ời bắt đầu hoài niệm thì lòng đã bắt đầu giả đi, nhưng lúc đó anh không hiểu.”
Thẩm An Nhược im lặng, đến khi anh ngước mắt lên, cô mới nhìn vào mắt anh, từ tốn nói: “Trình Thiếu Thần, em cũng là một trong những thứ anh nhớ lại, đúng không?”
Thẩm An Nhược theo đúng lịch cùng một số chị em sàn sàn tuổi nhau tập điệu Khúc tùy hứng XX, đều là người tốt nghiệp đã hơn năm năm, chức vị không quá khác biệt, kinh nghiệm cũng không hơn nhau là mấy, bình thường rất thân thiết, bây giờ cùng nhau làm loạn, có rất nhiều kỉ niệm chung, thật sự rất vui vẻ.
Đám con gái ‘trẻ tuổi’ này, mỗi lần tập được nửa tiếng lại đòi nghỉ ngơi mười lăm phút, thực ra toàn tán chuyện. Ngày thường đều nói chuyện công việc, thỉnh thoảng mới nói mấy câu chuyện phiếm vì không có nhiều thời gian, bây giờ thời gian thoải mái hơn mới có thể nói chuyện trên trời dưới biển. Ngày đầu tiên tám về chuyện tình của Momoe Yamaguchi và Tomokazu Miura3 rồi chuyển sang vì sao vẻ nam tính lạnh lùng như Ken Takaru không còn thịnh hành nữa, giờ đi đâu cũng thấy những anh chàng đẹp như con gái, thật đáng sợ.
Tomokazu Miura3 :Ca sĩ người Nhật
Đến tối, Thẩm An Nhược lái xe về nhà, kênh giao thông đang phát bài Tình ca hai vì sao của Hứa Quan Kiệt, giai điệu của bài hát luôn làm cho người nghe thấy lòng chùng xuống. Cô đưa mắt nhìn ra ngoài, ánh đèn đường, đèn giao thông loang loáng như những vệt sao, trong lòng không khỏi cảm thấy ngạc nhiên, đâu khác gì trước đây, đến cây cối cũng chưa nảy mầm, mà sao ai cũng hoài niệm lại quá khứ một cách kì lạ như vậy? DJ trên đài liên tục nói: “Những năm tháng đã từng bị chúng ta lãng quên nay từng chút được gợi lên trong lòng. Lúc đó chỉ cảm thấy bình thường, giờ ngoảnh đầu lại thấy tiếc ngẩn ngơ…” Lại đang ba hoa gì đây không biết.
Tiếp theo là bài Năm tháng trôi tựa như dòng nước của Mai Thư, bài hát này là một trong số bài hát yêu thích của Thẩm An Nhược, nhưng cuối cùng cô lại với tay tắt đi.
Thẩm An Nhược không kìm được nhớ lại cuộc gặp lần trước với Trình Thiếu Thần, kì thực cũng chỉ mấy ngày trước thôi, về cơ bản họ lại chia tay nhau trong bầu không khí chẳng lấy gì làm vui vẻ.
Anh luôn nhẫn nhịn cô, cô biết, đến mức cô nói ra những câu vô lễ anh cũng coi như không nghe thấy. về sau không còn gì để nói, không khí quá trầm lắng nên Thẩm An Nhược nói: “Cảm ơn bó hoa anh tặng, em vẫn chưa có cơ hội gặp mặt để nói lời cảm ơn.”
“Hoa nào?” Trình Thiếu Thần khựng lại.
“Là bó tulip, cũng lâu rồi.” Còn giả vờ sao, thật buồn cười.
“À, hôm đó à.” Trình Thiếu Thần giật mình nhớ ra: “Hóa ra Đàm Phân tặng thật.”
Thì ra là như vậy. Anh chỉ thuận miệng nói một câu, còn trợ lý lại coi như ‘thánh chỉ’ mà chấp hành. Thẩm An Nhược không nói gì nữa, không ngờ Trình Thiếu Thần còn nhẫn nại giải thích: “Có một hôm anh nhìn thấy một bức tranh nhung thêu phong cảnh của Hà Lan, nhớ dáng vẻ em thêu tranh ngày ấy, lại nhớ tới chúng mình đã từng đi nghỉ ở Hà Lan nên gọi điện hỏi Đàm Phân cửa hàng hoa có bán tulip trắng không.”
