lại, sau đó ôm lấy cô nàng của mình từ phía sau, than thừ từ tận đáy lòng: "Kiều Kiều, dáng vẻ giận dỗi vừa rồi của em thật sự rất xinh đẹp...."
Đến khi Tần Dư Kiều quay đầu lại, Lục Cảnh Diệu chớp chớp mắt, không được bình thường rồi. Tần Dư Kiều giải vờ giận dỗi hay thật sự đau lòng vậy?
Cái tên Lục Cảnh Diệu này không bao giờ học được cách phải tìm nguyên nhân trên người mình sau đó mới nói tới người khác. Anh cứ cho rằng nhất định là do Tần Ngạn Chi đến phút cuối cùng vẫn bao che cho Hạ Nghiên Thanh làm tổn thương Kiều Kiều, lập tức đau lòng lây, hận không thế dùng một mồi lửa đốt căn nhà cũ kĩ này đi cho rồi: "Đi, đừng chờ đến ngày mai nữa, chúng ta lập tức trở về."
Trước mặt Lục Cảnh Diệu, Tần Dư Kiều không thể nào giấu nổi tâm tư của mình. Rõ ràng chuyện này do anh gây nên, thật sự cô rất muốn tát anh một phát cho anh văng ra xa, nhưng anh lại ôm chặt lấy cô, vừa lau nước mắt cho cô, vừa nhẹ nhàng dỗ dành: "Được rồi được rồi.... Chúng ta không chịu uất ức nữa.... Nhà mẹ không đáng tin cậy bằng nhà chồng đâu...."
Tần Dư Kiều sụt sịt, dùng hết sức đánh vào người Lục Cảnh Diệu: "Anh dám trêu hoa ghẹo nguyệt này, dám trêu hoa ghẹo nguyệt này...."
Lục Cảnh Diệu lau nước mắt cho Tần Dư Kiều: "Anh cũng không có cách nào khác mà.... Nếu không như vậy đi, Kiều Kiều, hay là em khắc chữ trên mặt anh đi, khắc: ‘Người đàn ông của Tần Dư Kiều’ hay là ‘Ta chỉ thích Tần Dư Kiều’ có được không...."
Đôi mắt Tần Dư Kiều ướt nhoà nhìn Lục Cảnh Diệu, gương mặt trêu hoa ghẹo nguyệt của anh đang cười phớ lớ, đôi mắt sâu thẳm lóe lên nét cười rực rỡ, giọng nét dỗ dành của anh rất đỗi dịu dàng, khiến cô dù tức giận đến cỡ nào cũng không thể phát tiết, đành phải ra sức dậm chân.
Lục Cảnh Diệu lại còn không cho cô dậm chân nữa, vỗ bả vai của cô: "Ngốc, trút giận với bản thân làm gì, em không đau thì chân cũng đau."
Sau đó Tần Dư Kiều thật sự không dậm chân nữa.
"Thật ra không phải anh đã nói với em rồi sao, em đúng là vô dụng. Đàn ông của mình bị người ta cướp mà còn không lên tiếng. May là người bị cướp là anh, nếu là người khác thì lúc đó em cũng không còn chỗ mà khóc nữa rồi." Dừng một chút, Lục Cảnh Diệu phân tích sự khác nhau giữa mình và Giang Hoa.
".... Mà có phải em chưa từng bị nẫng tay trên đâu. Dĩ nhiên chuyện này cũng không thể trách em, có một số việc đúng là không thể phòng bị được. Cho nên mấu chốt vẫn phải xem tính tính tự giác của đàn ông. Thế giới rất rộng lớn, chắc hẳn có thứ hấp dẫn. Có đàn ông không thèm nhìn hoa cỏ ngoài đường, nhưng nhiều kẻ chỉ cần được kích thích một tí là ngứa ngáy khó chịu, đi tìm người mới."
"Có phải vậy không?"
Tần Dư Kiều vẫn rất khó chịu, lầm bầm mãi. Lục Cảnh Diệu như đang trấn an con mèo xù lông, xoa đầu Tần Dư Kiều, vuốt ve mặt của cô, chà xát bàn tay của cô....khiến nỗi giận của cô nguôi ngoai dần.
"Ôi chao, gặp được anh, em đúng là cô gái cực kỳ may mắn đó."
