ì Trần Thục Lương và Khải Hân sẽ không thể rời khỏi hắn. Sách lược gài bẫy của anh ta và Lâm Gia Mộc quả nhiên là đúng đắn.
Một gã đàn ông cặn bã chuyên hành hạ vợ con cần bao nhiều thời gian để nhận được sự tha thứ của vợ? Lâm Gia Mộc sẽ nói với bạn: Chỉ cần thời gian một bữa ăn sáng.
Cô cầm quần áo để thay và đồ ăn sáng đến phòng bệnh, chỉ có một mình Khải Hân nằm trên giường bệnh chơi búp bê, một bộ quần áo vắt trên chiếc ghế bên cạnh, Trần Thục Lương không có trong phòng.
“Có ạ”. Khải Hân gật đầu: “Cô ơi, mẹ cháu sẽ đưa cháu đi xe bố cháu thật không?”.
Lâm Gia Mộc ngồi xuống: “Thế Khải Hân có muốn bố mẹ cháu xa nhau không?”.
“Có lúc cháu không muốn bố mẹ xa nhau, nhưng có lúc lại cảm thấy bố cháu không về nhà sẽ tốt hơn”. Khải Hân suy nghĩ một chút rồi lại nói: “Nếu bố cháu không uống rượu thì tốt, lúc không uống rượu bố cháu chỉ hơi nóng tính thôi”.
“Mẹ cháu nói thế à?”.
“Vâng… Mẹ cháu nói nếu cháu ngoan thì bố cháu sẽ không đánh cháu”. Khải Hân nghĩ một lát rồi lại thắc mắc: “Nhưng bạn Kỳ Kỳ lớp cháu nói bạn ấy làm rơi hỏng điện thoại của bố bạn ấy mà bố bạn ấy cũng không đánh bạn ấy”.
Trẻ con chính là một tờ giấy trắng, từ nhỏ đã phải sống với người bố bạo lực, đương nhiên cô bé cho rằng bố người khác cũng bạo lực như vậy. Nhưng sau khi đi học, các bạn nhỏ sẽ có cơ hội trao đổi với nhau và phát hiện thế giới này không phải như vậy. Sự thắc mắc của Khải Hân quả thực là quá bình thường: “Cô ơi, có phải mẹ cháu nói dối không? Hay là Kỳ Kỳ nói dối?”.
Lâm Gia Mộc vuốt tóc Khải Hân: “Khải Hân là một cô bé ngoan, bố đánh con không phải bố tốt”.
“Chị y tá cũng nói như vậy. Chị ấy còn nói mẹ cháu không tốt, mẹ cháu nên ly hôn. Có phải mẹ cháu ly hôn thì cháu và mẹ sẽ không bị đánh nữa không cô?”.
“Vậy thì để mẹ cháu ly hôn đi”. Khải Hân cầm bánh bao ăn rất vui vẻ, nhưng mới ăn được vài miếng lại nhíu mày: “Nhưng mẹ cháu sẽ không rời khỏi bố cháu đâu”.
“Vì sao?”.
“Bố cháu nói mẹ cháu là người ti tiện, không có người đánh thì không chịu được”.
“Bố cháu nói với cháu thế à?”.
“Bố cháu nói trước mặt cháu”.
Lâm Gia Mộc vuốt tóc Khải Hân, tư tưởng của đứa nhỏ này đã bị tình hình gia đình làm cho hỗn loạn hết cả rồi.
“Cô ơi, cháu có thể lớn lên thật nhanh không?”.
“Vì sao?”.
“Có một chị trong ti vi nháy mắt đã lớn lên rồi, trở nên xinh đẹp lại còn biết võ công. Cháu lớn lên sẽ có thể bảo vệ mẹ cháu, bố cháu cũng sẽ ngoan hơn”.
“Khải Hân bây giờ đã rất xinh đẹp rồi mà”.
Khải Hân vừa ăn xong thì cửa phòng bệnh mở ra, Trần Thục Lương xách một túi đồi ăn McDonald đi vào: “Ơ… Gia Mộc, cô tới sớm thế”.
“Tôi không có việc gì, định mua đồ ăn sáng đến cho mẹ con chị…”. Lâm Gia Mộc nhìn Trần Thục Lương, biết ngay Trần Thục Lương vừa đi gặp Trương Hoành Lượng về. Cả người cô ta như sáng bừng lên, nụ cười thõa mãn hiện lên trên mặt, nếp nhăn hình như cũng ít hơn trước: “Chị Trần, chị có chiếc váy đẹp quá”.
“Bố Khải Hân mua cho tôi… Girdear, rất đắt tiền…”.
“Vâng, chị mặc đẹp lắm”.
“Thật không?”. Trần Thục Lương kéo thân váy: “Anh ấy là đàn ông, không biết mua quần áo… Anh ấy còn mua mấy bộ váy cho Khải Hân, cả đồ ăn McDonald nữa”.
Nhìn thấy mẹ và túi đồ ăn McDonald, mắt Khải Hân sáng lên một lát, nhưng đến khi nghe nói là bố mua thì cô bé lại trở nên ủ rũ: “Mẹ, mẹ con mình phải về nhà với bố à?”.
“Bố con đang thanh toán viện phí dưới lầu, bác sĩ nói con còn phải nằm viện theo dõi mấy ngày, sau đó mẹ con mình sẽ về nhà”.
Dường như Trần Thục Lương chưa hề nói đến chuyện ly hôn, dẫn con rời khỏi chồng mình bao giờ. Biểu hiện của Trần Thục Lương lúc này giống như Khải Hân thật sự trượt chân ngã, Trương Hoành Lượng là một ông bố đáng kính vậy.
Lâm Gia Mộc đứng lên: “Tôi còn phải đi phỏng vấn, giờ về nhà thay đồ, trang điểm. Tôi đi trước đây”.
“Gia Mộc, chồng tôi nói muốn mời vợ chồng cô ăn cơm để cám ơn”.
“Không cần không cần, chúng ta là hàng xóm, giúp đỡ lẫn nhau là chuyện nên làm mà”. Lâm Gia Mộc quay lại nhìn Khải Hân đang ngồi lặng lẽ: “Tạm biệt Khải Hân”.
“Tạm biệt cô”.
Lâm Gia Mộc cảm thấy mình thật sự không thể ở đây thêm một giây đồng hồ nào nữa, nếu không nhất định cô sẽ cho Trần Thục Lương một cái bạt tai. Trên đầu con gái quấn băng gạc trắng xóa mà vẫn không thể làm cho cô ta mở mắt ra, người phụ nữ này… Thảo nào cô Điền nói rằng chỉ cần giành được quyền chăm sóc cháu ngoại.