ôm cục cưng đi tới bên cạnh anh: "Lục Lục, anh làm cha, làm cha, làm cha, làm cha, làm cha! ! !"
Anh tỉnh dậy trong tiếng "Làm cha" đầy đầu, Lục Lục xoay người cầm điện thoại di động ở đầu giường xem giờ, sau đó nhắm mắt tính thời gian. . . . Quả Quả sắp đến ngày sinh rồi.
Cô bé ấy sắp làm mẹ rồi. Lục Lục bỗng cảm thấy ngực trái co thắt, sau đó anh tựa vào đầu giường châm một điếu thuốc.
Có một số việc thật sự không nên nghĩ quá nhiều, ví dụ như chỉ cần Lục Lục vừa nghĩ tới chuyên Quả Quả đi theo cái tên Simon không đáng tin ấy sống qua ngày, anh liền không nhịn được suy nghĩ xem Quả Quả sống làm sao đây.
Dĩ nhiên Lục Lục tự nhận là mình cũng không đáng tin, đàn ông đáng tin là phải cho phụ nữ hôn nhân, anh không cho Quả Quả được. Nhưng anh vẫn muốn mình là người đàn ông của cô, cho cô sự chở che cẩn thận nhất.
Những ý nghĩ đó thật mâu thuẫn, càng nghĩ càng nhức đầu. Trong đầu Lục Lục hiện lên gương mặt của Quả Quả, sự xinh đẹp của Quả Quả có pha trộn chút đáng yêu của thiếu nữ. Giồng như lời Chu Hành Giai đã nói, xinh đẹp lại mang chút đáng yêu.
Đáng yêu sao? Lục Lục bật cười, cô có thể khiến anh anh dễ dàng thoả hiệp chẳng phải là nhờ vào sự đáng yêu đó sao. Có lúc Lục Lục cảm thấy Quả Quả hệt như một con gấu trúc vậy, kỹ năng sinh tồn bằng không giống quốc bảo [*], mỗi ngày chỉ cần đáng yêu là có một đống người thích.
[*] Quốc bảo: ý chỉ gấu trúc.
Lục Lục nhớ tới những người từng theo đuổi Quả Quả, trong đó đương nhiên có cả Chu Hành Giai. Tất cả bọn họ đều muốn hẹn hò với Quả Quả, nhưng không ai muốn cưới cô cả. Bọn họ đều nói tình yêu và hôn nhân không giống nhau.
Vấn đề này Lục Lục cũng đã suy nghĩ rất lâu mà không tìm ra đáp án. Có lẽ là do mỗi người mỗi khác, hơn nữa vào mỗi thời điểm khác nhau thì suy nghĩ của con người cũng sẽ thay đổi. Trước khi gặp gỡ Quả Quả, anh cũng xác định tình yêu và hôn nhân không giống nhau. Lúc chia tay vời Quả Quả anh cũng nghĩ như thế.
Sau đó, hiện giờ Lục Lục cảm thấy kết hôn với Quả Quả cũng rất tốt, cho dù cô chẳng làm được gì nhưng anh vẫn có thể vui vẻ mà cãi vã với cô. Cuộc sống đã quá nhàm chán, có một số việc tại sao cứ phải như ý làm gì.
Lục Lục vẫn quay về Harl một chuyến, anh đứng trước nhà Quả Quả thật lâu, anh nhìn thấy Simon và Quả Quả cùng nhau đi xuống. Simon cầm tay Quả Quả, Quả Quả mặc một chiếc áo len màu xanh nhạt, trên đầu một cái mũ màu đỏ, cúi đầu đi sau lưng Simon. Simon đi một bước, cô cũng đi một bước .
Lục Lục không thấy được vẻ mặt của Quả Quả, nhưng anh vẫn có thể thấy được bụng của cô, cô đã sinh rồi.
Sau đó Lục Lục lên tầng, trước khi lên anh lấy từ trong xe ra hai hộp sữa bột cho trẻ em, sau đó mang theo tâm trạng phức tạp đi lên, mỗi bước đi lại thầm nói: con của anh, không phải con anh, con của anh....
Lúc Lục Lục đi tới tầng trên cùng, vừa khéo lại là ‘không phải con của anh’.
Đầu tiên anh ấn chuông cửa, sau đó không kìm chế được bắt đầu đập lên cửa. Trong nhà có giọng nữ truyền ra, là giọng Mexico : "Xin hỏi ai đấy?"
"Tôi là bạn của Quả Quả."
Một người phụ nữ mở cửa cho Lục Lục, Lục Lục mang sữa bột tới đặt trên khay trà ở phòng khách, rất lễ phép nói với bà: "Đây là quà tặng cho đứa bé."
Người phụ nữ vui vẻ mời Lục Lục ở lại, đúng lúc này tiếng trẻ con khóc từ trong phòng nhỏ truyền ra, trái tim Lục Lục lại điên cuồng nhảy lên, trong đầu đột nhiên nghĩ: tiếng khóc to rõ như vậy chỉ có thể là con của anh.
