ham gia lễ cưới của ai nữa? Có lẽ tôi cũng quen người đó.”
“Gần đây thì không có.” Thẩm An Nhược cũng mỉm cười, “Gặp lại anh, bỗng dưng khiến tôi nhớ tới một bộ phim…”
“Hả? Phim nào?”
An Nhược định nói Bốn đám cưới một đám ma1, bỗng nhiên nghĩ tới kết thúc của bộ phim đó, nói ra sợ có phần hơi lẳng lơ bèn tìm một chủ đề khác, giả vờ lảng đi.
Bốn đám cưới một đám ma1: Bộ phim của đạo diễn Mike Newell, kể về Charles cùng nhóm bạn chuyên làm phù dâu, phù rể cho các đám cưới. Anh gặp Carrie trong một đám cưới như thế và ngay lập tức phải lòng cô. Tuy nhiên, vì do dự, hoài nghi trước tình yêu sét đánh này mà anh bở lỡ cơ hội cưới Carrie – người mà sau này anh mới nhậ ra là tình yêu đích thực bấy lâu nay anh tìm kiếm…
Hôm nay, bọn họ lại gặp nhau tình cờ hệt như thế. Trình Thiếu Thần chỉ vào dãy ly tách trước mặt Thẩm An Nhược: “Cô định uống hết chỗ này sao?”
“Tôi mời anh, xin cứ tự nhiên lựa chọn cho mình.” Cô đã uống mất ly ‘Nhiệt huyết sục sôi’, lại thuận tay cầm ly màu cam. Trình Thiếu Thần cũng cầm ly màu tím gần anh nhất, ngắm nhìn mấy giây, rồi lại từ từ đặt xuống, đổi sang ly màu xanh, nhấp một ngụm rồi nhíu mày: “Trong này có wishky sao? Tôi còn tưởng cô đang uống nước ngọt.”
“Ai lại tới chỗ này uống nước ngọt chứ? Quái đản quá.”
Trình Thiếu Thần vẫy nhân viên phục vụ lại: “Mang cho tôi một cốc nước lạnh.” Ngừng một chút rồi nói tiếp: “Mang thêm cho cô đây một cốc nữa.”
Thẩm An Nhược chống cằm nghiêng đầu nhìn anh cười khẽ: “Anh biết không, cầu vồng thật ra có hai loại, màu đỏ bên ngoài màu tím bên trong gọi là cầu vồng, màu tím ở ngoài màu hồng ở trong gọi là mây ngũ sắc, ngoài vành của cầu vồng, chúng ta rất ít khi có thể nhìn thấy. Ngày trước cha tôi đã từng nói, hôm tôi ra đời cũng là lúc vừa mưa xong, trên trời có cầu vồng, suýt chút nữa đã đặt tên cho tôi là Thẩm Nghê Hồng. À, mà tại sao anh không uống ly màu tím đó?”
“Đây là lần đầu tiên tôi được nghe chuyện này. Cái tên Thẩm Nghê Hồng rất hay, lại hợp với bộ dạng của cô bây giờ. Cô uống nhiều cũng nói nhiều hơn bình thường thì phải.” Trình Thiếu Thần cầm lấy ly rượu trên tay cô rồi đưa cho cô cốc nước lạnh, “Bao giờ cô định về? Bạn cô ở đâu? Đã rất muộn rồi đấy.”
Hôm đó anh uống thay cô mấy ly cocktail màu sắc bắt mắt, nhất định đợi cho tới khi cô muốn về, rồi lại đi thanh toán, Trình Thiếu Thần nói: “Cho phép tôi được mời cô.” Thẩm An Nhược liếc xéo anh: “Anh à, anh họ gì thế?”
“Tôi họ Trình, tôi tưởng cô vẫn nhớ chứ.” Ở nơi công cộng giằng co nhau thật sự không hay ho gì, anh chặn tay cô lại, ngón tay của anh rất mạnh mẽ, cô giằng ra không được, chỉ đành nhìn anh thanh toán.
