p úp mở mở. Em thì khác, thích là thích, để ý là để ý!”. Trần Hiểu Dĩnh lườm Hứa Trác Nghiên, thở dài nói: “Có điều chỉ là tình đơn phương thôi, trong mắt người ta không hề có em!”
“Rốt cuộc ai thế? Tiết lộ chút đi, rồi chị lên kế hoạch dùm cho!”. Hứa Trác Nghiên bỗng thấy háo hức, kéo tay Trần Hiểu Dĩnh ngồi vào ghế đá bên đường.
“Đàn ông công ty chúng ta chỉ đếm trên đầu ngón tay, ba ngón tay là đủ, chị nói xem là ai?”, vẻ mặt Trần Hiểu Dĩnh có chút e thẹn.
“Chị nói gì mà to thế?”. Trần Hiểu Dĩnh đưa mắt nhìn xung quanh: “Em còn muốn hét mà không dám đây này!”
“Ha ha!”. Hứa Trác Nghiên cười lăn: “Không tồi, rất có con mắt nhìn người, con bé này không tồi!”
“Cái gì chứ? Nói cứ như thế chị là mẹ già ấy, Đỗ Giang cũng đâu nhỏ hơn chị bao nhiêu!”. Trần Hiểu Dĩnh bĩu môi, ngẩng đầu lên trời than: “Chỉ đáng tiếc là giờ anh ta đã bị Trương Mạn và Tiểu Mễ vây quanh đến thở chẳng ra hơi, sức đâu mà chú ý đến em!”
“Đừng lo, đừng lo!”. Hứa Trác Nghiên choàng lấy vai Trần Hiểu Dĩnh: “Chuyện này chị biết rồi, hồi đầu phỏng vấn Đỗ Giang, chị từng hỏi anh ta, bởi vì anh ta và Trương Mạn là bạn học đồng hương, lúc ấy chị còn lo hai người bọn họ là quan hệ yêu đương, sau này khó quản lý, vì vậy cố ý nói với anh ta, anh ta nói không phải, hai người chỉ là bạn thân, không có “sức hút tình yêu”. Đây là nguyên văn lời Đỗ Giang, cứ yên tâm đi!”
“Thật không?”, Trần Hiểu Dĩnh bán tín bán nghi.
“Thật!”, Hứa Trác Nghiên gật đầu lia lịa.
“Thế vẫn còn Tiểu Mễ, người này càng khó đối phó!”, Trần Hiểu Dĩnh xị mặt ra, vẻ buồn bã.
Hứa Trác Nghiên lập tức an ủi. Thế là đành phải nói thầm một câu xin lỗi, đành hi sinh Tiểu Mễ: “Tiểu Mễ ấy mà, cứ dở dở điên điên, Đỗ Giang là người hướng nội, hiền hòa, con người thật thà chất phác, chắc chắn anh ta không thích những cô gái quá khoa trương. Hơn nữa những người đàn ông thông minh thường thích những cô gái tính tình hiền lành, lương thiện, chắc chắn em sẽ có cơ hội!”
Tâm sự của con gái lúc nào cũng có liên quan đến con trai và chuyện tình cảm. Cả hai người đều có vài phút trầm tư, lặng lẽ nhìn ánh đèn trong màn đêm bên bờ biển, lắng nghe tiếng sóng vỗ rì rào, tâm sự ngỗn ngang trăm mối.
Sáng ngày hôm sau, trả lại phòng, Hứa Trác Nghiên dẫn Trần Hiểu Dĩnh đến Viên Minh Tân Viên.
Viên Minh Tân Viên chính thức được khánh thành và mở cửa vào ngày mùng 2 tháng 2 năm 1997, tọa lạc ở dưới chân núi Thạch Lâm trên đại lộ Châu Hải Cửu Châu, diện tích khoảng 1,39km2, được xây dựng trên nguyên tác là vườn Viên Minh Bắc Kinh, được đầu tư 600 triệu nhân dân tệ, là một trong bốn khu thắng cảnh loại A của Trung Quốc. Kiến trúc mang đậm chất văn hóa đời Thanh với những sân khấu lớn dành để biểu diễn múa rất thu hút sự chú ý của người xem.
Hứa Trác Nghiên rất coi trọng và yêu thích lịch sử, vì vậy cô thích đến những nơi có tính lịch sử và văn hóa lâu đời hơn là những khu thắng cảnh tự nhiên.
Viên Minh Tân Viên hòa nhập vào quần thể công trình kiến trúc Hoàng gia cổ xưa, thống nhất thành một chính thể với quần thể kiến trúc Viên Lâm cổ điển Giang Nam và quần thể kiến trúc phương Tây, tái hiện lại sự phồn hoa đô hội một thời của nhà Thanh.
Ở phía tây là một quần thể kiến trúc mang nét cao quý của kiến trúc phương Tây, những bức tường đá màu trắng toát, những đồ nội thất tinh xảo khiến cho người ta có cảm giác mình đang đứng giữa cung điện châu u cổ. Trong khi đó, ở điện Chính Đại Quang Minh, khu tổ chức yến tiệc Cửu Châu Thanh được bố trí rất trang nghiêm, quy củ.
“Chị à, chị đang nghĩ gì thế?”, thấy Hứa Trác Nghiên trầm tư, Trần Hiểu Dĩnh liền hỏi.
“Đến nơi này, chị không khỏi nhớ đến những di tích hoang phế của Bắc Kinh, trong lòng lại thấy bùi ngùi. Cuộc đời thật bất thường, đã từng là một tòa kiến trúc như trên thiên đình, bỏ ra tâm huyết của biết bao nhiêu nhân công, vậy mà bị thiêu trụi bởi một bó đuốc. Trong khi đó Viên Minh Tân Viên này, đâu đâu cũng nhìn thấy con cháu của liên quân tám nước, những kẻ mắt xanh mũi lõ đang thi nhau chụp ảnh kỉ niệm, thật là khôi hài!”
“Chị Nghiên thật không ngờ chị lại đa sầu đa cảm như vậy!”. Trần Hiểu Dĩnh thở dài: “Chị có biết không? Chị là người đã cho em có được nhận thức mới về những “người đẹp tài năng”. Trước đây em thường nghĩ những “người đẹp tài năng” thường có “ba cao”: lương cao, học vấn cao, con mắt cao. Bởi vì con mắt của họ hướng lên trời, thế nên lúc nào cũng vênh váo tự đắc. Đẹp thì có đẹp đấy, nhưng quá kiêu ngạo nên thành ra không dễ thương. Nhưng sau khi quen với chị, em phát hiện ra rằng thực ra chị không như vậy, chị đáng yêu hơn bọn họ, lương thiện hơn bọn họ và biết điều hơn họ nhiều!”
“Chết mất, tiền thưởng của em là do Đỗ Giang quyết định, cái này không thuộc quyền quản lý của chị, không cần em khen ngợi chị làm gì cho phí công!”, sau một hồi nói đùa, Hứa Trác Nghiên thấy tâm trạng nhẹ nhàng hơn nhiều.
Ở Viên Minh Tân Viên, ngoài cảnh quan còn có biểu diễn giải trí. Ở hội trường diễn kịch có đại lễ Thanh Cung, có biểu diễn Kinh Kịch, hợp tấu nhạc cụ… Những màn biểu diễn này đều hết sức đặc sắc, khiến cho người xem không thể rời mắt.
Xem hết buổi biểu diễn, hai người ăn mấy thứ linh tinh rồi bắt xe khách về Thâm Quyến.