Ngoại ô thành phố Tân Trúc, một tiệm trà bình thường mang đầy phong cách cổ tại trấn nhỏ lẳng lặng đứng trên đường.
Quán nhỏ có một phong cách cổ mang danh xưng —— “Đắc ý trà phường”, trà phường dùng cây trúc xanh biếc vây bố quanh mình khéo léo thành như cái song chắn, ngăn trở ầm ĩ náo động ở bên ngoài, khúc nhạc cổ điển ung dung quanh quẩn, trợ giúp là không khí yên lặng thanh thản, cũng bởi vì như thế, hấp dẫn không ít bà nội trợ sau khi hoàn thành việc nhà, liền hẹn nhau ba, năm bạn tốt đến đây, thưởng thức phong vị cổ kính nhàn nhã này.
Nghe thấy tiếng bước chân quen thuộc, ở vị trí quản lý mới – Tất Ngọc Nhi ngẩng đầu, nhìn bộ dáng đi xuống lầu với quầng thâm nhàn nhạt dưới mí mắt, lo lắng nói: “Lại mất ngủ?” Đưa tay rửa sạch, rót một ly trà sữa cô ấy yêu nhất.
“Ừ.” Đường Thành Ân vuốt vuốt hai mắt mệt mỏi, ngồi xuống truớc quầy, tiếp nhận trà sữa, hớp một ngụm, thỏa mãn ngâm ra tiếng.
“Có muốn ăn chút gì hay không?”
“Không cần.”
Chuông gió nhẹ lay động, Đường Thành Ân miễn cưỡng quay đầu nhìn về phía khách đi tới, “Cái bàn này hay là giao cho cậu, mình còn chưa có tỉnh.” Đánh ngáp một cái.
Tất Ngọc Nhi nhìn hình dáng bạn tốt vẻ mặt mệt mỏi, cười lắc đầu, tiến đến lần lượt đưa thực đơn.
Sau khi cô trở lại Tân Trúc không bao lâu, bạn tốt thời kì đại học Đuờng Thành Ân liền biết được cô là thân phận không việc làm, cố gắng mời cô gia nhập vào cổ phần Đắc ý trà phường, mà cô sau khi đi thăm qua trà gian phường này, rất xúc động liền gật đầu đáp ứng.
Cô xúc động mình thực may mắn, ít nhất điều này làm cho cô tìm được một điều quan trọng trong cuộc sống.
Gian trà phường này tuy chưa làm qua quảng cáo bao nhiêu, mà chi phí là do hơn phân nửa khách hàng trên đường đi qua nơi đây bị hấp dẫn vào cửa, ngược lại trở thành khách quen, buôn bán coi như ổn định, bình thường cô hay đợi ở trong tiệm hỗ trợ, đương nhiên cô cũng thuận ý chuyển lên trên lầu cùng Đuờng Thành Ân trở thành bạn cùng phòng.
Tính thời gian cũng gần hai tháng, cuộc sống của cô trôi qua rất bình thường, hình ảnh học trưởng Tiểu Thành đã chậm rãi biến mất giữa cuộc sống của cô, cảm giác thất tình, mất mát cũng dần dần nhạt đi, ngược lại ngẫu nhiên cô nghĩ đến chuyện ăn cơm ở nhà Khúc quản lí tại Đài Bắc.
Tuổi của cô cũng lớn rồi, lúc trước tất cả tâm tư đều lao vào một người người đàn ông, đột nhiên yêu say đắm trở thành công toi, hôm nay có thể nắm giữ cô cũng chỉ có gian trà phường này.
Cô quyết định tương lai sẽ làm một phụ nữ hiện đại độc lập tự chủ!
“Đúng rồi, vừa rồi má Tất có gọi điện thoại tới, nói bà chờ một chút sẽ đến.” Đường Thành Ân chống gò má. “Muốn cậu để ý một chút.”