Tần Dư Kiều nhìn chằm chằm gương mặt của Lục Cảnh Diệu, thật sự cô rất muốn khắc vài chữ lên mặt anh. Sau một lúc uốn éo, cô vòng tay qua vai Lục Cảnh Diệu: ".... Ngày mai chúng ta về thật à?"
"Về, dĩ nhiên phải về, tối nay về luôn cũng được." Lục Cảnh Diệu híp mắt lại, "Ghé tai lại đây, anh dạy em một chiêu."
Tần Dư Kiều dựng tai lên, lúc Lục Cảnh Diệu nói xong, khuôn mặt lộ vẻ do dự, chớp chớp mắt, "Có quá đáng quá không?"
"Có mà quá đáng, nếu như không phải ở đây vẫn còn căn phòng trước kia của em, trước khi về anh thật sự rất muốn thiêu huỷ căn nhà rách nát này luôn." Lục Cảnh Diệu nghiêm túc nói.
"Nhà anh mới rách nát."
Lục Cảnh Diệu than thở: "Đúng đúng đúng, nhà anh rách nát, nhà em là hoàng cung được chưa. Trước khi về em thật sự không muốn chọc tức Hạ Vân, đuổi Hạ Nghiên Thanh ra khỏi nhà, đánh cho thằng nhóc Trì đáng ghét kia một trận à?"
"Anh thật xấu xa." Tần Dư Kiều hôn lên cằm Lục Cảnh Diệu, "Em không muốn làm làm người xấu, hay là anh nói giúp em đi...."
"Cô bé này, đúng là độc nhất lòng dạ đàn bà...." Lục Cảnh Diệu than thở, "Được, anh sẽ nói, đến lúc đó anh làm chuyện xấu quá nhiều xuống Địa ngục thì em nhất định phải nhớ tới chồng em đó."
Tần Dư Kiều gật đầu: "Em nhất định sẽ nhớ."
"Được." Thật ra thì Lục Cảnh Diệu rất dễ bị vẻ ngoan ngoãn của Tần Dư Kiều tác động, cố ý vò rối tóc cô, "Có lời này của vợ, chồng chết cũng không tiếc."
"Xui xẻo." Tần Dư Kiều che miệng Lục Cảnh Diệu lại, "Em còn muốn cùng anh sống đến đầu bạc răng long.... Nếu anh xuống địa ngục thật, vậy em đi cùng anh."
Lục Cảnh Diệu không thể nhịn cười, lòng anh cảm động đến mức không thể cảm động được hơn, không muốn tạo áp lực cho Tần Dư Kiều: "Yên tâm, chúng ta không xấu xa đến mức phải xuống địa ngục. Nếu em sợ lương tâm cắn rứt, hay là sau khi trở về, chúng ta gây quỹ từ thiện, xây dựng chung cư hi vọng, giúp đỡ người cần giúp...."
Tần Dư Kiều hết sức đồng ý, cũng bị những lời Lục Cảnh Diệu làm cho cảm, sau đó ra dấu "ok" với Lục Cảnh Diệu: "Lát nữa nhất định em sẽ phối hợp với anh."
"Đây mới là vợ tốt."
Tần Dư Kiều còn dặn dò: "Nhớ viện cớ bảo Duệ Duệ ở trong phòng, em không muốn nó thấy nhưng thứ không hay.”
"Dĩ nhiên, anh cũng rất chú ý trong việc giáo dục trẻ em mà." Lục Cảnh Diệu hôn Tần Dư Kiều, "Anh đi giải quyết Duệ Duệ trước đã."
Tần Dư Kiều: "Không thành vấn đề."
Sau đó Lục Cảnh Diệu viện cớ gì để nhốt Hi Duệ trong phòng? Anh xách con trai vào phòng rồi uy hiếp: "Con phải ở trong phòng không được phép xuống nhà, nếu không nghe lời, ngày mai ba mẹ về sẽ bỏ con ở lại."
Mặc dù Lục Hi Duệ không hiểu mọi chuyện ra sao, nhưng cũng nhận ra được phần nào, kéo vạt áo Lục Cảnh Diệu: "Ba, dẫn con đi xuống đi, con cũng muốn sát cánh chiến đấu với ba mẹ."