“Từ lúc chúng ta chuyển tới đến giờ, tổng cộng em đã ‘tình cờ’ gặp cô ta bảy lần, bảy lần gộp lại cũng nói chưa đến mười câu. Bất kể em nói gì, cô ta cũng không thèm tiếp chuyện. Thời tiết, chủ nhà, quản lý, con cái, thú cưng, chuyện gì cô ta cũng coi như không nghe thấy. Nếu em còn tiếp tục bắt chuyện như vậy thì sợ là cô ta sẽ tưởng em bị lệch lạc về giới tính mất”.
“Cái gì?”.
“Les ấy”.
Trịnh Đạc nhìn cô một lượt: “Quả thật trông em cũng không giống phụ nữ lắm”.
Lâm Gia Mộc đấm anh ta một cái: “Còn anh có tiến triển không?”.
“Có tiến triển còn không bằng không có, máy tính của thằng cha đó quả thực không có gì ra hồn, ngay cả phim ảnh trong máy cũng không có phim hay, các website thường xuyên truy cập cũng chẳng có gì đáng chú ý, chơi chứng khoán gì đó càng không cần phải nói. Tuy mấy năm nay chơi chứng khoán khó kiếm tiền, nhưng cũng chẳng mấy người chơi bết bát như hắn”. Trịnh Đạc thở dài, bắn nốt trận, kéo micro chào đồng đội rồi bỏ tai nghe xuống: “Anh thật sự không có ý tưởng gì đối với cặp vợ chồng quái dị này”.
Trịnh Đạc cũng không phải loại người có dũng không có mưu, tuy đôi khi thủ đoạn hơi bạo lực một chút, khả năng ăn nói cũng kém Lâm Gia Mộc không biết bao nhiều lần, nhưng làm việc gì cũng đều có tính toán từ trước. Tuy những thủ đoạn Lâm Gia Mộc nghĩ ra anh ta không thể nghĩ ra cùng lúc được, nhưng cũng có thể hiểu được bảy tám phần, vậy mà gặp vụ này thì anh ta nghĩ nát óc cũng không nghĩ ra phương án giải quyết nào khả thi.
Trâu bò không uống nước cũng không thể ấn đầu xuống bắt uống, vợ chồng người ta là cặp đôi hoàn hảo một thích đánh đập một thích ăn đòn, muốn chia rẽ người ta cũng không phải là dễ. Cô bé kia quả thật đáng thương, nhưng bố mẹ có xấu đến mấy thì con cái vẫn muốn ở cùng bố mẹ. Trung Quốc lại không phải là Mỹ, nếu là ở Mỹ thì có thể kiện thẳng ra tòa, giành quyền giám hộ từ tay cặp vợ chồng này. Nhưng ở Trung Quốc đừng nói là cô bé này vẫn còn lành lặn, như ti vi đưa tin, một cô bé suýt nữa bị đánh chết, trên người không còn mảnh da nào lành lặn, cuối cùng vẫn được phán quyết do “bố mẹ” chăm sóc, không cần biết sau khi người bố được tòa xử nhẹ kia ra tù thì cuộc sống của đứa con sẽ như thế nào.
Lâm Gia Mộc suy nghĩ một hồi, cuối cùng hạ quyết tâm: “Anh đánh em đi”.
“Cái gì?”. Trịnh Đạc giật này người: “Em nói gì thế? Em phải biết anh mà đấm một phát là người như em sẽ vào viện nằm mười ngày nửa tháng đấy”.
“Ngốc thế, em có bảo anh đấm hết sức đâu, cứ làm sao trên mặt em có vết thương nhìn rõ là được”.
“Anh không chơi, em tự đập mặt vào cửa ấy, anh không đánh”. Trịnh Đạc lắc đầu.
“Đừng nói với em là anh mắc chướng ngại tâm lý khi đánh phụ nữ đấy nhé”.
“Ha ha, nếu em là phần tử khủng bố hoặc đám nữ quân nhân bạo lực trong quân đội thì anh chẳng có tí chướng ngại nào cả…”.
