ười sao? Còn đánh anh thành như vậy…”. Cảnh sát Lưu phá lên cười ha ha: “Anh đừng nói đùa nữa. Trịnh Đạc đánh anh đúng không?”.
“Lâm Gia Mộc đánh!”.
“Anh đừng bịa đặt… Đúng là Lâm Gia Mộc đánh à?”. “Chính là cô ta đánh! Còn anh ta thì không biết đến lúc nào”.
“Cho nên anh muốn báo cảnh sát là cô ấy đánh anh đúng không? Được rồi, hôm nay tôi không xem chó nữa, tôi dẫn anh về lấy lời khai… Ha ha ha… Lâm Gia Mộc đánh người… Ha ha ha ha…”.
Ánh mắt Dương Thành không ngừng di chuyển giữa ba người này. Hắn rất tin tưởng vào cái gọi là mạng lưới quan hệ. Gã cảnh sát Lưu này rõ ràng là một người quan trọng trong mạng lưới quan hệ của Trịnh Đạc. Bây giờ hắn luôn tỏ ra sẵn sàng giải quyết việc này, chẳng lẽ trong chuyện này mình thương tích đầy người mà lại không có lý lẽ? Hắn nhắm mắt nhớ lại những kiến thức phổ cập mà các anh em trên tỉnh lỵ nói với hắn. Nếu hắn đúng là chỉ bị thương nhẹ, địa điểm xảy ra chuyện lại ở trong nhà người khác, người đánh hắn lại là một phụ nữ… Trường hợp như thế quá ít… Nếu có thì cũng là đột nhập vào nhà ăn trộm, đa số là phòng vệ chính đáng… Hắn nghĩ đến mức sắp nổ tung đầu, tất cả mọi ý nghĩ cuối cùng tập trung lại một điểm: Cảnh sát Lưu là bạn của Trịnh Đạc, cảnh sát Lưu thản nhiên dẫn mình về đồn lấy lời khai, ở đây có bẫy!
“Không! Tôi không đi nữa!”.
“Anh xác định anh không báo cảnh sát?”. “Không báo cảnh sát! Tôi giải quyết cá nhân!”.
“Về lý thì anh đang bị thương, Trịnh Đạc nên đưa anh đến bệnh viện…”.
“Chính tôi đồng ý đến đây, bác sĩ này tay nghề giỏi, chi phí thấp, lại không cần xếp hàng. Hơn nữa tôi bị thương không hề nặng. Tôi đã mua vé xe ngày mai về tỉnh lỵ, bây giờ tôi phải về khách sạn trong thành phố để thu dọn hành lý”.
“Anh bị thương như vậy thì đi thế nào?”.
“Tôi bị thương không nặng, vốn là tự tôi tới đây… Nếu tôi bị trọng thương thật thì làm sao có thể…”.
“A, vậy chuyện này chỉ là hiểu lầm?”.
“Chỉ là hiểu lầm, chỉ là hiểu lầm. Chúng tôi là bạn bè trêu đùa nhau, đúng không cậu Trịnh?”.
“Xem ra anh không muốn truy cứu thật?”.
“Không truy cứu, không truy cứu”. Giữ được núi xanh sợ gì thiếu củi đun. Rời khỏi đây, hắn về tỉnh lỵ báo cảnh sát sau!
“Ha ha, vụ này anh không truy cứu nhưng vụ án của Tư An không thể không truy cứu. Vừa rồi tôi nhận được điện thoại, Tư An đã báo cảnh sát từ bệnh viện”, Trịnh Đạc cười lạnh lùng.
Cảnh sát Lưu đóng ảnh giám định vết thương vừa nhận được qua điện thoại, cũng tiện tay tắt ghi âm. Từ khi vào cửa anh ta vẫn bật ghi âm, hơn nữa trong phòng phẫu thuật có ba camera độ nét cao, chuyện này vô cùng rõ ràng. Trong tình huống hoàn toàn tự nguyện, Dương Thành từ bỏ truy cứu về thương tích của mình. Còn lúc đánh người, Trịnh Đạc không phải một người cuồng giám sát, đương nhiên sẽ không lắp cả camera trong phòng khách nhà mình. Nhưng tình hình của Tư An trong kết quả giám định thương tật thì rất thê thảm, mấy năm nay cảnh sát Lưu cũng hiếm khi nhìn thấy trường hợp nào bi thảm như vậy, có thể nói là không khác đối đãi với kẻ thù là bao… Anh ta lấy còng tay từ sau lưng ra sập vào cổ tay Dương Thành: “Dương Thành, anh đã bị bắt”.
Xe chậm rãi chạy trên đường về. Cảnh sát Lưu quá giang xe Trịnh Đạc, con trai anh ta được gửi lại trung tâm huấn luyện. Được chơi với rất nhiều chó, Lưu Triết hoàn toàn không để ý bố mình đi từ lúc nào.
