Thẩm An Nhược nhìn món đồ trang trí bằng vải trên tường đến đờ người ra, là do cô làm nhưng cô không nhớ mình treo lên đây từ bao giờ. Trình Thiếu Thần đang xem tivi bỗng nhiên mở lời: “Em hết ngày nghỉ phép ở công ty chưa? Tuần sau đi Nhật với anh.”
“Đi có việc gì? Mùa hoa anh đào qua lâu rồi mà.” Anh nói như ra lênh, Thẩm An Nhược cảm thấy rất khó chịu.
“Không phải em muốn ngắm hoa oải hương sao? Lần trước đi Pháp không phải mùa hoa nở, ở Hokkaido cũng không tồi đâu.”
“Em không cần đi ủng hộ nền kinh tế Nhật Bản. Anh yêu quốc gia đó nhỉ, năm nào cũng đi không biết bao nhiêu lần.”
“Ai bảo anh kiếm được tiền từ bọn họ.”
“Anh đang giúp người dân Nhật Bản kiếm tiền từ người dân Trung Quốc chúng ta đấy.”
“Em cố ý gây sự à, anh chẳng hiểu từ lúc nào em trở nên dễ nổi cáu thế.” Trình Thiếu Thần chẳng thèm để ý đên lời nói khiêu khích của cô, “Để anh nhắc em một chút, trưởng phòng Thẩm, lúc nào em cũng đầy nhiệt huyết, lại còn dự định cả đời phấn đấu vì tập đoàn Chính Dương, mỗi năm đều nhập nguyên vật liệu từ Nhật Bản đến mấy tỉ, đừng nói em không biết.”
Từ lúc cãi nhau đến giờ, cứ nói đến việc gì của đối phương là hai người đều nói kiểu ẩn ý, thể hiện thái độ miệt thị, ví dụ như Trình Thiếu Thần đang nói về tập đoàn Chính Dương: “Mấy dự án đầu tư của Chính Dương dạo này không ổn chút nào. Sao đây Thẩm An Nhược, em vẫn quyết tâm sống chết không thay lòng đổi dạ với công ty à?”
“Anh đừng nói những lời ác độc như thế. Không phải chú Nghê là bậc cha chú đã nhìn anh lớn lên sao? Anh đang nói xấu chú đấy à?”
“Chú Nghê là người tốt, tuy nhiên công ty không phải của mình chú.” Trình Thiếu Thần nói chẳng kiêng nể gì, “Phương hướng đã sai, muốn sửa chữa sai lầm nên tiếp tục đầu tư vốn vào, kết quả càng thảm hại hơn đúng không? Bỗng dưng quyết sách sai lầm như vậy là vì nội bộ không thống nhất. Thêm nữa cấp trên đang điều tra vụ việc, chỉ muốn có người đứng ra gánh hậu quả. Thẩm An Nhược, anh nghĩ em nên nhanh chóng rời khỏi nơi này đi, ở nước khác em vẫn có thể chứng minh lòng yêu nước của em mà.”
Thẩm An Nhược thầm kinh hãi, anh hoàn toàn không lui tới công ty cô, vậy mà vấn đề chỉ cần nhìn qua cũng hiểu, đúng là gần đây công ty rất rối loạn. “Xin anh đưng coi trọng em như vậy, em cũng chỉ là nhân viên quèn thôi.”
“Nhân viên quèn như em có khi còn để tâm hơn các sếp, trước nay sao không thấy em để tâm đến anh như vậy nhỉ? Anh đoán người gây ra vụ này là cấp trên cũ của em, Trương Hiệu Lễ, tính chính trực và lòng trung thành khiến người khác khâm phục của em một khi thể hiện ra ngoài không chừng sẽ khiến em phạm sai lầm. Phong cách làm việc của một vị lãnh đạo nào đó trong công ty em, em nhất định hiểu rõ hơn anh, Thẩm An Nhược, em tự xem lại đi.”
“Liên quan gì đến anh?”
