y ra chuyện gì, chỉ biết lần nọ sau khi Từ Dương tìm được mình, mình đã ngất xỉu. Lúc tỉnh lại lần nữa thì đã ở trên sofa trong văn phòng Gia Mộc, bên tai nghe thấy người nào đó nói: “Em tỉnh rồi à?”.
Cô ta mở mắt ra: “Chị Lâm… Tư Điềm… Tại sao em lại ở đây?”. “Em tụt đường huyết nên ngất xỉu, may mà Tư Điềm vẫn đi theo em
nên đã mang em về đây”.
“Tư Điềm?”. Bạch Hân Di nhớ rõ người cuối cùng mình nhìn thấy là Từ Dương: “Từ Dương…”.
“Từ Dương? Chẳng phải hắn đã bị bố mẹ hắn đưa đi rồi sao? Nghe nói sẽ đưa hắn vào bệnh viện tâm thần”.
“Thật không?”.
“Đương nhiên là thật”. Lâm Gia Mộc gạt tóc Bạch Hân Di ra sau tai: “Nếu em muốn ở lại thành phố A một thời gian thì tiếp tục làm ở chỗ Trương Kỳ, học kỳ sau về trường học tiếp. Nếu muốn về nhà thì ngày mai chị đưa em về nhà”.
“Hắn… ra khỏi bệnh viện tâm thần thì làm thế nào?”.
“Yên tâm, hắn không ra viện được nữa”. Lâm Gia Mộc cười nói: “Em đói chưa? Chị và Tư Điềm đang nấu cháo, em có muốn ăn không?”.
“Có”. Bạch Hân Di gật đầu, sờ sờ sau gáy mình, lại thấy một cục u rõ ràng, hình như mình bị đánh ngất thật: “Em làm sao…”.
“Chị ngã bị thương lúc ngất xỉu”, Uông Tư Điềm đáp rất nhanh. Bạch Hân Di cảm thấy vẻ mặt Uông Tư Điềm hôm nay là lạ, nhưng nhìn Lâm Gia Mộc lại vẫn như thường: “Anh Trịnh đâu?”.
“Anh ấy ra ngoài theo dõi mục tiêu rồi”.
“Đúng rồi, chị Lưu nói anh Lưu phải từ chức vì em… có đúng không?”. “Cảnh sát Lưu làm cảnh sát lâu rồi, mệt mỏi vì công việc nên nói thế với bà xã thôi, em không cần quan tâm đến anh ta. Vài ngày nữa có đại án, cơ quan gọi điện thoại đến là anh ta lại đi làm ấy mà”. “Thật không?”.
“Cảnh sát Lưu vừa sinh ra, bát tự đã ghi rõ hai chữ cảnh sát, anh ta không làm được việc gì khác đâu”.
Bạch Hân Di bị Lâm Gia Mộc chọc cười, nhưng cô ta thoáng thấy Uông Tư Điềm không hề cười, ngược lại có vẻ như tâm sự nặng nề: “Tư Điềm, em làm sao vậy?”.
“Không sao, em… em đau răng…”.
“Đau răng thì lát nữa ăn nhiều cháo một chút”. Lâm Gia Mộc dí đầu ngón tay vào trán Uông Tư Điềm.
Bố mẹ Từ Dương sốt ruột chờ ở phòng chờ của đồn cảnh sát. Thái độ của người cảnh sát tiếp đón họ không tồi, vài phút lại mỉm cười nói hai bác cứ chờ, nhưng vẫn không có ai đến nhận đơn báo án của họ. Sau đó một cảnh sát đứng tuổi cầm một bức ảnh đi xuống lầu: “Hai bác đến báo có người mất tích à?”.
“Đúng vậy”.
“Mất tích ở khách sạn gần giao lộ XX đúng không?”. “Đúng”.
“Trong ngày hôm đó có người đến báo mất trộm, camera ghi lại là một người trẻ tuổi, hai bác xem có phải con trai hai bác không?”.
Hai vợ chồng nhà họ Từ chụm đầu xem ảnh, mặc dù độ phân giải không cao nhưng nếu là người quen thì nhìn qua đã có thể nhận ra: “Đúng… Là con trai tôi…”.
“Con trai hai bác bị tình nghi trộm cắp, chúng tôi đã phát lệnh truy nã, không phải anh ta mất tích mà là lẩn trốn”.
“Không, không phải! Nó không tìm được Bạch Tuyết thì sẽ không đi!”, bà Từ nói.