Dương Thành ngồi trên ghế sau, chiếc còng làm cổ tay hắn ngứa ngáy. Hắn đã mắc lừa, bị hai người này gài bẫy. Bây giờ thậm chí hắn còn nghi ngờ những người này cố tình để hắn tìm được đến chỗ Tư An, chờ hắn động thủ. Hắn dùng cổ tay áo lau mồ hôi. Nếu ở tỉnh lỵ, hắn chỉ cần gọi vài cuộc điện thoại là có thể giải quyết được chuyện này. Vấn đề là bây giờ đang ở địa bàn của người khác, điện thoại của hắn…
“Cảnh sát Lưu, anh tốt nghiệp trường cảnh sát à? Anh có biết…”. “Tôi là bộ đội chuyển ngành”, cảnh sát Lưu trả lời lạnh nhạt.
“Bộ đội chuyển ngành à? Khởi điểm cao thật, thảo nào bây giờ còn trẻ mà đã là đội trưởng…”.
“Cảm ơn đã khen ngợi”.
“Tôi có mấy người anh em cũng làm cảnh sát ở tỉnh lỵ…”.
“Sao? Thật không? Anh nói tên xem, không chừng tôi biết thật. Dù sao cũng là đồng nghiệp trong tỉnh, thường xuyên qua lại”.
Dương Thành suy nghĩ một lát, đột nhiên không biết làm gì tiếp theo. Quan hệ giữa hắn và bọn họ có tốt hơn nữa cũng chưa tốt đến mức có thể bảo bọn họ tết nhất chạy đến thành phố A giúp hắn. Hơn nữa chuyện này…
“Tết mà các anh không được nghỉ à?”.
“Chúng tôi à? Người khác ăn tết thì chúng tôi càng bận. Viện kiểm sát và tòa án sắp nghỉ tết rồi, anh vào trại tạm giam cũng không cần vội, cứ từ từ liên lạc với bạn bè hay luật sư gì đó, vụ án này của anh chắc phải ra Giêng mới giải quyết”.
“Sao lại thế… Bạo hành gia đình rõ ràng là án dân sự…”.
“Đọc lại luật hôn nhân đi. Trường hợp này của anh thuộc về tình huống nghiêm trọng, cơ quan kiểm sát có thể đưa ra công tố. Vừa rồi tôi nhận được lệnh bắt do chính viện kiểm sát gửi xuống, bản điện tử. Về đến nơi chúng tôi sẽ có bản giấy… Chúng tôi cũng phải báo cho bố mẹ và cơ quan anh về hành tung của anh”.
“Đừng…”, Dương Thành bắt đầu sợ thật. Hắn hối hận vì đã đơn thương độc mã chạy đến thành phố A: “Đội trưởng Lưu… Anh Trịnh, chúng ta thương lượng một chút xem chuyện này nên giải quyết như thế nào. Dù sao… Quả thật tôi cũng hơi kích động một chút, nhưng mọi người đều là đàn ông, bà xã mang con mang tiền đi mà không nói câu nào, người đàn ông nào có thể chấp nhận được chứ? Tôi chỉ nhất thời kích động… Nhất thời kích động… Tôi không truy cứu vợ anh Trịnh đánh tôi, cũng không truy cứu chuyện anh Trịnh không đưa tôi đến bệnh viện mà đưa đến trại nuôi chó… Chuyện này chúng ta đều lùi một bước, giải quyết hòa bình, thế nào?”.
“Giải quyết hòa bình?”, cảnh sát Lưu thoáng nhìn Trịnh Đạc. “Chúng ta đều là đàn ông. Việc này nếu là chuyện của ba người chúng ta thì chắc chắn có thể giải quyết hòa bình. Dù sao cũng đều là đàn ông, mọi người có thể hiểu nhau, vì một phụ nữ mà mất sự nghiệp, hỏng thanh danh thì đúng là được không bằng mất. Bây giờ anh cũng là một người thành đạt, có câu đại trượng phu lo gì không có vợ, chỉ cần có tin anh ly hôn, không quá nửa tháng sẽ có bà mối giới thiệu gái trẻ hơn hai mươi tuổi cho anh. Nhưng vấn đề là bà xã tôi cứ kích động Tư An nhất định phải kiện, hai người họ còn bàn bạc tìm truyền thông. Tình hình bây giờ thì anh cũng biết rồi, một khi làm to chuyện lên, lại có sự tham dự của truyền thông, hơn nữa anh còn là một hiệu trưởng… Khó lắm!”, Trịnh Đạc nói.
Thấy Trịnh Đạc đột nhiên thay đổi thái độ, Dương Thành liền thấy giật mình. Không phải người này đang dọa mình chứ… Nhưng hắn cũng hiểu Trịnh Đạc nói thật, có một số việc hắn có thể thông cảm, đàn ông có thể thông cảm, nhưng một khi làm to chuyện thì không ai thông cảm được nữa. Nói cho cùng hắn vẫn quan tâm đến danh tiếng và sự nghiệp của mình hơn, hắn nói: “Tôi…”.