“Thì anh cứ coi em là quân nhân đi”.
“Không được”. Trịnh Đạc đứng lên.
“Nếu anh không đánh là em đập vào cửa thật đấy”.
“Em không biết dùng mỹ phẩm làm vết thường giả à?”.
“Trần Thục Lương là y tá, vết thương giả làm sao mà lừa được cô ta”. Lâm Gia Mộc đẩy anh ta: “Nào, đánh em một cái…”.
Trịnh Đạc nhìn cô một cái rồi quay mặt đi: “Không đánh”.
“Hai gã cơ bắp trong phim G.I.Joe làm giả vết thương chuyên nghiệp thật, anh có thể chuyên nghiệp được nửa họ không?”.
“Anh là lính, không phải gián điệp… À mà chẳng phải em vẫn chê phần hai loạt phim đó quá nhiều cảnh giường chiếu, phần ba lại khô khốc chỉ có bắn nhau nên không xem nổi hay sao? Sao giờ lại xem?”.
“Không có việc gì làm mà”. Lâm Gia Mộc cười hì hì, nói: “Đánh đi, em mà đụng vào khung cửa thì không giống lắm…”.
Trịnh Đạc giả vờ vung nắm đấm rồi dừng lại khi còn cách gương mặt Lâm Gia Mộc 0,01 milimét, hơi thở nghẹn lại: “Không”.
Lâm Gia Mộc đang nhắm mắt lại cắn răng chờ ăn đấm, nào ngờ nắm đấm đến nơi lại thu về: “Này, đánh một cái đổi một nụ hôn, thế nào?”.
“Không chơi”. Trịnh Đạc lắc đầu.
“Anh ngủ giường em ngủ sofa?”.
“Hôm nay đến lượt anh ngủ giường”.
“Cả tuần này anh ngủ giường, em ngủ sofa?”.
“Không”.
“Hai chúng ta cùng ngủ giường?”.
Trịnh Đạc sáng mắt lên, nhìn chằm chằm Lâm Gia Mộc hồi lâu. Hôm nay Lâm Gia Mộc mặc một chiếc áo phông ngắn tay cổ chữ V bó sát người màu trắng và một chiếc váy tím, để lộ đôi chân dài thằng tắp: “Không”.
“Thật vô dụng”. Lâm Gia Mộc hung tợn trừng mắt nhìn anh ta rồi xoay người đi vào nhà vệ sinh.
“Em làm gì đấy?”. Trịnh Đạc đi theo.
Cạch! Lâm Gia Mộc khóa trái cửa, Trịnh Đạc đang định tìm thứ gì để mở cửa đã nghe thấy một tiếng rầm vang lên trong nhà vệ sinh. Lát sau, Lâm Gia Mộc mở cửa đi ra, trên trán có một vết thương rõ ràng.
“Sao em lại ngốc như vậy? “. Trịnh Đạc ôm cô, đưa tay sờ cục u trên đầu cô: “Đập gì thì đập, sao lại đi đập đầu?”.
“Đập đầu nhìn mới sợ”. Lâm Gia Mộc hơi choáng váng, đứng dựa vào ngực Trịnh Đạc nghỉ một lát. Trịnh Đạc hơi mạnh tay xoa vết thương trên trán cô.
“Sao em liều mạng vì vụ này như vậy?”.
Lâm Gia Mộc ngẩng đầu nhìn anh ta, ánh mắt lấp lánh: “Cái này gọi là yêu nghề”.
Trịnh Đạc biết cô không muốn nói nên cũng không hỏi nữa mà dìu cô về sofa ngồi xuống, lấy một túi đá trong tủ lạnh ra chườm cho cô: “Cho nên lần này anh sẽ là một gã đàn ông bạo lực?”.