Anh không giải thích có khi lại tốt, Thẩm An Nhược nhớ rằng anh ghét nhất là phải giải thích với người khác nên nhìn anh cười dịu dàng: “Có người nói một người thành công có thể suy nghĩ nhiều thứ một lúc, xem ra quả nhiên là như vậy. Chỉ có điều, cùng đi dạo phố với người đẹp mà lại nghĩ đến vợ cũ, thế thì thất lễ với mỹ nhân quá.”
Trình Thiếu Thần im lặng nhìn cô một lúc, ngay cả vẻ mặt khác lạ cũng không có, Thẩm An Nhược hơi nghi ngờ, phải chăng hôm đó anh cũng nhìn thấy cô? Trình Thiếu Thần chậm rãi mở lời tựa như vừa nói vừa cân nhắc từng chữ: “Thật trùng hợp, hóa ra hôm ấy em cũng ở đó. Sao không qua chào một tiếng?”
“Sợ người đẹp bên cạnh anh hiểu nhầm.”
“Lúc đó anh cùng…” Trình Thiếu Thần khẽ nhíu mày suy nghĩ, “Chắc là Doanh Doanh, cô ấy là em gái của một người bạn học, từ nhỏ đã quen biết nhau, cũng có thể coi là khách hàng.”
“Anh không cần phải giải thích, đâu có liên quan gì đến em.” Thẩm An Nhược điềm nhiên như không có chuyện gì.
Bộ mặt mới giả dối làm sao, Thẩm An Nhược vừa nhìn Trình Thiếu Thần với ánh mắt khinh khỉnh vừa nhủ thầm, sao tự dưng anh lại kiên nhẫn giải thích từng chuyện một như vậy, nếu là trước đây anh nhất định sẽ cười lạnh lùng rồi tìm cách chế giễu cô. Rõ ràng khi cô có tư cách hỏi, những câu như vậy cô còn lười chả muốn thốt ra lời, vừa rồi cô cố tình làm ra vẻ chanh chua, đố kỵ, căn bản là muốn anh mất kiên nhẫn mà trở mặt trước, không thì hà tất phải làm thế, cần gì phải nói những lời như vậy, chẳng bằng giữa lại chút phong độ cho bản thân.
Có lẽ cũng biết cô đang cố ý gây sự, lúc hai người từ biệt, Trình Thiếu Thần nói: “Chúng ta có thể nói chuyện một cách bình thường được không? Dù sao quen nhau như vậy cũng được xem là có duyên, không thể thành vợ thành chồng thì làm bạn cũng được mà.”
Con người này khi đứng trên lập trường một người bạn nói chuyện thì rất phong độ đúng mực, thái độ bình tĩnh, ánh mắt trong veo, ‘thuần khiết lại vô tội’, Thẩm An Nhược không chịu nổi, chọc chọc ngón tay vào cánh tay anh: “Anh Trình, anh có biết để làm bạn của nhau, điều kiện đầu tiên là gì không?”
Ánh mắt Trình Thiếu Thần dần lộ vẻ khó hiểu, Thẩm An Nhược tiếp tục nói, giọng lạnh lùng, thản nhiên: “Em nói cho anh biết, là tôn trọng, tôn trọng lẫn nhau. Anh đến hẹn em ra ngoài cũng phải giở thủ đoạn, bây giờ lại nhắc đến hai chữ ‘bạn bè’ trước mặt em. Lẽ nào anh không thấy buồn cười sao?”
