thật đáng tiếc. Bất hạnh là đàn ông thì vĩnh viễn phải chôn chặt những lời châm chọc ở trong lòng, nếu không đời này anh đừng hòng nghĩ đến chuyện ăn “thịt” nữa.
Buổi tối, hai người vẫn một giường lớn hai cái chăn.
Bên trong phòng tối đen như mực, Lục Cảnh Diệu nghiêng đầu nhìn người phụ nữ đang ngủ cách mình cả mét, mở miệng nói: "Kiều Kiều, về chuyện Mục Lộc, anh không muốn em suy nghĩ nhiều. Trong lòng anh chỉ có em không hề có cô ta, từ trước cho tới nay đều là em."
Người phụ nữ bên cạnh vẫn im lặng không nói một lời, cũng không biết là ngủ thật hay ngủ giả nữa. Sau đó Lục Cảnh Diệu "này" một tiếng: "Ngủ chưa, Kiều Kiều?" Qua một lúc, rốt cuộc Tần Dư Kiều cũng "Ừ" một tiếng, sau đó.... Sau đó lại im bặt.
Lục Cảnh Diệu suy nghĩ một chút rồi nói tiếp: "Kiều Kiều, trong lòng em còn có ý nghĩ gì khác không?"
Tần Dư Kiều nằm nghiêng, trả lời rất chậm: "Anh nói xem?"
"Anh.... Không biết." Lục Cảnh Diệu nói, "Em nghĩ gì thì hãy nói với anh, anh có chỗ nào chưa tốt, em cứ nói với anh...."
"Được." Tần Dư Kiều đáp. Sau đó lại tiếp tục yên lặng.
Lục Cảnh Diệu rất bất mãn với câu trả lời này, lật Tần Dư Kiều lại: "Đây là thái độ vợ chồng trao đổi với nhau sao? Kiều Kiều, em có thể bỏ cái thái độ này của em đi được không!"
Lời Lục Cảnh Diệu hơi nặng lời, sau đó Tần Dư Kiều nổi giận cầm gối đánh lên đầu Lục Cảnh Diệu, vừa đánh vừa nói: "Được, vậy em nói, Lục Cảnh Diệu, anh có thể đừng đối trá như vậy được không!"
Trong bóng tối Lục Cảnh Diệu mặc cho Tần Dư Kiều đánh, nhưng cũng không quên giải thích cho mình: "Anh.... Dối trá như thế nào?"
Tần Dư Kiều dần bình tĩnh lại, cô để gối xuống, nửa người tựa vào đầu giường lạnh lùng nhìn Lục Cảnh Diệu.
Lục Cảnh Diệu nói: "Đợi một chút", sau đó anh xoay người bật đèn đầu giường. Ánh đèn màu cam sáng lên, phủ lên người bọn họ.
"Chẳng lẽ anh không dối trá sao, Lục Lục, anh quên quan hệ của anh và Mục Lộc sao? Nếu như em nhớ không lầm, nếu như Quả Quả không sinh Duệ Duệ thì hôm nay đã không có Hi Duệ, cũng không có đứa con lai đó, mà là đứa con của anh và Mục Lộc."
"Con của anh và Mục Lộc.... Kiều Kiều, chúng ta không thể nghĩ như vậy được...." Lục Cảnh Diệu cân nhắc lời nói trong đầu rồi trả lời, "Không phải em đã nói với anh rằng chúng ta sẽ cùng nhau quên đi những chuyện trước đây sao? Em biết mà, lúc ấy anh còn quá trẻ.... Kiều Kiều, anh thật sự vô cùng hối hận, nhưng bây giờ em là người quan trọng nhất trong lòng anh. Chúng ta phải cùng nhau đi về tương lai, nếu như em không tha thứ cho anh, đời này anh.... Thật không có hi vọng rồi."
Tần Dư Kiều lườm Lục Cảnh Diệu một cái, loại đàn ông này nhìn lâu một cái lại càng phiền thêm một phần, cho nên cô buồn bực tắt đèn: "Ngủ đi."
Lục Cảnh Diệu cũng không muốn Tần Dư Kiều lại tiếp tục trốn tránh bèn mở miệng nói tiếp: "Không được, tối nay nhất định em phải nói rõ ràng cho anh." Nói xong, đặt tay lên bả vai Tần Dư Kiều, muốn kéo cô dậy.
Tần Dư Kiều vừa phiền vừa giận, lúc này lại yếu ớt đáp: "Cảnh Diệu, anh biết không, trước kia em bị bệnh tâm thần, hiện giờ em cũng không rõ Quả Quả năm đó có phải em không. Em thật sự vô cùng phiền não, anh có thể đừng quấy rầy em không...."
Lục Cảnh Diệu không nói chỉ lặng lẽ nhìn Tần Dư Kiều, một lát sau anh mới trả lời: "Quả Quả không phải là em sao? Nhưng mà người anh yêu rõ ràng là một người, không phải hai người."
"Em luôn nói Quả Quả không phải là em, sao có thể không phải? Tức giận cũng sẽ chiến tranh lạnh với anh, cũng lương thiện lạc quan lấy việc giúp người làm niềm vui, gặp chuyện vui cũng sẽ nói không ngừng, cũng.... Cũng đều không biết quý trọng người trước mắt...."
Tần Dư Kiều : ".... Em...."
"Không nói nữa, ngủ đi." Lục Cảnh Diệu tắt đèn đắp chăn. Một lát sau, anh đột nhiên co chân lên: "Ai u ai.... Chuột rút."
"Ai ai ai, đau quá...."
"Đau quá, không cử động được rồi, đau chết mất, cứ đau như vậy thì làm sao...."
Vậy mà Tần Dư Kiều vẫn không hề phản ứng gì cả, cho nên Lục Cảnh Diệu "Ai u" một lúc rồi cũng im. Chỉ có điều anh vẫn không ngủ được. Đợi sau khi Tần Dư Kiều ngủ thật, xác định tiếng hít thở đều đều của người phụ nữ bên cạnh, Lục Cảnh Diệu mới rón rén từ trên giường bò dậy.
Lục Cảnh Diệu thật sự không ngủ được, không phải anh không nhớ những chuyện xảy ra ở Edinburgh, mà là anh thật sự đã biết sai rồi. Chẳng phải biết sai mà sửa là rất tốt sao?
Lục Cảnh Diệu đi vào thư phòng tiếp tục làm việc. Sau đó chợt nghĩ đến một chuyện, anh không quan tâm thư ký của mình đã ngủ hay chưa, trực tiếp gọi điện thoại cho anh ta.