“Oh......” Xem ra tuần trước cô thoái thác ăn cơm gặp mặt với “con của Lâm luật sư”, sắp sửa tới đây.
Cô rủ vai xuống, mẹ đối với hôn nhân đại sự của cô rất lo lắng, có cơ hội đi ra chỗ hỏi thăm ở đâu còn có người con trai trong sạch không có tai tiếng, vội vã giới thiệu cho con gái của mình.
Có khi đem cô lừa gạt ra ngoài ăn cơm, có khi trực tiếp đem người đưa vào trong nhà, lần trước càng khoa trương giả bộ bệnh, liền vì muốn cô cùng Y Sinh phòng khám bệnh gặp mặt, dùng bất cứ phương pháp thủ đoạn tồi tệ nào, làm cho cô rất là bối rối.
“Việc ở tiệm giao cho mình xử lý.” Đường Thành Ân câu ra khóe miệng, “Cậu trước phải đổi bộ sườn xám xuống lần nữa.”
“Không cần phải giễu cợt mình.” Cô oa oa gọi.
“Có người đến.” Đường Thành Ân trông thấy hình thể hơi đẫy đà của má Tất, tranh thủ thời gian tiến lên tiếp đón. “Má Tất.”
Tất Ngọc Nhi không tình nguyện chính là đi ra phía sau, chuẩn bị cốc nước.
“Tiểu Ân, đã lâu không gặp.” bà Tất nhiệt tình cho Đừơng Thành Ân một cái ôm. “Tại sao lại gầy vậy?”
Cô sờ lên eo Đường Thành Ân, “Hôm nào đến nhà má Tất, sẽ tẩm bổ cho con.” Bà nhìn xung quanh, “Nha đầu nhà bác đâu?”
“Trong này.” Tất Ngọc Nhi bưng cốc nước đi ra, “Mẹ, mẹ muốn ngồi ở đâu?”
Bà Tất nhìn chung quanh một vòng, tự chọn lấy góc bên cạnh dòng chảy hữu tình, lôi kéo con gái cùng ngồi xuống, đôi mắt lợi hại quét đến con gái vẫn là một thân đồng phục, lập tức gương mặt lạnh xuống, “Nha đầu, tạp dề của con còn mặc làm gì?”
“Mẹ, con đang làm việc a!”
“Không sao, thật sự.” Đường Thành Ân lắc đầu, “Hạnh phúc của cậu tương đối quan trọng.”
“Nghe được không? Tiểu Ân thực hiểu chuyện, giống như con sao!” bà Tất ngón trỏ đâm huyệt thái dương cô, bực bội sao mình sinh đứa con đần đến như vậy.
Đường Thành Ân lôi kéo ống tay áo bạn tốt. “Lúc này cậu thật muốn cảm tạ Tất nương nương.”
“Lầm người a?” Hắn họ Khúc, không họ Lâm.
“Không tệ, không tệ, tuấn tú lịch sự, cùng bộ dáng Lâm luật sư thật giống.” Bà Tất mặt mày hớn hở, đẩy con gái của mình đi tới trước cửa.
Khúc Túc khó hiểu nhìn vị phu nhân trung niên này, hắn là làm chuyện gì, làm cho bà thoải mái như thế?
“Xin hỏi cậu là Lâm tiên sinh sao?”
“Không phải.” Hắn nhàn nhạt nhìn ánh mắt thất vọng của bà, cảm thấy rất quen thuộc.
“Bác Tất sao?” Phía sau cửa tiến tới một vị đeo kính đen, là người thanh niên thật thà chất phác ngại ngùng, cười ấm áp.
“Lâm tiên sinh?” Được rồi! Vừa rồi chỉ là một trường hợp hiểu lầm, bà Tất lập tức nhanh chóng nâng khuôn mặt tươi cười nhiệt tình, “Mau vào, con gái của bác đang ở bên trong.”
Bà chỉ vào hướng bên trong, nhiệt tình kêu gọi.
