhưng công việc của chị vẫn làm không xuể. Vì thế hai chị em không hẹn mà cùng chọn quán cà phê ngay gần công ty cho buổi hẹn cuối tuần của mình. Theo thường lệ, Tang Tử Quan chăm chú viết luận văn còn Hạ Tử Mạn thì xử lý những email được gửi đến hòm thư mình.
“Haiz, ở đây mất mạng rồi sao?” Hạ Tử Mạn nhíu mày.
Tang Tử Quan liếc nhìn máy tính mình, “Đâu phải.”
“Em cho chị mượn máy tính dùng tạm một chút.” Hạ Tử Mạn có chút sốt ruột, “Bức email này phải gửi gấp.”
Hai chị em đổi chỗ cho nhau, Tang Tử Quan ngửa đầu ra sau thả lỏng một chút, cô đang cầm cốc trà sữa lên uống một hớp thì trông thấy chị gái nhíu mày, nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính, chẳng biết đang nghĩ gì.
“Thật không ngờ, em còn quan tâm đến cả cổ phiếu công ty mình nữa.” Hạ Tử Mạn lơ đãng nói.
Trên màn hình cô vẫn còn đang bật trang theo dõi giá chứng khoán, trên đó, mã chứng khoán của tập đoàn công nghiệp nặng Thượng Duy vẫn bao trùm một sắc đỏ, giá dường như đã giảm đến đáy.
Tang Tử Quan không trả lời chỉ thở dài đầy phiền muộn, không biết bây giờ Tiêu Trí Viễn đang làm gì nữa. Đúng lúc cô nghĩ vậy thì điện thoại kêu tinh một tiếng, là tin nhắn của anh.
“Ngày mai cùng đi ăn tối được không?”
“Anh về rồi à?”
“Mai về đến nơi, bây giờ đang check-in.”
Cô biết là anh luôn bay lượn trên trời, có nhiều lần một ngày còn bay đến ba chuyến, cho nên đến khi khẳng định là anh đã tắt máy mới trả lời: “Bận như vậy phải chú ý sức khỏe nhé!”
Đợi đến khi gửi xong thì đã thấy chị gái nhìn mình và mỉm cười đầy ẩn ý, dùng câu nói lúc trước của cô hỏi lại cô: “Nhắn tin với người yêu hả?”
“Đâu có.” Tang Tử Quan mỉm cười giấu giếm, nói sang chuyện khác: “Máy tính của em rất chậm phải không?”
“Chị sẽ đổi cho em cái khác.” Hạ Tử Mạn cũng hơi bực, “Chờ tải một trang mà tốn đến vài phút.”
Tang Tử Quan mỉm cười áy náy, thỉnh thoảng Tiêu Trí Viễn cũng dùng máy tính của cô, cái máy này chậm đến mức khiến anh điên tiết – nhưng nói đi thì cũng phải nói lại, ai bảo anh luôn quên mang máy tính bên mình cơ chứ?
Ăn tối với chị gái xong, theo lẽ thường, Tử Quan vẫn xuống xe ở trước cổng trường. Cô đi vào siêu thị trước, sau đó đổi ba trạm xe bus mới có thể đến được nhà của Tiêu Trí Viễn. Từ lần trước đến giờ, Tử Quan chưa quay lại nhà anh lần nào, chủ yếu là vì nơi này cách trung tâm thành phố quá xa, cô thật sự rất xót khoản phí đi đường. Nhưng lúc chờ xe không hiểu sao một chiếc túi nilon lại bị thủng, cà chua rơi tứ tung. Lúc thu dọn xong cô mới phát hiện tim mình đang đập thình thịch rất nhanh, cảm thấy bất an khác thường.
Sau này khi nhớ tới, rất có khả năng đó là điềm báo…
Số phận có khi luôn sai lệch như thế
Phải thẳng thắn cương trực đối diện với hiện thực tàn khốc hay là lừa mình dối người mặc kệ sự giả dối…
Đó đúng là một đề bài khó giải.
Túi lớn túi bé xách từ trên xe xuống, bảo vệ trong khu nhà ở dành cho người giàu đáng lẽ phải nghiêm nghị thì lại mỉm cười với cô, chưa hỏi han gì đã mở cửa cho cô, cười nói: “Anh Tiêu mấy ngày nay chưa thấy về.”
Trong lòng Tang Tử Quan có chút khó hiểu, bảo vệ biết cô? Biết cô tới tìm ai? Nhưng cô không nghĩ về nó quá nhiều mà đi thẳng vào bên trong khu nhà. Dãy mật khẩu đó cô đã thuộc, cửa mở ra rất nhanh, cô đi chân trần vào nhà bếp, rồi bỏ đồ đạc ra sắp xếp lại cho thuận tiện.
Dù theo như lời bảo vệ nói là mấy ngày nay Tiêu Trí Viễn không về nhà thì nhà anh vẫn sạch sẽ gọn gàng như thường. Có lẽ là do thói quen sống của anh cho nên trong phòng không có những đồ trang trí rườm rà, Tang Tử Quan nhớ tới lần đầu tiên cô bước vào đây, nơi cô ngủ chính là phòng ngủ của anh, khiến anh phải nằm ngoài phòng khách, hai phòng khách vắng vẻ cô quạnh, vì không có ai ở cho nên ngay cả giường anh cũng không trải drap.