Trở mặt đi, mau trở mặt đi, sau đó cô sẽ được về nhà. Kết quả là, Trình Thiếu Thần lại cười nói: “Cả tối em cố tình gây khó dễ cho anh là vì chuyện này à? Thẩm An Nhược, không phải lần đầu tiên em biết anh, em cảm thấy anh có nhất thiết vì muốn hẹn một người con gái đi ăn tối mà phải lợi dụng cả người có chức có quyền không?” Anh đang cười, vừa dịu dàng vừa lễ độ nhưng ánh mắt thì sẫm lạ, “Cục trưởng Lý đi công tác vì dự án của An Khải là bởi nhận được thông báo đột xuất của tỉnh, cho nên anh mới biết em có hẹn với ông ấy. Anh nói chuyện này ra là không muốn em có cơ hội lấy cớ. Em mất công rủa thầm anh cả tối nay rồi, lẽ nào hình ảnh của anh trong lòng em xấu xa như thế?”
“Tạm biệt, cảm ơn đã mời cơm.” Thẩm An Nhược mở cửa, lên xe của mình mà không ngoảnh đầu lại. Nhạc trong xe đang vang lên bài Chi bằng không gặp. Thật ra bài hát này có bản bằng tiếng quốc ngữ4, tên là Đã lâu không gặp, giai điệu và phối nhạc không thay đổi nhưng ý nghĩa lại hoàn toàn khác. Chả trách trong hai bản này cô không nghe quen bản quốc ngữ, thì ra là vì chưa đạt được cảnh giới đó
Tiếng quốc ngữ4: Triếng Trung phổ thông
Chủ đề buôn chuyện trong hai tiếng mỗi tối ở lại luyện tập khiêu vũ của mấy bà chị không còn trẻ trung trong giờ giải lao ngày càng sôi nổi, hôm qua còn ép mọi người nói có nụ hôn đầu lúc mấy tuổi, mối tình đầu là theo đuổi người ta hay được người ta theo đuổi, ai không chịu trả lời phải hứng chịu công kích của mọi người. Vì hôm nay là ngày cuối cùng, họ chẳng kiêng dè gì hỏi thẳng về chuyện lần đầu tiên của mọi người có thành công hay không.
“Ôi, thật ngại quá, lúc đó chị đúng là một đứa khờ, cái gì cũng không biết, cứ lơ ma lơ mơ nên bị lừa, mãi về sau mới biết hóa ra là như thế nào.”
“Trời, mất mặt chưa kìa, chưa từng xem phim A, đến một quyển sách có cảnh nhạy cảm cũng chưa đọc qua à?”
“Đừng cười cô ấy nữa, năm đó chị và chồng rõ ràng là đã xem và bắt chước theo phim A mấy lần rồi, thế mà đến lúc thực hiện, ôi, thật là quá khó.”
“Ồ.”
“Đáng thương quá.”
“Em đúng là bất hạnh đó Mỹ Lệ à.”
“Thôi đi, thế chỉ nói lên một điều là chồng chị quá ngây thơ.”
“Thôi đi, bạn trai đầu tiên của em cứ khoe khoang là đầy kinh nghiệm, thế mà… ôi, thôi, không nói nữa, chuyện qua rồi không nhắc lại nữa.”
Thẩm An Nhược thận trọng mím môi, nhưng vẫn có người không bỏ qua cho cô: “An Nhược, trợ lý Thẩm, cô Thẩm, đừng cho rằng không nói gì thì mọi người quên mất em. Lần đầu của em phải đến lượt thứ mấy mới thành công? Cảm giác ra sao? Mau nói đi!”
Đến tận lúc về đến nhà Thẩm An Nhược vẫn rất xấu hổ, cô thực ra không có thói quen kể chuyện riêng tư của mình cho người khác biết, lúc ở cùng Hạ Thu Nhạn, cô cũng không nhắc đến chuyện này, thế mà vừa nãy suýt chút nữa bị đám yêu nữ này ép cho phải miêu tả phân đoạn trong ‘cảnh giường chiếu’, đúng là đáng sợ. Ngạn ngữ có câu, ba người phụ nữ thành một vở kịch, cái kiểu làm việc tăng ca này thật chẳng khác gì đang ở trong một trường quay.
