, nàng muốn, rất muốn tất cả những lời tốt đẹp đó.
"Nói đi, Nhu nhi, nói cho ta biết, nàng có muốn lấy ta hay không?"
"... ..."
"Thật, Ta sẽ đem tất cả những gì là của ta cho nàng, bao gồm cả chính mình."
"Được." Nàng là phàm nhân, nàng không thể chống lại những lời dụ hoặc đó, tương lai kia thật tốt đẹp lắm, hơn nữa nơi đó còn có hắn, hắn là quan trọng nhất, nàng muốn thử một lần!
Ngày thành thân rất nhanh liền chọn được, là mười ngày sau.
Ngày hai mươi sáu tháng ba, nàng gả đi.
Tuy rằng Nhan Thủy Nhu vẫn cảm thấy quá nhanh, nhưng Toàn bá lại hừ lạnh, "Nhìn qua ánh mắt của tên tiểu tử A Lực kia, ta chỉ sợ mười ngày còn quá chậm với hắn." Câu nói đầu tiên làm cho nàng cúi đầu, không dám có ý kiến gì nữa.
Trên thực tế, gừng càng già càng cay, Toàn bá lo lắng cũng đều có lý do, từ khi nàng đáp ứng thành thân, hành động của hắn càng ngày càng lỗ mãng, càng ngày càng làm càn, ngày đó còn muốn đem nàng đến trên giường, váy áo tất cả đều......
Nếu không phải nàng sợ hãi đến rơi nước mắt, chỉ sợ hiện tại bọn họ cũng đã.... Cho dù cuối cùng hắn cũng dừng lại, nhưng là toàn thân nàng trên dưới ngay cả nơi thầm kín cũng đều bị hắn chạm qua....Nhưng là người nào đó vẫn chưa thỏa mản ghé vào người nàng mà gầm nhẹ, nói đợi cho đến đêm động phòng hoa chúc, xem hắn yêu nàng như thế nào! Đáng sợ cỡ nào, lại nhiều ngọt ngào cùng uy hiếp nha.
Nàng sắp trở thành nương tử của hắn, còn hắn, cũng sẻ trở thành tướng công của nàng, thời gian mười ngày, lo lắng chờ đợi bà mối đến, vẫn là quá quá dài, không phải sao?
Toàn bá sau khi bọn họ đính hôn đã đem A Lực đi giới thiệu cho mọi người trong thôn, mọi người tuy rằng sự việc Toàn bá ở đâu xuất hiện người bà con xa chất nhi cảm thấy kỳ quái, nhưng mọi người trong thôn vẫn là đơn thuần giản dị, cho dù rất ngạc nhiên, vẫn là vui mừng đón nhận hắn.
Mà hắn cũng thực khó hiểu, rõ ràng là cao ngạo không hợp với mọi người, lại có thể trong vài ngày kết thân với những nam tử trẻ tuổi trong thôn cùng hắn xưng huynh đệ, thân thiện không thôi. Hôm nay, Vương đại ca gọi hắn đi uống rượu, ngày mai Chu tiểu đệ mời hắn giúp làm ghế dài, nhưng chính là nhiệt tình của mọi người đối với hắn đều không giảm.
Liền ngay cả Toàn bá cũng cảm thán: "Tiểu tử này tại sao nói chuyện với người khác thì khách khí và lễ phép, còn đối với ta tại sao đều là những lời ác độc?"
Nhan Thủy Nhu mỗi lần nghe được đều lén lút mím môi mỉm cười, nghĩ đến những lời của A Lực trả lời Toàn bá.
"Ai mượn cái lão quái nhân đến phòng ta, giống như phòng cướp?" Hắn căm phẫn nói xong, cúi đầu xuống mặt nàng rất nhanh liền hôn một cái, "Lão như thế nào chưa từng nghe qua có câu \'không sợ trộm cướp, chỉ sợ trộm nhớ thương\', nếu ta thật sự thương, khẳng định chính là của ta." Thực sự là kiêu ngạo, nàng đối với lời hắn còn có thể nói cái gì?