“Anh lo đến lúc đó… sự ngưỡng mộ cao quý cùng tâm hồn thuần khiết của em sẽ bị tổn thương.”
Thẩm An Nhược bị anh làm cho rối lên đến mức cảm thấy vừa phiền vừa bực tức, vội vàng chuyển chủ đề: “Cuối tuần là sinh nhật bố đấy.”
“Ai?”
“Bố anh.”
“Thì sao?”
“Bố anh thích quà gì?”
“Ông không thiếu gì cả.”
“Nhưng cũng phải có chút quà chứ.”
“Tùy em.”
“Em biết, nhưng ít nhất, xin anh hãy giữ im lặng, đừng như lần trước, cố ý phá đám đúng lúc bố đang cao hứng. Bố khó xử, anh cũng thấy dễ chịu sao?”
“Bố không ngốc, anh cũng đâu có vạch trần ai, em cho rằng bố sẽ tin những lời lẽ ba phải đó của em à?” Trình Thiếu Thần ngừng lại một lúc rồi như chợt nhớ ra điều gì, “Em về một mình đi, tuần sau anh đi công tác rồi.”
“Anh đổi ngày đi công tác không được sao? Sinh nhật bố mỗi năm chỉ có một lần. Cứ giả bộ vui vẻ là được, có gì khó đâu.”
Trình Thiếu Thần vốn đã chẳng có hứng thú gì với cuộc nói chuyện này, âm lượng tivi vổn rất to, nghe cô nói đầy vẻ kiên quyết bèn chỉnh nhỏ đi rồi xoay người lại nhìn cô: “Hay đấy, Thẩm An Nhược, tất cả mọi người trên thế gian này, em đều cố gắng đối tốt, cấp trên của em, đồng nghiệp của em, người nhà anh, cả những người qua đường không quen không biết, thậm chí cả người em tự cho là tình địch của mình, em đều có thể hoặc thật lòng hoặc giả vờ đối tốt với họ. Sao em lại cố tình không đối tốt với chồng em vậy? Thế đã đành, nhưng ngay cả khi anh muốn lấy lòng em một chút cũng phải xem sắc mặt em mới dám nói là sao?”
“Anh Trình, anh muốn được em đối xử tốt à?”
“Không cần.” Trình Thiếu Thần xoay người lại, lạnh lùng nói.
“Được thôi, em cũng không cần anh đối tốt với em.”
Kênh khoa học đang phát câu chuyện về đàn kiến phá hỏng cả một con đê, ban đầu chỉ là một vết nứt rất nhỏ nhưng cuối cùng có thể làm sập tất cả. Trình Thiếu Thần chỉ xem kênh của CCTV, khoa học giáo dụ, thể thao, quân sự và tài chính kinh tế, hiện giờ anh đang nhìn màn hình không chớp mắt, mặc kệ lời cô nói.
Có lúc, một khi mối quan hệ rơi vào bế tắc thì rất khó trở lại như xưa. Thẩm An Nhược đang dọn dẹp phòng, khi đi ngang qua phòng khách, liếc nhìn màn hìn tivi, chợt nhớ lạ trước đó không lâu Trình Thiếu Thần vô tình nói ra câu này, đột nhiên thấy vô cùng đồng cảm.
Trò chơi vô vị này cứ thế được diễn đi diễn lại, hai người vì muốn chấm dứt những cuộc tranh cãi không đầu không cuối, vì thế đều ít xuất hiện trước mặt đối phương. Trình Thiếu Thần lại bắt đầu về nhà muộn, có lần còn không về nhà. Thẩm An Nhược cũng về muộn, cố ý ở lại công ty thật lâu rồi mới về. Lúc nói chuyện điện thoại bọn họ vẫn rốt bình tĩnh, Trình Thiếu Thần nói: “Anh bận việc bên ngoài, tối anh không về đâu” hoặc như “Bây giờ muộn quá, tự lái xe không an toàn đâu, đừng về nữa”. Cho nên thời gian anh và cô cùng ở nhà càng ngày càng ít.
