Phân phó xong, anh để điện thoại xuống, lười biếng ngồi vào ghế salon, đốt điếu thuốc, khẽ thở ra khói mù, ngón tay thon dài lắc chén nước, tròng mắt đen nhìn dọc theo chén nước.
Phía trên có dấu môi son nhàn nhạt, đó là lúc nãy anh đem chén nước lên môi cô,vừa kịp in lại.
Nhìn dấu son môi, anh dán môi lên, hơi thu lại tròng mắt đen thâm trầm, mơ hồ ánh lửa vừa xẹt qua, giống như không chỉ đặt lên dấu son mồi mà còn là con mồi xinh đẹp nữa.
Cơn ác mộng không chỉ xuất hiện một lần, mà là hàng đêm quấn lấy cô.
Mạnh Nhược Kiều cơ hồ là gõ bàn phím nhanh chóng, sắc mắt tái nhợt giống quỷ, mắt thâm quầng nặng như gấu mèo, gương mặt cũng gầy hẳn đi.
Một tuần lễ nay, cô mỗi ngày đều mơ “mộng tình.”
Thầy thuốc với tiểu y tá, cao bồi hoãng dã với thiếu nữ rủi ro, giáo sư cùng học xinh không chỉ yêu mến... Tối hôm qua lại còn em vợ dụ dỗ anh rể… Mẹ ơi?
Ai ngờ lại đi dụ dỗ anh như vậy?
Mạnh Nhược Kiều quả thật muốn khóc, hàng đêm triền miên, đủ các loại tư tế, hơn nữa nóng đến mức khiến người ta mặt đỏ tim đập, để cho cô mỗi sáng đều bị dục vọng đốt người làm cho tỉnh lại.
Cuộc sống này liên tục trong một tuần lễ, cô thật nghi ngờ là cô chưa thỏa mãn dục vọng sao?
Hơn nữa, đáng sợ nhất vai nam chính đều cùng một người, trời ơi! Cô bị trúng tà sao? Tại sao cứ phải nằm mơ cùng Phạm Sĩ Hách làm dạng này dạng kia...
Cô rõ ràng đối với anh không có hứng thú, thậm chí vô cùng ghét đầu xe quỷ đó, làm sao thân thể lại cảm giác như thế chứ?
Đúng á! Dáng người của anh ta thật là tốt, dáng dấp... không tồi nữa – Mạnh Nhược Kiều thầm thừa nhận, trừ cá tính ác quỷ bên ngoài, điều kiện như Phạm Sĩ Hách quả thật quá tốt, không thể chê vào đâu được.
Nhưng dù thế nào đi chăng nữa, anh ta là người đàn ông của người khác, mà người khác chính là chị cùng cha khác mẹ của cô!
Cô với việc cướp đàn ông không có hứng thú nha!
“Chẳng nhẽ phải đi gặp thầy thuốc tâm lý sao?” Mạnh Nhược Kiều lầu bầu, nhìn chằm chằm vào máy vi tính, phát hiện tất cả những gì mình vừa đánh đều là ba chữ “Phạm Sĩ Hách.”
Mẹ ơi! Cô có phải cà thẻ hết tiền rồi chứ?
“Kiều Kiều?”
“Oa!” Mạnh Nhược Kiều bị dọa đến mức nhảy dựng nên, ngón tay hốt hoảng ấn nút khởi động máy, “Em cái gì cũng không làm…” Cô kinh hoảng mở miệng, nhìn thấy người tới, ẩm thanh lập tức đứt rời.
“Chị...”
Mạnh Uyển Lôi – Chị cùng cha khác mẹ của cô, sao lại tới đây?
“Làm sao em lại ở đây?” Mạnh Uyển lôi hơi ngạc nhiên nhìn Mạnh Nhược Kiều.
“Thư kí Trần đâu? Tại sao em lại ngồi ở vị trí đó?”
“Ách…” Mạnh Nhược Kiều không khỏi chột dạ, nhưng trong lòng không biết làm sao, nhìn Mạnh Uyển Lôi, cô chỉ có thể giương miệng cười: “Đã lâu không gặp.”
Hơn hai năm không gặp, cô với chị cùng cha khác mẹ cũng không thay đổi, khí chất tao nhã dịu dàng như cũ, quả là công chúa họ Mạnh ưu nhã tao nhã, không nổi giận mà khiến cho người ta run sợ, lại tự nhiên mà làm cho người ta không thể đến gần.
Cô và Mạnh Uyển Lôi không thể xưng tình cảm được, hai người chưa từng sứt mẻ tình cảm, ở chung một mái nhà, gặp mặt cũng chỉ gật đầu nhẹ, tuy là chị cô nhưng quan hệ không khác gì so với những người xa lạ.