Cảnh sát Lưu vỗ vai Trịnh Đạc: “Ôi, anh không hiểu sự khó xử của Trịnh Đạc, chuyện của gia đình cậu ấy đều do vợ cậu ấy quyết, chẳng hạn như bắt cậu ấy đưa anh đến chỗ bác sĩ thú y để tiết kiệm tiền. Một người đàn ông làm sao có thể nghĩ đến những chuyện như vậy được? Trịnh Đạc, anh nói thật với cậu chứ cậu giao lại hết việc làm ăn cho bà xã đi, tự mình ra ngoài làm với tôi. Tội gì để người ta khống chế suốt ngày thế?”.
“Đúng vậy, đúng vậy, anh Lưu nói chí phải”.
“Hai anh cũng không cần khuyên tôi nữa. Hòa thuận là quan trọng nhất”, Trịnh Đạc nói với vẻ bất đắc dĩ.
“Đúng vậy, hòa thuận là quan trọng nhất. Hay là thế này, hai người cùng lùi một bước. Tư An bị thương chắc chắn phải điều trị, nghe nói cô ấy mang tiền tiết kiệm trong nhà đi. Dương Thành, anh lùi một bước, bỏ thêm ít tiền cho cô ấy chữa bệnh. Anh cũng không chỉ có một căn hộ, chia cho cô ấy một căn, xin lỗi đàng hoàng, để cô ấy mang con gái đến đó ở. Cô ấy là phụ nữ, một mình cực nhọc nuôi con, sẽ có ngày cô ấy hối hận cầu xin anh. Đến lúc đó anh có muốn…”, cảnh sát Lưu nói.
“Đừng…”. Trịnh Đạc lắc đầu trước khi Dương Thành kịp nói gì: “Anh không cần bàn chuyện này. Bà xã em đã quyết định phải làm to chuyện, phải tạo thành vụ án bạo hành gia đình lớn nhất năm 2014. Anh đã hứa với em mà không giữ lời, sau này cô ấy làm ầm lên thì em sống thế nào được nữa?”.
Nghe cảnh sát Lưu nói như vậy, Dương Thành vốn hơi động lòng nhưng vẫn còn nghi ngờ, không phải là hai người này lại gài bẫy hắn chứ? Nhưng vừa nghe thấy chuyện làm thành vụ án bạo hành ầm ĩ nhất năm, da đầu hắn chợt tê dại. Nếu làm to chuyện, Tư An trọc đầu, hắn lại là người có tóc…
“Đúng vậy, bên nhà mẹ vợ tôi cũng sẽ không đồng ý…”.
Nghĩ đến mẹ vợ, hắn lại dấy lên một tia hy vọng: “Người anh em, cho tôi mượn điện thoại dùng một lát được không? Tôi gọi điện thoại cho mẹ vợ báo một tiếng bình an. Hơn nữa Tư An ở bệnh viện cũng phải có người chăm sóc”.
“Bà xã tôi nói, Tư An đã gọi điện thoại thông báo cho mẹ vợ anh về chuyện của cô ấy”.
“Bọn họ nói thế nào…”.
“Bọn họ có thể nói thế nào nữa? Anh đánh con gái người ta như thế, ngay cả bác sĩ xử lý vết thương cũng phải bật khóc. Bây giờ bố vợ anh đã đồng ý ly hôn, mẹ vợ anh thì do dự. Chị vợ anh đang làm ầm cả bệnh viện lên kia kìa”.
Dương Thành lại lau mồ hôi trán: “Bọn họ không đồng ý khởi tố làm to chuyện chứ?”.
“Chuyện này… Người già mà, không ai thích kiện cáo. Lại còn có Diêu Diêu, làm to chuyện sẽ gây ảnh hưởng không tốt đối với nó”.
“Đúng thế… Thôi thế này, các anh đưa tôi đến bệnh viện, tôi sẽ nói chuyện với Tư An. Nếu Tư An đồng ý ly hôn, ngày mai chúng tôi sẽ về tỉnh lỵ làm thủ tục”.
Bây giờ Dương Thành đã suy nghĩ xong xuôi. Cho dù chuyện này đúng là một cái bẫy thì ly hôn cũng trả giá ít hơn chuyện kiện cáo mà họ nói nhiều. Cái này gọi là người ở dưới mái hiên, không thể không cúi đầu. Cảnh sát Lưu nói đúng, một phụ nữ không có việc làm như Tư An mà nuôi con… Nhà họ Tư cũng không thể giúp cô ta, sớm muộn gì cũng có ngày cô ta phải cúi đầu. Hơn nữa tỉnh lỵ thuộc phạm vi thế lực của hắn, Tư An chuyển về tỉnh lỵ, sau khi chuyện này lắng xuống, tất cả còn không nằm trong tay hắn hay sao?
“Cậu Trịnh, cậu thấy chuyện này thế nào?”, cảnh sát Lưu hỏi. “Để em gọi điện cho Gia Mộc”.