Khúc Túc nheo mắt lại, nhìn thấy cô gái trong miệng phu nhân không phải là cô gái vô tình hắn muốn tìm về sao, chống lại ánh mắt, đối phương nhanh chóng cúi đầu xuống.
Thật tốt quá, giả bộ như không thấy! Được, tội thêm một bậc.
Khúc Túc tìm vị trí bên cửa sổ, trùng hợp đối diện cô gái tội không thể tha cho.
“Tiên sinh, anh muốn uống cái gì?” Đường Thành Ân thừa cơ đưa nước, hào phóng dò xét người mới tới. Lãnh tuấn chững chạc, tướng mạo nhất đẳng, đáng tiếc cô không bị thu hút.
“Trà xanh.” Hắn liếc một cái, tùy ý chỉ một ly đồ uống.
Tất Ngọc Nhi tinh thần có chút không tập trung liếc trộm người đàn ông nham hiểm biểu lộ hung ác, hắn là vừa mới đi qua nơi này sao? Thế này là muốn cô trước đi qua lên tiếng chào hỏi sao? Hay là tiếp tục giả vờ làm như không phát hiện?
“Nha đầu, ta giới thiệu với con một chút, hắn chính là con trai Lâm luật sư, gọi ——” gọi là gì......
“Lâm Ngữ Thực.” Cậu ta nói xong rồi cúi đầu xuống mắc cỡ. [đọc đoạn này ta nổi da gà, cứ tưởng anh này bị 2... @.@ - beta-er]
“Xin chào, tôi là Tất Ngọc Nhi.” Cô thu lại suy nghĩ, nhìn thấy đối phương biểu lộ ngượng ngùng, không tự giác lại căng thẳng, nhìn kỹ, phát hiện hắn cùng Học trưởng Tiểu Thành chính là cảm giác có loại tương tự, chỉ là tầm mắt không quá lạnh như băng, hại cô không cách nào trở về dư vị cảm giác cũ.
Bà Tất hướng hai người giới thiệu đơn giản, cuối cùng bỏ đi “Vậy các con chậm rãi trò chuyện, má Tất về nhà trước.” Hai câu sau liền cười ha hả rời đi, trước khi đi cũng không quên liếc một cái người “xinh đẹp hiểu lầm” ngồi ở bên cửa sổ.
Trong nội tâm bà cảm thấy có chút đáng tiếc, nhưng lập tức lại lạc quan an ủi mình, Lâm Ngữ Thực người không tồi, quan trọng là tương đối thích hợp với con gái bà.
“Tất Ngọc Nhi tiểu thư, cô...... Cô thích cái gì?” Sau khi bà Tất rời đi, Lâm Ngữ Thực ôn nhu hỏi, tiếng nói của hắn giống như người của hắn giống nhau, nhẹ nhàng ôn nhu, không mang theo bất luận cái gì mang tính xâm lược.
“Tôi thích uống trà.” Cô đỏ mặt, cô rất thích cảm giác Lâm Ngữ Thực mang lại cho cô, có lẽ là nhờ bộ dạng chân thật kia.
Cô gái kia thẹn thùng cái gì! Khúc Túc vặn nâng lông mày, hai tháng không thấy, cô vẫn là háo sắc đến bất trị.
“Tôi...... Tôi cũng vậy rất thích uống trà, từ nay về sau có thể thường lui tới không?” Hắn bất an đẩy đẩy kính mắt, rất sợ bị cự tuyệt.
“Có thể nha! Vô cùng hoan nghênh......” Lại là ánh mắt lạnh lẽo kia làm cho cô chuyển nhỏ âm lượng, cho đến khi biến mất, thậm chí hại cô hoàn toàn quên mất tuyên ngôn trước muốn làm phụ nữ hiện đại độc lập tự chủ.
“Tôi có người chú tại vùng núi phía Nam có một vườn trà, nếu như cô có hứng thú, tôi...... Tôi có thể dẫn cô đi thăm.”
