au đầu: "Nếu như không phải tại anh, em sẽ ăn không đủ no sao?"
Lục Lục đổi vấn đề: "Anh ta có cái gì tốt chứ?"
Quả Quả ngước mắt lên: "Anh ấy không giống như anh nói, thẳng thắn, làm việc nghiêm túc, hơn nữa anh ấy rất tuấn tú, là loại mặt trắng nhỏ em thích."
Lục Lục: "Chỉ được 1m65 không?"
Quả Quả: "Ngại quá, anh ấy có cùng chiều cao với Napoléon, 1m68."
Lục Lục: "Quả Quả, em có biết em đang làm cái gì không. Em đang coi cuộc sống của em là một trò đùa, anh làm sao tin được em và cậu Simon kia là vợ chồng. Bây giờ hai người giống như hai đứa trẻ chơi trò gia đình vậy, biết không? Ngay cả cuộc sống cơ bản hai người còn không chịu trách được nữa là."
Sau đó Quả Quả cũng tức giận, trước khi nói cô còn vuốt vuốt bụng mình như trấn an vậy, hình như cô rất sợ tâm trạng của mình ảnh hưởng tới đứa bé.
"Vậy anh nói cho em biết thế nào là một cuộc sống nghiêm túc, em chưa từng thấy cuộc sống hiện giờ của em có gì không tốt. Ngày nào em cũng vui vẻ, em sống cuộc sống em muốn, em làm chuyện em thích, em nghiêm túc đối xử với mọi người.... Anh nói cho em biết làm vậy thì có gì khiến anh coi thường.... Mà anh, anh mới là người không chịu thừa nhận tình cảm, một người cố chấp như anh có tư cách gì chỉ trích cuộc sống của em là một trò đùa. Đầu óc anh đúng là có vấn đề nên mới tự nhiên chạy đến đây đòi làm cha của con người khác."
Lục Lục: "Tùy em muốn nói thế nào thì nói."
Lục Lục quả nhiên không chịu đi, buổi tối Simon ôm một cái chăn cho anh: "Sợ rằng phải để anh chịu thiệt một đêm rồi."
Lục Lục nhìn về phía Quả Quả, cô đã thay xong áo ngủ đang đi ra nói với Simon: "Chúng ta cũng đi nghỉ sớm một chút thôi."
Simon gật đầu, sau đó nói với Lục Lục: "Anh chịu khó một đêm nhé." Sau đó cùng Quả Quả vào phòng, đóng cửa lại.
Nhìn cửa phòng khép chặt, Lục Lục nằm lên ghế sa lon, cái ghế sa lon cũ kỹ kêu "Két" một tiếng. Lục Lục lấy điện thoại di động ra nhìn giờ, tâm trạng đã tồi tệ đến mức không thể tưởng tượng nổi nữa.
11 giờ đêm, Lục Lục đi đến trước cửa, gõ cửa. Không ai trả lời anh, Lục Lục tiếp tục gõ, không ai ra mở cửa, Lục Lục tiếp tục gõ. Rốt cuộc Quả Quả cũng từ bên trong đi ra, cô cực kỳ tức giận, mở cửa gầm lên với Lục Lục: "Con mẹ nó anh cút đi cho tôi!"
****
"Con mẹ nó anh cút đi cho em!" Sau khi Tần Dư Kiều trở lại biệt thự, mặc dù rất tức giận, nhưng cô vẫn hạ giọng vì sợ đánh thức Duệ Duệ. Cô chỉ ra cửa phòng, "Đi ra ngoài cho em."
Lục Cảnh Diệu đè tay Tần Dư Kiều lại: "Kiều Kiều, đây là nhà anh, anh có thể cút đi đâu đây."
Thật ra những lời này của Lục Cảnh Diệu vốn là để lấy lòng Tần Dư Kiều, đáng tiếc anh chẳng những không lấy lòng được Tần Dư Kiều mà còn khiến cô điên tiết hơn. Sau đó Tần Dư Kiều khẽ cắn môi đẩy Lục Cảnh Diệu ra, tức giận bỏ đi.
Tần Dư Kiều đi rất nhanh, Lục Cảnh Diệu đuổi theo Tần Dư Kiều đến cửa chính, kết quả đuổi được một nửa lại sái chân. Lớn như vậy rồi nhưng đây là lần đầu tiên anh sái chân. Lục Cảnh Diệu ngồi xổm xuống, đau đớn nói với Tần Dư Kiều: "Kiều Kiều, đau quá."
Tần Dư Kiều xoay người. Dưới đèn đường kiểu châu Âu, Lục Cảnh Diệu đau không nói ra lời. Anh chỉ mặc áo ngủ đuổi theo cô, vẻ mặt dường như rất đau. Anh ngẩng đầu nói với Kiều Kiều: “Hình như tổn thương đến dây chằng rồi...."
Tần Dư Kiều mặt lạnh nhìn người đàn ông kia diễn trò, vô cảm xoay người rời đi. Nhưng đi đến cửa lớn, Tần Dư Kiều lại nghĩ đến Duệ Duệ. Cô giậm chân, cuối cùng cũng đành phải quay về.