Dù Thẩm An Nhược có say rượu nhưng vẫn hệt như lúc bình thường, bước đi rất vững vàng, huống hồ lúc đó cô đã say đâu. Nhưng Trình Thiếu Thần luôn đi sát cạnh cô. Lúc bước ra ngoài cửa, đột nhiên có người bước vào nên đụng phải, An Nhược bị đẩy lại một bước, Trình Thiếu Thần vội đỡ lấy, cô thuận đà ngã vào vòng tay anh. Gió lạnh bên ngoài thổi tạt vào người, hơi rượu dâng lên, thực ra cô uống không nhiều, nhưng vòng tay của người đàn ông này thật sự khiến cho người khác rất an tâm, thậm chí còn có cảm giác thân quen. Cô nghĩ tới ý định tà ác hồi tối, trong đầu hai loại ý tưởng giao tranh nhau.
Trình Thiếu Thần đỡ cô lên xe, cài dây an toàn giúp cô, còn mở hé cửa sổ. Gió thổi vào làm đầu óc cô thật sự choáng váng, lại nghe thấy tiếng người bên cạnh hỏi: “Cô đang ở đâu?” Thấy cô không trả lời, một lúc sau lại hỏi: “Cô định đi đâu?”
Thẩm An Nhược nghe thấy tiếng của mình hình như từ nơi nào đó rất xa vọng lại: “Đi đâu cũng được.” Cô hơi buồn ngủ.
Giọng của người đàn ông đó hình như cũng ở rất xa, như thể đang cười: “Đây có phải là câu trả lời từ miệng một cô gái ngoan hiền không đây?” Hình như chiếc xe bắt đầu chuyển động, một lúc anh lại nói: “Này cô, đừng ngủ đấy. Cô Thẩm? Thẩm An Nhược? Cô có hiểu là trước mặt đàn ông cô không nên mất phòng vệ như thế này không? Cô sẽ gặp nguy hiểm. Cô không sợ tôi làm gì cô sao?” Bỗng nhiên anh day day tai cô.
Thẩm An Nhược cảm thấy hơi đau, dựa vào một bên cửa xe miễn cưởng mở mắt ra, nghiêng đầu nhìn anh: “Anh ở một mình với phụ nữ vừa uống rượu cũng rất nguy hiểm đấy. Ôi, lẽ nào anh không nhận ra rằng tôi bây giờ chỉ mong anh ngồi sát vào mình sao?” Cô liếc nhìn anh sóng mắt lả lơi, đáng tiếc kinh nghiệm vẫn còn rất non kém.
Trình Thiếu Thần khựng lại giây lát rồi bật cười lớn: “Đây lẽ nào là kiểu trêu chọc tán tỉnh trắng trọn mà người ta đồn đại sao?”
“Không, đây là kiểu dụ dỗ lộ liễu.” Thẩm An Nhược mơ hồ đáp lại. Hôm nay uống rượu xong cô thật chẳng ra sao, thực ra cô vốn có thể uống nhiều hơn nữa mà vẫn không vấn đề gì.
Trước khi Thẩm An Nhược chìm vào giấc ngủ, cô còn láng máng nghe thấy tiếng Trình Thiếu Thần ngồi bên cạnh khẽ thở dài: “Đầu óc vẫn còn minh mẫn lắm.”
**** ***
Lúc Thẩm An Nhược tỉnh dậy, cô chỉ cảm thấy đầu mình đau như muốn nứt ra, cổ họng khô khốc. Cô ngồi dậy, dần dần hồi tưởng lại câu chuyện xảy ra đêm qua, từng việc từng việc một, thậm chí cả câu nói cuối cùng trước khi ngủ gục. Quần áo của cô vẫn chỉnh tề như cũ, chỉ có áo khoác ngoài và giầy thì được tháo ra, trên người còn đắp thêm một tắm chăn tơ tằm.
Thật đáng buồn biết bao, đến cả quyền được mượn rượu tầm hoan cũng không có, cô vốn tưởng rằng cứ say đến quên trời quên đất như thế, lúc tỉnh dậy thì đã vật đổi sao dời, thế sự xoay vần, mọi chuyện theo thời gian đổi khác hoàn toàn. Cô vốn rất tự hào vì tư duy minh mẫn của mình, lúc này lại chỉ muốn kề đầu mình vào máy chém, chém phăng đầu mình đi.