"Về phần vì sao ta không đối tốt với lão, rất đơn giản, bởi vì mọi người trong thôn còn miễn cưỡng không tính là đáng ghét, mà lão nhân kia, chậc chậc......" Thì ra nói cho đến cuối cung, vẫn là lỗi ở Toàn bá, Nhan Thủy Nhu đối với việc một già một trẻ cãi nhau, mỗi ngày cãi nhau, đến bây giờ đã muốn chết lặng, được rồi, nếu bọn họ thật sự muốn xem cãi nhau là việc phải làm, nàng cũng không phá hư loại lạc thú này.
Thời gian mười ngày, đi qua tuy chậm, nhưng dù sao cũng đã qua, hôm nay là ngày bọn họ thành thân.
Hai người chỉ muốn tổ chức một cái nghi thức đơn giản, không cần quá nhiều người, chỉ cần hắn cùng nàng, và Toàn bá là tốt rồi.
Phòng ở của hắn bị thu dọn một lần nữa, trong phòng nơi nơi đều dán chữ hỉ đỏ thẫm, nến đỏ lẳng lặng thắp sáng, nàng nắm chặt chiếc khăn tay nhiều màu, dưới sự dẫn dắt của hắn đi vào phòng tân hôn.
Vừa mới hạ khăn voan của nàng xuống, khẩn trương nhìn khuôn mặt được trang điểm tỉ mỉ, mắt nhìn quyến rũ, môi trong suốt, đồng tử hắn co rút mạnh mẽ, nàng thật đẹp, làm cho hắn quên mất phải làm gì, ngay cả hô hấp đều trở nên khó khăn.
"Nhu nhi, hôm nay nàng thực sự rất đẹp." Vì nàng hạ xuống mũ phượng, hắn nhịn không được muốn cúi đầu, muốn hôn lên cánh môi tươi mới như cánh hoa kia.
Vừa mới chạm được môi của nàng, liền truyền đến tiếng đập cửa, "A Lực, A Lực."
"Lão quái nhân này còn dám....." Hắn thất bại gầm nhẹ, lão nhân này còn cư nhiên dám oán giận có ý kiến về hắn, lão ba lần bốn bận làm như vậy, làm cho người ta như thế nào thích được a?
"Toàn bá khẳng định có việc mới gọi chàng, chàng ra ngoài nhìn thử xem." Nàng nhẹ giọng trấn an hắn.
"A Lực, ngươi ra đây một chút." Toàn bá ở bên ngoài vẫn thúc giục.
Hắn không tình nguyện đứng dậy, thở phì phì bước ra, "Lão nhân, ngươi cứ nhất định phải là đêm nay đến tìm ta, có phải hay không?" Ai, ông không thèm so đo với sự nóng giận hắn, "Ngươi đi theo ta, ta có mấy lời muốn nói cùng ngươi." Toàn bá lôi kéo hắn đi ra ngoài, "Rốt cuộc có chuyện gì, tại sao không nói ở đây?" Hắn không kiên nhẫn nói, nhưng vẫn là thuận theo ý lão nhân đi ra sân.
Đi đến cách tân phòng khá xa, xác định là Nhan nha đầu không nghe thấy đối thoại của bọn họ, Toàn bá mới yên tâm, ông thấp giọng mang theo vài phần không tự nhiên nói: "Uy, ngươi có thể hay không?"
"Cái gì có thể hay không?"
"Liền cái kia a....." Khụ, nét mặt già nua của ông ... ...
"Như thế nào?" Là đầu óc lão xảy ra vấn đề sao? Sao đối với vấn đề của Toàn bá nghe hoàn toàn không hiểu, lão nhân này thực sự là khó hiểu, đêm tân hôn đem hắn lôi ra, sau thì nói chuyện gì cũng không rõ?
"Là...." Ngu ngốc, nhất định phải làm cho lão già này nói rõ ràng sao: "Là viên phòng a."
"Viên.... Nha" Hắn đã hiểu.