Hôm đó cùng Hạ Thu Nhạn đi ăn, Hạ Thu Nhạn nói: “Trước đây rõ ràng còn vẻ mặt xuân tình phơi phới, sao mới mấy ngày mà đã tiều tụy vậy? Sao thế, kế hoạc có con vất vả quá à?”
Cả sảnh bao nhiêu là người, tiếng của Hạ Thu Nhạn rất lớn khiến Thẩm An Nhược chỉ hận không thể bịt miệng cô nàng lại.
Hiện tại Hạ Thu Nhạn rất bận rộn, thế nên Thẩm An Nhược muốn hẹn bạn phải hẹn trước ba ngày.
Gần đây chuyện ăn uống của Thẩm An Nhược không được tốt lắm, răng còn bị đau, lúc ăn cơm phải hết sức cẩn thận.
“Cậu làm sao mà không thiết ăn uống gì thế, không lẽ có thật rồi?”
“Không, bọn tớ tạm thời dừng lại rồi.”
“Hai người giận nhau thật rồi à? Ừ, thực ra thế cũng tốt, cãi nhau thì mới giống vợ chồng bình thường, tớ cứ nghĩ vợ chồng cậu mãi bình yên cơ.”
“Không phải, cơ thể tớ có một chút vấn đề, đang phải uống thuốc nên không muốn có con.”
Mắng chửi đàn ông vẫn là chủ đề chính của Hạ Thu Nhạn, sau ba lần tuyên bố ‘Đàn ông tốt tuyệt chủng hết rồi’, Hạ Thu Nhạn cũng bình tĩnh lại, “Dạo này bọn tớ đang làm chuyên đề về ngoại tình, tớ rút ra được kết luận này: Sở dĩ xuất hiện người thứ ba, chủ yếu là do vợ chồng có vấn đề nên người thứ ba mới xen vào được.”
“Tớ vẫn cứ nghĩ,” Thẩm An Nhược ngừng lại một lúc: “Cái gọi là người thứ ba không phải là người chen vào giữa mà là người thử thách tình yêu của hai vợ chồng .”
“Luận điệu này của cậu thật kì lạ. Sao vậy? Nhà cậu có chuyện gì à? Chồng cậu ngoại tình, hay cậu định ngoại tình thế?”
Thẩm An Nhược im lặng không nói gì, Hạ Thu Nhạn đột nhiên đập bàn đứng dậy: “Không lẽ là thật? Đàn ông là thứ không tốt đẹp gì!”
“Cậu bình tĩnh đi, xin cậu đó. Không phải thế, chỉ là một vài việc tớ không thể nghĩ thông được.”
“Không nghĩ thông được thì đừng nghĩ nữa, sao cứ phải làm cho rõ ràng ra chứ? Cứ như vậy thật khó chịu.”
“Cũng không cần thiết, đúng ra chẳng phải chuyện của tớ. Còn nữa, Thu Nhạn, cậu nói đúng, nếu vợ chồng có vấn đề thì không thể đổ trách nhiệm lên người khác. Có thêm nhiều rắc rối khác bên ngoài nữa cũng chỉ là thêm xúc tác chứ không phải nguyên nhân, kể cả có thêm nguyên nhân gì thì đây cũng là chuyện sớm muộn.”
“Thẩm An Nhược, cậu đúng là nhát gan, lúc nào cũng suy nghĩ tiêu cực.” Hạ Thu Nhạn bỗng cảm thấy chẳng biết nói gì cho phải.
Mấy ngày sau, đúng lúc vừa tan sở thì Trình Thiếu Thần gọi điện cho cô: “Tối nay có tiệc, được nghỉ thì về nhà thay quần áo đi nhé.”
Dạo này hai người nói chuyện với nhau không có câu hỏi nào, chỉ toàn câu khẳng định.
“Tối em bận rồi.” Thẩm An Nhược cũng chẳng vui vẻ gì.
“Tiệc mừng thọ dì Lý sáu mươi tuổi, dì nói rất muốn gặp em.”