Xung quanh chỉ toàn là bóng tối, thấp thoáng ánh đèn phía xa khiến lòng người an tâm phần nào. Cô lảo đâỏ bước về phía ánh sáng, bỗng nhận ra mình vẫn có thể bước đi rất vững vàng, thậm chí không chút lọang choạng, chỉ có đầu là vẫn còn đau buốt.
Cách bài trí của căn hộ này rất lạ lùng, hình như không có tường ngăn. Thẩm An Nhược ôm trán ngồi xuống chiếc ghế thấp cạnh cây đèn một lúc, cảm giác trong phòng hình như sáng hơn ban nãy rất nhiều, ngẩng đầu lên thấy Trình Thiếu Thần đang đứng cách mình hai mét, nhìn chăm chú. Anh mặc bộ quần áo ở nhà, tóc vẫn còn ướt, hình như vừa tắm xong.
Thấy cô ngồi đó, mắt anh thoáng chút ngạc nhiên, anh cười: “Cô tỉnh nhanh thật.”
Cô chỉ lặng lẽ nhìn anh. Những lần trước thấy anh đều ở những nơi đông người trang trọng, vận y phục thẳng thớm không một nếp nhăn, giờ nhìn anh trong bộ dạng này lại cảm thấy hết sức bỡ ngỡ. Để che giấu sự bối rồi, có lẽ cô nên đứng dậy la toáng lên. Sao tôi lại ở đây? Để duy trì phẩm giá thục nữ, có lẽ cô nên đưa tay về phía anh cười khẽ: Chào anh, cảm ơn anh đã đưa tôi về đây. Để… cách hành xử nào phù hợp với tình huống hiện giờ đây? An Nhược nghĩ lúc này bộ dạng mình chắc chắn trông rất ngu ngốc, cơn đau đầu ập đến làm cho cô chẳng nghĩ được điều gì.
May thay Trình Thiếu Thần không đứng ở đó lâu, anh đi qua chỗ An Nhược ngồi, chí nói đơn giản: “Cô muốn uống nước không? Nước nóng hay lạnh?”
“Nước ấm đi, cảm ơn anh.” Thẩm An Nhược nghe thấy mình điềm tĩnh nói.
Thẩm An Nhược uống vài ngụm, vẫn cảm thấy ngại ngùng không biết chui vào đâu. Tiết mục đã suy tính tối qua, giờ cô cũng chẳng còn đủ dũng cảm mà diễn tiếp nữa, đành giả vờ ngốc: “Tối nay phiền anh quá. Tôi nghĩ mình nên về thôi.”
“Ở lại đây đi, đã ba giờ rồi.” Giọng Trình Thiếu Thần vẫn bình thản như không.
Thẩm An Nhược thấy tim mình đập thình thịch, lại nghe thấy anh nói tiếp: “Tôi mệt lắm rồi, không thể lái xe đưa cô về được nữa. Trong khu này cũng rất khó gọi taxi cho cô.”
“Tôi có thể gọi…”
“Không an toàn đâu.” Anh vừa nói hết câu, bỗng nhớ ra điều gì đó liền bật cười, bổ sung thêm, “Không chừng ở cùng với tôi lại an toàn hơn.”
Thẩm An Nhược đang cố gắng tiêu hóa những ý trêu chọc trong câu nói của anh, lại nghe anh nói tiếp, “Cô có thể đi tắm, tôi đã đặt quần áo ngủ, khăn mặt và bàn chải mới trong phòng tắm.” Khi ngẩng đầu lên thì anh đã cầm gối và chăn đi mất.
Thẩm An Nhược đi rửa mặt, rồi mặc bộ đồ cũ quay về giường nằm, Trình Thiếu Thần vẫn để đèn để cô có thể nhìn thấy đường. Không gian và ánh sáng của căn hộ này được thiết kế rất kì lạ, cô không biết Trình Thiếu Thần đang ở đâu, đến cả tiếng thở của anh cô cũng không nghe thấy. Cô chỉnh lại đèn đầu giường, hạ ánh sáng yếu đi một chút.