"Việc này đáng ra ta không nên hỏi, nhưng Nhan nha đầu khi ba tuổi mẫu thân đã qua đời, phụ thân của nó là một đại nam nhân khẳng định sẽ không dạy nó loại chuyện này, nên ta liền nghĩ đến hỏi ngươi, nhưng thời gian sau này nhiều việc, liền quên mất." Chuẩn bị thành thân làm cho thiếu chút nữa mệt ngã bệnh, "Cho nên ta vừa nhớ ra liền đến hỏi.....uy, xú tiểu tử ngươi đang cười cái gì?"
A Lực thực sự không nhịn được nữa, cười haha đứng lên, chuyện này thật sự khôi hài, ngẫm nghĩ lại lão nhân kia cả ngày cùng hắn đấu khẩu, một bộ lễ giáo còn muốn lơn hơn thiên lão nhân gia, hiện tại lại đỏ mặt hỏi hắn "Rốt cuộc có thể viên phòng hay không", này, ha ha ha ha.... ...
"Ngươi dám cười, ngươi còn cười, thật quá đáng, ta rất tức giận đó."
"Khụ..." Hắn cố gắng thanh thanh cổ họng, cố ý đè thấp tiếng nói hỏi: "Nếu ta nói ta không biết làm sao bây giờ? Ha ha ha ha....." Lời nói còn chưa dứt, lại nhịn không được bật cười, Toàn bá đem hết toàn lực không để ý tiếng cười của hắn, "Nếu ngươi không biết, ta có đem theo sách, đây chính là năm đó lúc ta thành thân cha ta giao cho ta." Toàn bá từ trong lòng lấy ra một quyển sách cũ nát, đưa đến cho hắn.
Loại này nọ vẫn là tổ truyền? A Lực thực sự mới biết.
"Không cần." Sách kia như vậy cũ, hắn mới sẽ không thèm đọc qua, hắn liên tục lui vài bước, "Ta nghĩ, có lẽ ta biết"
"Biết như thế nào? Biết chính là biết, không biết chính là không biết, nam tử hán đại trượng phu, thừa nhận sẽ không có gì quá mất mặt, cho dù trước kia ngươi có biết, nhưng hiện tại ngươi đang mất trí nhớ, làm sao có thể còn nhớ rõ! Ngươi không cần thẹn thùng, lại đây, cầm lấy."
"Ta thực sự không cần, ta khẳng định sẽ biết." Hắn cố gắng thật sự nghiêm túc, nhịn cười, tuy rằng mất trí nhớ, nhưng hắn mơ hồ cảm giác trước kia có xem qua loại sách này rồi, cho nên hắn hẳn biết sẽ phải làm như thế nào.
Bất quá, rốt cuộc là ai cho hắn xem loại sách ấy?
"Phải không?" Toàn bá hoài nghi nói thầm, sau đó đột nhiên nghĩ cái gì, mắt tức giận trừng hắn rống to: "Hay là tiểu tử ngươi đã đem Nhan nha đầu......."
"Không có, không có." Chuyện này nhất định phải làm sáng tỏ, nếu không đêm nay hắn cũng đừng mong được đông phòng hoa chúc.
"Vậy ngươi còn nói ngươi biết."
"Ta cam đoan sẽ biết, ông yên tâm đi." Tốt lắm, không cần phải lãng phí thời gian ở đây cùng một lão nhân hảo hảo làm rõ vấn đề, hắn còn có đêm động phòng hoa chúc tốt đẹp chờ mình, hắn nhấc chân hướng tân phòng mà đi.
"Uy, xú tiểu tử, ngươi thừa nhận chính mình là gà giò không có cái gì là quá mất mặt...."
Hoàng chất à, cái này nhất định phải xem nha, bằng không về sau dù có làm như thế nào cũng không được, nhiều sai sót.
Một giọng nói nam tính sang sảng mà trầm thấp đột nhiên vang vọng trong tai hắn, hắn bất chợt dừng lại bước chân, nhanh chóng xoay người, phòng tầm mắt tìm kiếm, trừ bỏ rừng cây thâm u, cái gì cũng đều không có, vì sao hắn trong đầu lại đột nhiên vang lên cái âm thanh kia??? Giống như quen thuộc, nhưng lại giống như thực xa xôi.