Nhưng mọi thứ bây giờ không giống với lần đó.
Lần này phòng khách đã được trang trí, ngay cả tường cũng đã quét lại một lớp sơn màu xanh da trời, phối với chiếc giường màu trắng theo phong cách nhà vườn, so với thế giới chỉ với ba màu: xám, trắng, đen của những người đàn ông độc thân khác thì không gian này của anh thực sự ấm áp hơn nhiều.
Tang Tử Quan dựa lưng vào tường, lặng lẽ nhìn quanh khắp phòng, viền mắt cũng nóng lên.
Màu xanh da trời… là màu cô thích nhất. Người ông nuôi trước đây của cô đã bố trí căn phòng của cô thành màu xanh da trời, ông nói căn phòng này nếu được sơn như vậy sẽ biến thành một khoảng trời đất riêng biệt của cô, như vậy, cô gái nhỏ bé Tử Quan sẽ không bị bó buộc, thích gì, muốn làm gì, họ đều sẽ ủng hộ cô. Cô nhớ có một lần cô buột miệng kể chuyện này ra với anh, không ngờ anh lại nhớ kỹ như vậy.
Tang Tử Quan cố gắng đè tâm trạng đang cuồn cuộn trong lòng mình xuống, trở lại phòng bếp chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn, cho đến khi mọi thứ đã khá ổn thỏa nhìn đồng hồ, cô nghĩ anh đã xuống máy bay từ lâu liền cầm điện thoại lên bấm số.
Điện thoại đổ chuông thật lâu nhưng không có người nhận
Đến tận tiếng tút cuối cùng vẫn không có người nhận, Tang Tử Quan vừa bỏ máy xuống thì nghe thấy tiếng động rất nhỏ ngoài cửa.
Tách tách tách.
Là tiếng đóng cửa bằng mật mã.
Tiêu Trí Viễn đã về ư? Cô bỗng cảm thấy vui mừng khôn xiết, nhưng lại có một chút ý muốn đùa giỡn, bèn giơ tay tắt đèn phòng bếp đi, im lặng ngồi xổm xuống cạnh bệ bếp. Nếu như anh đến phòng bếp uống nước… cô cúi đầu không nín được cười.
Tiếng động ngoài cửa không giống những âm thanh bình thường.
Trong bóng tối, Tang Tử Quan có thể nghe thấy tiếng bước chân dồn dập, cùng với tiếng hít thở gấp gáp của hai người.
Không ai bật đèn, cô kìm nén nỗi bất an trong lòng, lặng lẽ đứng lên, ra ngoài xem xét.
Hình ảnh hai người đang ôm ấp nhau, quấn chặt lấy nhau, bước chân lảo đảo, hình như họ đang muốn tiến thẳng vào phòng ngủ bên trái.
Tiêu Trí Viễn… Cho dù cô nhắm mắt lại cũng có thể nhận ra tiếng hít thở đó là của Tiêu Trí Viễn, lúc này anh đang nồng nhiệt ôm hôn một người phụ nữ xa lạ, nhanh chóng muốn vào phòng ngủ.
Cửa phòng ngủ đóng lại nhưng vẫn có thể nghe rõ tiếng động uỳnh uỳnh kịch liệt trên cánh cửa.
Tang Tử Quan chỉ cảm thấy sức lực khắp cơ thể như bị rút cạn, mềm nhũn đến mức chỉ muốn ngã xuống, khắp người là sự lạnh lẽo vô hạn. Cô thậm chí còn ra sức dụi dụi mắt, muốn xác nhận đây có phải là một cơn ác mộng hay không? Là một tiếng hay nhiều hơn?… Cuối cùng Tử Quan cũng có thể đứng lên, cảm thấy mình dù chỉ là một con ngốc nhưng cũng nên ra mặt hỏi cho rõ ràng. Vì vậy cô cố gắng đứng lên, kéo hai chân như nặng hàng nghìn hàng vạn cân đi từng bước nhỏ ra khỏi nhà bếp.
Đi được hai bước, màng nhĩ vốn dĩ đang ong ong của cô đột nhiên nghe thấy một tiếng nổ lớn, trong giây phút đó, tất cả dũng khí khó lắm mới có được và giận dữ đều biến mất hoàn toàn… bởi vì cô nghe thấy một tiếng gọi thân mật phát ra từ phòng ngủ “Tiêu tổng”, mà âm thanh đó lại quen thuộc như vậy.
Trong bóng tối, cô không rảnh để suy nghĩ sâu xa xem tại sao họ lại ở cùng nhau, cũng không biết bản thân có rơi vào cảnh “lệ rơi đầy mặt” không, cô chỉ biết lảo đảo lùi từng bước về phía sau nhưng lại bị chiếc túi xách bị rơi của người phụ nữ kia làm vấp ngã. Đầu gối Tang Tử Quan đập xuống sàn rất đau nhưng cô không hề kêu rên, bởi vì…chiếc túi xách này là túi xách thường dùng hàng ngày của chị gái cô.
Là chị gái cô, người ở bên Tiêu Trí Viễn lúc này chính là chị gái cô.
Nếu là người khác cô còn có dũng khí đi vào trong phòng ngủ kia làm rõ tất cả… Nhưng… Tang Tử Quan im lặng,