Trong phòng vô cùng yên tĩnh, ngoài tiếng tim đập của cô, còn có âm thanh của máu đang chảy trong huyết quản. Rõ ràng im ắng như vậy nhưng cô lại cảm giác như có thiên binh vạn mã đang lao rầm rập tới, khiến cho tai mình ù đặc. Cô lấy gối úp lên đầu mình, cứ như thế trằn trọc cho tới tận lúc trời bắt đầu hửng sáng mới có thể ngủ thiếp đi.
Lần thứ hai tỉnh dậy đã gần giữa trưa, cũng may hôm nay là thứ Bảy. Cuối cùng Thẩm An Nhược có thể nhìn rõ căn hộ, thì ra toàn bộ là một không gian mở, tất cả các phòng chức năng đều chỉ phân biệt bằng trần nhà và mặt sàn, phòng ăn, phòng đọc sách hoặc phòng khách đều chỉ ngăn cách bằng một bức bình phong bằng giấy trắng, màu sắc đường nét đều hết sức đơn giản, đồ dùng trong nhà cũng ít, không giống như một căn hộ đang có người ở. Một không gian rộng lớn với cách bố trí như thế này thật sự quá xa xỉ.
Trình Thiếu Thần vẫn đang ngủ, cuộn tròn trong chăn nằm dài trên sofa, tay chân hở cả ra ngoài, môi hơi mím lại trông như một cậu bé, hoàn toàn không giống với dáng vẻ nho nhã, đứng đắn của anh thường ngày. Cô rón rén đi qua, vệ sinh cá nhân xong xuôi bước ra thấy anh đã tỉnh dậy, dụi dụi mắt hỏi: “Cô có biết làm bữa sáng không?”
Gian bếp của Trình Thiếu Thần vô cùng sạch sẽ, tất cả các thiết bị điện tử và đồ dùng đều có đủ, thậm chí đến cả bột gạo và gia vị cũng có, chỉ có điều phần lớn đều chưa mở bao bì, trong tủ lạnh cũng còn có một ít rau cải tươi. Thẩm An Nhược cảm thấy con người này thật kì lạ. Cuối cùng cô quyết định làm bánh trứng và cháo kê, dùng cải trắng và dưa chuột trộm làm hai loại salat. Sau khi dọn dẹp ngăn nắp, lúc cô chuẩn bị ra về thì Trình Thiếu Thần đã thay quần áo xong: “Tôi đưa cô về.”
“Không cần phiền anh thế đâu, tôi đi taxi là được rồi.”
“Cô đang sống ở khu mới à? Hôm nay tôi có việc ở chỗ đó, cũng thuận đường.”
Trình Thiếu Thần lái xe nhanh nhưng vẫn rất cẩn thận. Thẩm An Nhược lại cảm thấy đau đầu trở lại, cô nhớ ra từ tối hôm qua đến giờ điện thoại vẫn tắt, sợ công ty có chuyện bèn mở máy. Điện thoại của cô vừa mở, chỉ vài giây sau, một chuỗi các tin nhắn ồ ạt đến. Cô mở tin nhắn ra xem, có rất nhiều cuộc gọi nhỡ của Giang Hạo Dương, tổng cộng là sáu cuộc, từ mười hai giờ đến hai giờ sáng. Thẩm An Nhược ngớ người ra một lúc rồi khẽ thở dài, bấm nút xóa toàn bộ tin nhắn và số điện thoại. Khi dòng chữ ‘xác nhận xóa’ hiện lên, cô do dự một chút, từ đáy lòng có gì đó khẽ nhói lên, nhưng vẫn kiên quyết xóa đi.
Quãng đường không ngắn, Trình Thiếu Thần lái xe rất chuyên tâm, hai người suốt cả quãng đường đều im lặng, Thẩm An Nhược bỗng nhiên rất cảm kích sự kiệm lời của Trình Thiếu Thần.
Đúng vào lúc ấy, chuông điện thoại bỗng nhiên lại vang lên, An Nhược đang mải nghĩ bị giật mình, lỡ tay làm rơi chiếc điện thoại xuống gầm xe. Trình Thiếu Thần c