“Nhìn anh cũng giống đấy”. Trịnh Đạc quả thật nhìn hơi đáng sợ, cũng không phải anh ta là người dữ tợn, nhưng nếu anh ta đi vào thang máy thì không ai dám nói chuyện thoải mái nữa, ngay cả đám trẻ con nghịch ngợm cũng sẽ trở nên ngoan ngoãn. Nếu anh ta nhìn chằm chằm đứa nào một lát là đứa đó sẽ hoảng sợ bật khóc.
Trịnh Đạc lại xoa chỗ bầm mạnh hơn: “Ai da, không được xoa nữa, nó mà tan hết là em đụng đầu vô ích đấy”. Lâm Gia Mộc tránh khỏi bàn tay Trịnh Đạc.
“Em yên tâm, không sợ vô ích đâu”. Trịnh Đạc giận dữ nói: “Tối nay em cũng không cần ngủ nữa”.
“Cái gì?”.
“Mắt đỏ bừng, bọng mắt sưng húp, vẻ mặt hốc hác mới giống phụ nữ bị bạo hành”.
“Hừ”.
Lâm Gia Mộc không ngủ thật. Hơn năm giờ sáng sớm hôm sau, căn đúng giờ Trần Thục Lương dậy đi chợ mua thức ăn, Lâm Gia Mộc cũng đi vào thang máy. Sáng sớm có ít người dùng thang máy, cô đứng ở tầng 7 chờ khoảng năm phút đã nghe thấy nhà Trần Thục Lương có tiếng động, chỉ có cô ta mới dậy sớm thế này. Lâm Gia Mộc chạy như bay vào thang máy, bấm nút mở cửa chờ cô ta, quả nhiên thấy Trần Thục Lương rảo bước chạy tới.
Hôm nay tinh thần Trần Thục Lương không tồi, tóc chải ngay ngắn, vết thương trên khóe mắt đã gần khỏi, lúc nhìn người khác không phải cúi đầu nữa. Cô ta ngẩng đầu nhìn Lâm Gia Mộc rồi hơi sững lại.
“Tối qua vấp ngã trong nhà vệ sinh”. Lâm Gia Mộc hơi lúng túng nói.
Trần Thục Lương nhìn cô. Hôm nay Lâm Gia Mộc mặc áo xám quần đen, không tươi tắn như mấy lần trước, sắc mặt vàng vọt không trang điểm, quầng mắt thâm đen, hai mắt đỏ bừng, vết thương trên trán đã tím bầm, nhìn rất đáng sợ.
“Tôi là y tá, lát nữa tôi xử lý giúp cô một chút là được”. Trần Thục Lương nói.
Hai người ra khỏi thang máy, những người già ở khu nhà này đang tập thể dục buổi sáng dưới lầu. Trần Thục Lương kéo cô đi đến khu vực của ban quản lý không bao giờ khóa cửa, còn chưa tới giờ đi làm, có lẽ bảo vệ vẫn còn ở trong phòng an ninh, lúc này khu quản lý rất yên tĩnh. Trần Thục Lương lấy thuốc sát khuẩn và bông băng ra bôi thuốc cho Lâm Gia Mộc: “Đừng để vết thương dính nước là được”.
“Chị đang đi chợ à?”.
“Ờ, hôm nay tôi trực ban ngày, phải nấu cơm cả ngày luôn cho xong. Còn cô? Trước tôi không thấy cô đi ra ngoài vào sáng sớm bao giờ”.
“Tôi không muốn ngồi ở nhà…”, Lâm Gia Mộc nói, vẻ mặt lo lắng: “Bình thường anh ấy không như thế, nhưng hôm qua anh ấy đánh mạt chược thua tiền, tôi lại không nhịn được nói mấy câu, thế là cãi nhau…”.
“Đàn ông đều vậy mà, lúc nóng tính cô nhịn một chút là được”.
“Ôi… Nếu có con thì có lẽ anh ấy sẽ tốt hơn một chút, nhưng mấy năm nay tôi vẫn không có con, bây giờ con nghỉ cả việc để chuẩn bị sinh con mà vẫn không thấy gì”.