Đến tối, cô lục tìm mấy đĩa phim cũ, không hiểu sao lại lấy đĩa phim Hỷ Yến5 ra xem. Anh Triệu Văn Tuyên thời trẻ đúng là làm mê đắm lòng người, đồ Tây đứng đắn phẳng phiu, đẹp đẽ như ngọc, lúc ở nhà mặc đồ ngủ thêu, má lúm đồng tiền lấp ló, vẻ mặt như trẻ con.
Hỷ Yến5: Một bộ phim của đạo diễn Lý An, nói về một người đồng tính nam từ Đài Loan nhập cư đến Mỹ. Anh cưới một cô gái từ Trung Hoa đại lục để làm vui lòng cha mẹ mình và để cho cô này có được một thẻ xanh.
Thẩm An Nhược bỗng thấy chướng mắt. Kỳ lạ, có lẽ tại lâu quá không xem phim của anh, bây giờ không tìm lại được cảm giác như hồi thiếu nữ, xem được nửa liền tắt đi.
Cô lại ngủ mơ, đã lâu lắm ồi cô không mơ. Các tình tiết hệt như trong phim, nhân vật chính được thay bằng cô và Trình Thiếu Thần, tiệc cưới vui vẻ náo nhiệt không gì sánh được, các tiết mục mãi không hết, bạn bè của họ cũng không tỏ thái độ khó chịu, chỉ có anh ôm và nắm tay cô lần lượt tới từng bàn mời rượu, đi loanh quang khắp đại sảnh, uống không biết bao nhiêu chai bia, cô còn dùng miệng mớn đồ ăn cho anh, tiếng cười và tiếng vỗ tay vang lên khắp phòng. Cảnh trong mơ rất thật, hiện rõ mồm một, đến những gương mặt trong sảnh cũng vô cùng quen thuộc. Đúng là cảnh trong phim, bị ‘hành hạ’ như vậy, anh và cô vẫn cười tươi, cười đến cứng hết cả cơ mặt, Trình Thiếu Thần ghé sát vào tai cô khẽ nói: “Cố lên em, còn sáu bàn nữa thôi.” “Chân em muốn gãy ra rồi. Anh còn uống được không” “Anh vẫn trụ được. Sao chân em lại đau? Nửa ngày hôm nay đều là anh dìu em đi, đám phù dâu của em thật đáng sợ.” Bỗng có người gõ mặt bàn: “Cô dâu chú rể không được thì thầm như vậy! Nói to lên cho mọi người cùng nghe!”
Cuối cùng cũng tàn cuộc, Trình Thiếu Thần bị mời uống khá nhiều rượu nhưng vẫn tỉnh táo, về đến nhà, sau khi nôn ra hai lần thì tỉnh hẳn. Thẩm An Nhược nửa quỳ nửa nằm bên cạnh, giúp anh bỏ bớt quần áo, lấy khăn ấm lau mặt lau người cho anh. Anh khép hờ mắt, thì thầm: “Anh đã hiểu tại sao người ta sợ ly hôn, đánh chết anh cũng không chịu khổ như thế này nữa.”
Bộ phim vẫn chưa kết thúc, từng khung cảnh, có cảnh tiếp tục chạy, có cảnh dừng lại, hệt như đang dựng phim, lóe sáng, tua nhanh. Lại có cảnh hạn chế người xem, mười ngón tay đan chặt, hai thân thể quấn lấy nhau, nhịp thở có phần hỗn loạn… Cảnh trên rõ ràng là giai đoạn còn mặn nồng, cảnh dưới đã nhảy ngay tới khúc mẳng mỏ hạ nhục nhau, cô vật lộn, khóc lóc, kiệt sức trong bóng tối, linh hồn cũng ra đi… Thật chân thực, rõ ràng chỉ là người xem, mà sao có thể nhập tâm đến vậy, hệt như chính mình trôi qua. Ngay sau đó, cô nghe thấy tiếng trẻ con khóc, hình như đang gọi “Mẹ, mẹ”, phía trước vẫn là sương mù dày đặc, cô không nhìn thấy gì cả, muốn kêu cũng không kêu nổi, rồi choàng tỉnh dậy, toàn thân đổ mồ hôi lạnh, chiếc giường đơn đang nằm ướt sũng.