“Dì Lý là ai? Em cũng chẳng phải nhân vật quá quan trọng. Em nói rồi, tối nay em có việc.”
“Tám giờ tối tiệc bắt đầu, bây giờ anh có việc, trước bảy rưỡi anh về nhà đón em. Anh cúp máy đây, lát gặp.”
Dập máy xong, Thẩm An Nhược mãi không có phản ứng gì. Trình Thiếu Thần rất ít khi yêu cầu cô cùng tham gia mấy bữa tiệc rượu, mà nếu có, cô từ chối, anh cũng không ép.
Nghĩ một lúc, cuối cùng cô về nhà đúng giờ, khi trang điểm và thay xong bộ lễ phục màu đen, Trình Thiếu Thần cũng về tới nơi, nhìn chằm chằm cô mấy giây: “Em mặc màu đen trông tái lắm, như người vừa bị bệnh.”
Cô quay về phòng, lau son hồng nhạt trên môi đi, tô lại bằng màu đỏ đậm rồi nói: “Thế này đã được chưa, thưa anh Trình?”
“Em thấy hợp là được rồi.” Trình Thiếu Thần cũng lười không muốn ý kiến gì.
Chính Thẩm An Nhược cũng tự thấy cô lúc này rất thích hợp để tới dạ hội hóa trang ma cà rồng.
Trình Thiếu Thần dừng xe trước một cửa hàng trang sức rất lớn.
“Gì vậy?”
“Em không đeo vòng cổ.”
“Người phụ nữ không tự tin về bản thân mới cần dùng đến trang sức.”
“Em đừng hiểu nhầm. Anh chỉ nghĩ cổ áo em rộng quá.”
Nhân viên trong cửa hàng nhìn thấy hai người quần áo chỉnh tề bước vào liền nở nụ cười thân thiện, ân cần tiếp đón. Các kiểu vòng cổ lấp lánh tỏa sáng dưới ánh đèn, vô cùng tinh tế tao nhã.
“Chị xem, bên này toàn là các mẫu mới, rất hợp với chị. Chị thích kiểu nào?”
Thẩm An Nhược cười: “Kiểu nào đắt nhất? Lấy kiểu đó đi.”
Nụ cười của nhân viên bán hàng vẫn tươi như trước, chỉ hơi bối rối, lén nhìn về phía Trình Thiếu Thần đang ngồi đọc tạp chí ở khu chờ phía xa.
Thẩm An Nhược thấy khá quen thuộc với kiến trúc hoa lệ sáng rực nơi này, chợt nhớ ra trước đây Trình Thiếu Thần đã từng đưa cô đi dự một bữa tiệc ở đây. Lý phu nhân chính là bà mối nổi tiếng ở thành phố này, năm đó Trình Thiếu Thần gọi bà là ‘Lý tú bà”. Chuyện xảy ra hôm đó hiện rõ mồn một trước mắt khiến cô chợt thấy tim đập mạnh. Trình Thiếu Thần đã đi trước mấy bước, thấy cô vẫn chưa đi, liền quay lại nắm lấy tay cô.
Đời người là một sân khấu lớn, mấy phút trước hai người vẫn xem nhau là người dưng, giờ phút này lại như đôi uyên ương tình cảm sâu nặng.
Bữa tiệc của Lý phu nhân rất hoành tránh, người ra kẻ vào như nước. Được một lát Trình Thiếu Thần đã muốn ròi đi, cô biết anh cũng không thích những nơi như thế này. Cô tự đi tìm chút đồ ăn, thỉnh thoảng cùng người lạ bắt chuyện vài câu, tránh né mấy người muốn tiến tới hoặc ánh nhìn không thân thiện, cũng gặp vài gương mặt khá quen nhưng không mấy thân thiết, rồi bỗng nhiên nhìn thấy Tần Tử Yên, sao chị ấy lại ở đây. Chị mặc một bộ sườn xám màu tím nhạt trông vô cùng n