Người phụ nữ kia vội vàng vào phòng ôm đứa bé vừa mới tỉnh ra. Đứa bé rất ngoan, được ôm là lập tức ngừng khóc. Lục Lục thò đầu nhìn cậu nhóc trong tay bà ấy, nhưng vì góc độ không tốt nên anh chỉ thấy cái trán và tóc của đứa bé, là màu đen, mặc dù tóc không nhiều lắm.
"Tôi có thể nhìn một cái không?"
Lục Lục nói với người phụ nữ kia, bà vui vẻ ôm đứa bé cho Lục Lục nhìn: "Đúng là một đứa bé xinh đẹp."
Lục Lục đã không thể nghe thấy bất kỳ thứ gì nữa rồi, đứa trẻ trong tã lót không phải là một đứa con lai, đây là con của Lục Cảnh Diệu anh, mũi này, cái miệng này, cái trán này....
Lồng ngực Lục Lục phập phồng lên lên xuống xuống, sau đó anh nói với người phụ nữ kia: "Có thể cho tôi ôm một chút được không?"
"Anh phải cẩn thận một chút." Lúc người phụ nữ đưa đứa bé cho Lục Lục liền dặn dò. Lục Lục gật đầu, đỏ mắt nhìn chằm chằm mặt mày đứa trẻ, "Đứa bé có tên chưa?"
"Cậu Simon chọn nhiều tên rồi, nhưng Quả Quả vẫn không hài lòng."
Tâm trạng Lục Lục ngày càng hỗn loạn, đưa tay sờ sờ khuôn mặt nhỏ nhắn của đứa bé, sau đó nghĩ đến một vấn đề khá quan trọng: "Là con trai hay con gái?"
"Là một cậu nhóc đáng yêu đấy."
"À." Lục Lục cúi đầu tiếp tục nhìn đứa bé, vừa rồi chỉ nhìn khuôn mặt, anh còn tưởng rằng Quả Quả sinh cho anh một cô nhóc.
Lục Lục ở đây rất lâu, cho tận đến lúc ăn tối anh vẫn không có ý rời đi.
Lục Lục vốn muốn chờ Quả Quả trở về, nhưng khi người phụ nữ kia mời anh ở lại ăn cơm, bắt đầu vào phòng bếp bận rộn nấu nướng, Lục Lục lại nảy sinh một ý nghĩ xấu xa.
Lục Lục ôm đứa bé trở vể Edinburgh, vừa đến nhà anh liền nhận được cuộc điện thoại của Quả Quả: "Lục Lục, anh trả con lại cho tôi!"
"Quả Quả, em lừa anh."
Bên kia điện thoại Quả Quả đã khóc, Lục Lục nhìn cậu nhóc đang nằm ngủ ở giữa giường, khóe mắt cũng có chút ướt át: "Quả Quả, em tội gì phải làm như thế chứ."
Ngay đêm đó Quả Quả trở về Edinburgh, trở về căn nhà của Lục Lục, sau đó Quả Quả ở đó hơn một tháng, biến thành người tình của Lục Lục trong vòng một tháng.
Trên tần cô ở với con trai, tầng dưới Lục Lục ở cùng Mục Lộc.
Mục Lộc không bao giờ ở lại qua đêm, cho nên buổi tối Lục Lục liền lên tầng. Khoảng thời gian đó, Lục Lục và Quả Quả luôn dùng đôi mắt lạnh lùng, khuôn mặt lạnh lùng và nụ cười lạnh lùng để đối diện với nhau. Lúc cãi nhau kinh khủng nhất còn hận không thể bóp chết đối phương ngay lập tức, quan hệ hai người càng ngày càng xấu.
Quả Quả không còn là Quả Quả của Lục Lục nữa, Lục Lục cũng không còn là Lục Lục của Quả Quả nữa. Thật ra thì khi đó bọn họ chỉ là thiếu một chút bình tĩnh, hòa nhã ngồi xuống thương lượng về tương lai với nhau mà thôi.
***
Tần Dư Kiều vẫn quyết định tiếp nhận phương pháp điều trị thôi miên của bác sĩ Karo. Lần này không phải là bác sĩ giả mạo nữa, Lục Cảnh Diệu và Bạch Thiên Du cùng đi với cô. Lúc thôi miên được một nửa, Tần Dư Kiều đột nhiên tỉnh lại, khóe mắt lấp lánh một giọt nước mắt.
"Tôi không muốn khôi phục trí nhớ nữa." Tần Dư Kiều nói.
Hôn lễ cử hành đúng thời hạn. Tại nơi tổ chức hôn lễ, mặc dù giới truyền thông đã bị Lục gia khống chế nhưng vẫn có nhiều chuyện để người ta thảo luận: ví dụ như của hồi môn của Tần Dư Kiều, ví như bộ váy cưới của cô dâu, còn có quan hệ của cô và Lục Hi Duệ nữa. Truyền thông cũng cố ý tung ra tin tức, Lục Hi Duệ chính là con trai ruột của Tần Dư Kiều.
Người ngoài đánh giá rất cao hôn lễ này, nói rằng đây là một kết thúc hoàn mỹ cho câu chuyện cổ tích.
Kết thúc hoàn mỹ sao? Lục Cảnh Diệu không cho là như vậy, bởi vì sau hôn lễ bà xã lại chia phòng với anh đây này.