"Uy, xú tiểu tử, ngươi làm sao vậy, choáng váng ah?" Một cánh tay vung lên làm cho hắn hồi phục tinh thần.
Thật là, hắn ở đây miên man suy nghĩ cái gì đây? Đêm nay là đêm tân hôn của hắn cùng Nhan nhi, hắn phải là đang hưởng thụ ngày chính mong đợi đã lâu, hắn xoay người bước nhanh về phía tân phòng.
Khi hắn về đến, nàng ngẩng đầu nhìn hắn ôn nhu cười, "Toàn bá gọi chàng có chuyện gì vậy?"
Khóe môi hắn mỉm cười, mang theo vài phần tà khí ngồi xuống cạnh nàng, "Lão gọi ta ra ngoài....Dạy ta việc nam nhân phải làm." Khuôn mặt của nàng nhất thời đỏ bừng, ánh trên người nàng hết sức kinh diễm động lòng người, "Nương tử tốt của ta, nàng nói xem ta có cần lão dạy ta hay không??"
Hắn còn cần người ta chỉ bảo sao??? Nàng nghĩ đến những việc hắn đối với nàng.... Đột nhiên, cảm giác được lưỡi của hắn ở tai của nàng tinh tế liếm qua, khiến cho nàng một trận tiếp một trận run rẩy, cố lui khỏi hắn, "Chúng ta còn chưa có uống rượu lễ hợp cẩm."
Này thì đơn giản thôi, hắn đứng dậy cầm lấy bầu rượu rót đầy một ly, sau đó đi đến bên giường ngửa đầu uống một hơi cạn sạch, tùy tay đem ly rượu ném xuống sau đó thượng cúi đầu hôn lên môi nàng.
"Ngô....." Chất rượu mang theo vị cay nồng lẫn vị ngọt từ trong miệng của hắn từng ngụm từng ngụm xâm nhập vào trong miệng nàng, nàng bị bắt nuốt xuống chất lõng mang theo hương vị mãnh liệt của hắn, lưỡi của hắn nhân tiện thâm nhập vào sâu trong miệng nàng.
Nàng ấm áp lại ngọt ngào, làm cho hắn tinh tế nhấm nháp lại muốn hung hăng đoạt lấy, hôn tận cùng mọi nơi trong miệng nàng, lại dùng chính lưỡi mình âu yếm cùng quyến rũ nàng, Chờ đến khi hắn rốt cuộc cũng buông nàng ra, tay hắn mơn trớn môi nàng, một chút một chút theo cái kia ướt át tiến vào miệng nàng, vuốt ve chiếc lưỡi mềm mại, "Nhu nhi, nàng có biết trong khoảng thời gian này, nàng mỗi ngày đều làm cho ta đau đớn không chịu nổi không?"
"Chàng đau??" Mắt của nàng mãnh liệt sương mù đi qua mà nhìn hắn, tay hắn thì luôn đùa tại đầu lưỡi của nàng, dẫn tới nàng không biết mút vào.
"Đúng vậy, rất đau, đau đến nỗi ta nghĩ muốn trực tiếp bắt nàng đi, liền như vậy đem nàng vào trong lòng, hung hăng yêu nàng, hẳn đến khi nàng đem nỗi đau của ta biến thành khoái lạc." Ngón tay của hắn từ miệng nàng rút ra, tham lam chơi đùa ở thùy tai của nàng, lại một đường đi xuống, không thuần thục cởi bỏ y phục của nàng rời xuống, vải dệt bóng loáng dưới ngón tay của hắn lần lượt rút đi, lộ ra da thịt mềm nhẵn tinh tế, làm đến mảnh vãi che đậy cuối cùng của thân thể nàng đều cởi bỏ, thân thể nàng trần trụi mềm mại ở long phượng hỉ chúc hiện ra, hiện ra nước da trắng ngần.
No đủ bộ ngực sữa căng đầy, thắc lưng mảnh mai, hai chân thon dài trắng mịn....