“Lôi Lôi, em đã tới rồi.” Cửa phòng làm việc đột nhiên mở ra, Phạm Sĩ Hách đi về phía Mạnh Uyển Lôi, cánh tay thân mật ôm cô.
Mạnh Uyển Lôi ngẩng đầu mỉm cười với anh, đưa tay giúp anh điều chỉnh lại cà vạt. “Tối nay không hẹn cùng nhau ăn cơm, em tự dưng xuất hiện, có phiền gì tới anh không?”
“Không, hôm nay không có việc gì đâu.” Phạm Sĩ Hách cười, thái độ bình thường lạnh lùng không còn.
Thấy bộ dạng kia của anh, Mạnh Nhược Kiều không khỏi kinh ngạc, cô có nhìn lầm không? Tên ác quỷ kia cười dịu dàng như vậy, không có giễu cợt, không có châm biếm, vẻ mặt cũng rất ôn hòa, tựa như bạch mã hoàng tử, hơn nữa hai người kia đứng chung một chỗ, cảnh tượng nhìn như từ truyện cổ tích đi ra vậy.
Trái tim đột nhiên nhói đau, cô mở to mắt, buồn bực nhíu mày, kỳ lạ, tại sao cô cảm thấy miệng có chút chua?
“Đúng rồi, Kiều Kiều, em tại sao lại ở đây vậy?” Mạnh Uyển Lôi dịu dàng hỏi, con mắt nghi ngờ nhìn Mạnh Nhược Kiều, trừ lúc đầu rất kinh ngạc, thái độ từ đầu tới giờ cũng rất lạnh nhạt cao nhã.
“Bác Mạnh không nói gì với em sao?” Phạm Sĩ Hách nhẹ nhàng nhíu mày, ánh mắt vẫn đặt trên người Mạnh Uyển Lôi, không thèm nhìn Mạnh Nhược Kiều một cái.
“Không có.” Mạnh Uyển Lôi lắc đầu. “Bố cũng biết sao?”
“Ừ, bởi vì có chuyện nên tạm thời em ấy thay thế vị trí thư kí Trần, ở đây giúp anh một tay.” Phạm Sĩ Hách trả lời đơn giản. “Chi tiết thì tí nữa dùng cơm anh nói cho em biết”
“Thời gian không kịp, chúng ta đi thôi!” Bây giờ anh mới nhìn Mạnh Nhược Kiều: “Thư kí Mạnh, nếu không có chuyện gì quan trọng không cần liên lạc cho tôi.”
Thật không thể tin được, tên làm việc điên cuồng này có thể dừng việc sao!
Chậc chậc, nhìn dáng dấp của chị cô quả thật có mạ lực lớn. Mạnh Nhược Kiều trong lòng ê ẩm nghĩ tới, không có cảm giác đáp lời: “Vâng.”
“Đợi chút.” Mạnh Uyển lôi nhìn về phía Mạnh Nhược Kiều, thái độ xa cách lễ độ.
“Kiều Kiều, em muốn đi cùng bọn chị ăn cơm không?”
Mạnh Nhược Kiều còn chưa kịp đáp, Phạm Sĩ Hách đã mở miệng trước.
“Cô ấy vừa mới nhận chức, còn có rất nhiều công việc cần xử lý, nên không có thời gian ăn cơm cùng chúng ta đâu, phải không?”
“Đúng vậy!” Làm gì? Sợ cô làm kì đà cản mũi hả! Mạnh Nhược Kiều ở trong lòng hừ lạnh, khuôn mặt nhỏ nhắn nâng lên nụ cười giả: “Chị, em còn rất nhiều công việc phải xử lý, hai người đi ăn là được rồi.”
“Vậy cũng được!” Mạnh Uyển Lôi cũng không miễn cưỡng, cánh môi câu ý cười nhẹ nhàng.
“Kiều Kiều, em cũng đừng làm công việc quá muộn, về sớm một chút.”
“Đi thôi!” Phạm Sĩ Hách ôm hông của Mạnh Uyển Lôi, hai người đi về phía thang máy. Nhìn cửa thang máy đóng, Mạnh Nhược Kiều lập tức giận tái mặt, khó chịu hừ mũi.
“Thái độ gì vậy? Sợ bộ dạng của tôi sao,anh cho rằng tôi muốn ăn cùng sao! Tôi đây khinh thường nha!” Tức giận ngồi trở lại trên ghế, cô nhìn chằm chằm vào màn hình, khó chịu mở ra tài liệu, ngón tay ở trên bàn phím tùy ý đánh chữ. Cũng không biết tại sao, nghĩ đến thái độ của Phạm Sĩ Hách lúc nãy, tâm tình của cô trở nên ác liệt, khó chịu, chữ viết cứ bị lỗi.