“Đúng vậy, có con rồi sẽ tốt hơn”. Trần Thục Lương lộ ra nụ cười có thể nói là mơ màng: “Ông xã tôi cũng rất nóng tính, nhưng anh ấy rất tốt với con. Công việc của tôi bận rộn, hằng ngày anh ấy đều đưa đón con đi học”.
“Chị là y tá ở bệnh viện nào?”.
“Bệnh viện phụ sản An Tâm”.
“A, đây là bệnh viện tư nhân à?”.
“Đúng vậy, có điều bệnh viện chúng tôi rất có quy củ”.
Trong tài liệu, Trần Thục Lương vốn là y tá ở một bệnh viện khá lớn, cũng đã lên đến y tá trưởng. Nhưng vì phải nghỉ thời gian dài sau khi bị đánh trọng thương nên bị giáng chức, hơn nữa có mấy người ở bệnh viện quan tâm đến cô ta khuyên cô ta ly hôn nên Trương Hoành Lượng đã bắt cô ta nghỉ việc. Sau đó lại không ngừng bị bạo hành, không thể làm việc được nên cô ta phải chuyển chỗ làm liên tục, cuối cùng đến bệnh viện phụ sản An Tâm mới xem như ổn đinh, Có lẽ nhận ra vợ bị thương nặng thì trong nhà sẽ không có người ra ngoài kiếm tiền nên Trương Hoành Lượng cũng nhẹ tay hơn một chút, hai năm nay gần như không bị thương nặng như gãy xương.
“Nếu tôi có một nghề đàng hoàng thì tốt, trước học đại học chuyên ngành kinh tế, bây giờ chẳng dùng vào việc gì được”.
Trần Thục Lương cười cười: “Tôi còn phải đi chợ, sau này rãnh rỗi nói chuyện tiếp nhé”.
“Chờ đã, tôi đi chợ cùng chị nhé, anh ấy nói tôi ngốc, không biết làm gì cả. Chị có thể dạy tôi được không?”.
“Được”. Trần Thục Lương gật đầu.
Nghe tiếng Lâm Gia Mộc đóng cửa, Trịnh Đạc đã biết lần này cô mã đáo thành công. Phụ nữ bị hành hạ trong thời gian dài sẽ có bản năng cảnh giác với người lạ, còn khi gặp người phụ nữ khác có hoàn cảnh tương tự như mình thì sự cảnh giác sẽ biến mất.
“Em mua bánh bao rồi”. Lâm Gia Mộc cười nịnh bợ, nói.
“Ờ”.
“Hôm qua làm em sốt ruột quá”.
“Lời này nếu coi như là xin lỗi thì anh nhận”. Trịnh Đạc cầm lấy chiếc bánh bao, cắn một miếng: “Mùi vị cũng được đấy”.
“Trần Thục Lương chỉ chỗ mua, nghe nói là bánh bao ngon nhất ở chợ sáng”.
“Anh cũng có cái này cho em”. Trịnh Đạc đưa laptop đến trước mặt cô: “Em xem”.
Hình ảnh trên màn hình laptop là một hành lang, thỉnh thoảng có mấy người đi qua nhưng nhìn không rõ lắm: “Anh xâm nhập vào hệ thống an ninh à?”.
“Hệ thống an ninh của tiểu khu này không khó xâm nhập, em không cẩn phải ra ngoài ôm cây đợi thỏ nữa. Em không biết hành vi của em sáng sớm hôm nay giống một tên tội phạm thế nào đâu. Nếu không phải chỉ có một mình anh nhìn thấy thì đã có người báo cảnh sát bắt em rồi”.
“Sáng sớm nay anh đã xâm nhập được vào hệ thống rồi mà sao không nói với em?”.
“Đại loại là tình yêu giữa một cô sinh viên với anh lính chiến, sau khi xuất ngũ, anh lính là đội trưởng ở công ty bảo vệ, cô sinh viên cưới anh lính bất chấp sự phản đối của gia đình. Sau đó cô sinh viên không tìm được việc, thất nghiệp nằm nh