“Không cho phép.”
“Khúc quản lí?” Tất Ngọc Nhi trong nháy mắt trái tim nhảy một cái, hắn...... Hắn như thế nào đột nhiên nói chen vào? Hơn nữa trên mặt cơn thịnh nộ xông tới, bị làm sao vậy?
“Cô ấy đã có bạn trai.”
“Ai?” Vì cái gì bản thân cô cũng không biết chuyện này?
“Có thật không?” Lâm Ngữ Thực trên mặt biểu lộ một chút bị thương.
“Đương nhiên không —— nha!” Cô kinh hô một tiếng, trong nháy mắt, hai chân bay lên không, cô giương mắt tức giận nhìn người khởi xướng, “Anh đang làm gì ở đây vậy?”
Tất Ngọc Nhi nhìn khuôn mặt hắn nghiêm khắc, nuốt nước miếng, thật không dám mở miệng.
Đường Thành Ân nhìn người đàn ông giống như loại hí kịch trực tiếp đem bạn tốt ôm đi rời khỏi hiện trường, thật lâu mới hồi phục tinh thần lại, nhìn xem người thương tâm ở tại chỗ ngồi thành thật. “Không cần phải khổ sở!”
Cô vỗ vỗ bờ vai của hắn, tiến đến trước mặt hắn, “Chị đây có cơ hội lại giới thiệu cô gái tốt cho cậu.”
“Không...... Không cần.” Hắn bối rối đẩy kính mắt.
“Cậu ngồi chơi a!” Cô cảm thấy thú vị, cố ý dựa gần thêm.
“Mời...... Mời cô tự trọng!” Hắn tức giận hô to, chỉ là cà lăm làm cho khí thế của hắn suy giảm.
“Thực xin lỗi, thực xin lỗi, cậu đừng để ở trong lòng.” Cô nghịch ngợm cười nói: “Bằng không tôi mời cậu ăn bánh ngọt, xem như thay bạn tôi bồi tội nha.”
Nói xong không đợi đối phương đáp lại, lập tức tiến vào phòng bếp, công phu không đến vài giây, trên bàn có một bàn món điểm tâm ngọt tinh xảo, “Oh, đây là bánh ngọt đặc biệt trong tiệm, cậu nếm thử.”
Thiên tính sai khiến, Lâm Ngữ Thực không có biện pháp kiên quyết cự tuyệt cô gái trước mắt, cầm lấy dĩa ăn nhỏ, từng ngụm nếm bánh ngọt nhỏ có nồng đậm mùi sữa.
“Ăn ngon không?”
“Ăn ngon.” Hắn cúi đầu xuống, thoạt nhìn tâm rất đau đớn.
“Ai nha! Cậu đừng khổ sở nha! Hôm nay là tôi mời khách, cậu muốn ăn bao nhiêu cũng đựơc, làm cho chị đây tâm sự cùng cậu.” Thuận tiện khuyên bảo hắn, ở nơi nào mà không cỏ thơm, làm gì đơn phương yêu mến một cành hoa.
Về phần người bạn tốt của cô kia, hừ hừ! Chờ cô ấy trở lại, cô lại thật tốt tra khảo.
Bầu trời quang đãng, sau giữa trưa ánh mặt trời xuyên suốt qua khe hở khiến cành cây lòe lòe sáng, chim hót hương hoa, gió nhẹ nhàng nghịch qua ngọn cây, thay oi bức sau giữa trưa mang đến một cảm giác mát mẻ.
Chỗ nghĩ mát nhỏ trong công viên, cô gái ngồi nghiêm chỉnh, nhìn chăm chú người đàn ông bất động cũng không dám động, dù cho gió nhẹ lại sảng khoái, cô chỉ cảm thấy da đầu run lên một hồi.
Tất Ngọc nhi không biết làm sao nhìn người đàn ông biểu lộ nộ khí đằng đằng, thở mạnh không kêu một t