“Bạch Tuyết? Bạch Tuyết bác nói làm việc ở đâu? Bác có biết bây giờ cô ta ở đâu không?”.
“Không biết”, hai ông bà già lắc đầu.
“Vậy thì tôi không làm gì được. Theo hình ảnh chúng tôi ghi được, chiếc xe này đã ra khỏi thành phố. Vì sợ người khác nhận ra, con trai hai
bác đội mũ lưỡi trai, đeo kính đen, nhưng không ghi được hình ảnh chiếc xe này về thành phố. Hai bác về nhà đợi tin đi, nếu bắt được thì sẽ có người thông báo cho hai bác”.
“Con trai tôi bị bệnh tâm thần… Không phải nó cố ý trộm xe, nó thật sự không cố ý…”.
“Anh ta bị bệnh tâm thần? Đây là thông tin mới, tôi sẽ lập tức bổ sung vào lệnh truy nã…”.
“Anh nói với những người đó, con trai tôi có bệnh, nó không phải người xấu. Xe nó lấy trộm bao nhiêu tiền, chúng tôi sẽ đền cho người mất của. Anh bảo những người đó không được làm hại con trai tôi…”.
“Bây giờ không phải vấn đề đền hay không, mà là vấn đề vi phạm luật hình sự… hai bác không hiểu gì về luật cả”.
Một tuần sau.
Bệnh viện tâm thần thành phố A nhận một bệnh nhân tâm thần nghiêm trọng do sở thu nhận0 đưa tới. Quần áo hắn hơi rách nát, nhưng không bẩn lắm, có thể thấy thời gian phiêu bạt không dài. Trên mặt tua tủa râu, miệng không ngừng lẩm bẩm Bạch Tuyết… Bạch Tuyết… Nhìn thấy ai hút thuốc lá sẽ hoảng loạn hét lên chạy khắp nơi, nhìn thấy lửa sẽ lập tức lăn lộn, không ngừng dập ngọn lửa không có thật trên người: “Á á á á! Tha mạng cho tôi! Tha mạng cho tôi!”. Một lát sau lại đứng lên kêu: “Đốt chết mày! Đốt chết mày! Đốt chết cái thằng khốn này!”.
Lâm Gia Mộc nhìn người của sở thu nhận cưỡng chế đẩy gã điên vào bệnh viện tâm thần, gạt cửa kính xe lên: “Anh không giết hắn à?”.
“Hắn còn không đáng để anh ra tay”, Trịnh Đạc lạnh lùng nói. “Anh làm thế nào?”.
“Anh đổ đi ba phần tư can xăng hắn mua, sau đó đổ đầy nước vào. Sau khi mở cốp xe, anh cho hắn uống nửa chai nước khoáng có pha LSD…0
0 Cơ quan tạm thời thu nhận những người vô gia cư. 0 Thuốc gây ảo giác.
Anh ném bật lửa, đốt xăng nổi trên nước, hắn đã phát điên rồi. Chuyện sau đó em đã biết”.
Sau đó anh ta gọi điện thoại cho Lâm Gia Mộc, Lâm Gia Mộc lái xe đến bãi Sói Hoang đón anh ta và Từ Dương đã hoảng sợ hôn mê bất tỉnh. Trịnh Đạc bảo cô lái xe đến nơi mình dừng xe, thả Từ Dương đi.
Vài ngày sau anh ta vẫn theo dõi Từ Dương đi lang thang, sau khi khẳng định hắn đã bị tâm thần phân liệt thật mới báo cảnh sát để cảnh sát đưa hắn đến trạm thu nhận, sau đó người của trạm thu nhận lại đưa hắn đến bệnh viện tâm thần.
“Có cần nói với người nhà hắn không?”.
“Sớm muộn gì người nhà hắn cũng sẽ tìm được hắn”.
Lời tác giả: Một nghiên cứu của Mỹ cho thấy cứ mười phụ nữ thì có ba người từng bị bám theo và làm phiền ở các mức độ khác nhau trong các giai đoạn của cuộc đời mình, năm nào cũng xảy ra các vụ trọng án phụ nữ bị kẻ cuồng theo dõi tấn công làm hại. Tại Trung Quốc những kẻ theo dõi điên cuồng thường chỉ bị coi là si mê, lưu manh, không hề được chú trọng đầy đủ, nhưng những vụ án có tính chất nghiêm trọng lại không hề hiếm thấy.