Trích lời Gia Mộc: Giữa nam và nữ có gian tình cũng giống như những hạt bụi dưới ánh mặt trời, người sáng mắt chỉ nhìn qua là thấy ngay. Nhưng bọn họ lại cho rằng mình che giấu rất tốt.
Việc gặp Tiêu Văn Linh và đám đồng nghiệp của cô ta ở quán bên bờ biển phải giảm giá ba mươi phần trăm mới có khách là một chuyện “tình cờ”.
Lúc Lâm Gia Mộc và Trịnh Đạc gọi đồ ăn, Tiêu Văn Linh khoan thai đi vào, hình như giải thích gì đó với những người đang ngồi quanh một chiếc bàn lớn. Kết quả là bị phạt uống ba cốc bia, sau đó ngồi xuống cùng những người này uống bia ăn hải sản.
“Anh biết cô ta sẽ đến à?”, Lâm Gia Mộc hỏi.
“Anh tưởng cô ta sẽ không đến”. Trịnh Đạc nói: “Rõ ràng cô ta đã nói với đồng nghiệp là phải đến bệnh viện chăm sóc con”.
Đúng lúc này, một người đàn ông trung niên hơi phát tướng nhưng tướng mạo cũng tạm được, ăn mặc cầu kỳ đi vào quán. Mấy người ngồi bàn đó đứng dậy nghênh đón, gọi người đó là ông chủ. Người đó ngồi xuống chỗ trống vừa được nhường, Tiêu Văn Linh ngồi cách ông ta rất xa, nhưng Lâm Gia Mộc lại có cảm giác việc Tiêu Văn Linh đột nhiên xuất hiện có liên quan đến người này.
Nhân viên phục vụ mang đồ ăn lên, chắn tầm nhìn của Lâm Gia Mộc và Trịnh Đạc. Sau khi nhân viên đi ra, Tiêu Văn Linh đã ngồi xuống bên cạnh ông chủ.
Vẫn nói phương pháp tốt nhất để loại bỏ những tâm trạng như khó chịu, đau buồn, lo lắng luôn là công việc. Khi nhìn thấy “gian tình” rõ ràng không phải vừa nảy nở giữa “ai đó” với “ai đó” hiện ra trước mắt, Lâm Gia Mộc gần như lập tức quên mất vì sao mình lại buồn bã đau lòng.
“Hai người bọn họ tuyệt đối không phải mới dan díu một, hai ngày”.
Trịnh Đạc cúi đầu giả vờ nghịch máy tính bảng: “Trên mạng không có manh mối gì… Người này họ Lý, đã kết hôn, vợ là người Hồng Kông lớn hơn ông ta hai mươi tuổi, là một phú bà có rất nhiều bất động sản và cổ phiếu. Công ty này là ông ta dùng tiền của vợ để sáng lập. Mười năm trước đã có người đồn vợ ông ta sắp chết, có điều đến bây giờ vẫn khỏe mạnh. A, ông ta mới từ Hồng Kông về, một tiếng trước mới xuống máy bay”.
Có lẽ là bởi vợ mới là người nắm tay hòm chìa khóa, ngài Lý này và Tiêu Văn Linh không thể hiện quá rõ ràng trước đám đông, nhưng qua biểu hiện của mọi người thì ít nhất là có mấy người biết rõ, còn có một người tỏ ra rất giận dữ. Lâm Gia Mộc chụp ảnh người này rồi lên website của công ty Tiêu Văn Linh tra cứu. Thì ra người này là sếp trực tiếp của Tiêu Văn Linh, cũng là người Hồng Kông. Cấp dưới của mình có người qua lại thân mật với ông chủ khiến mình không quản lý được, thảo nào anh ta lại tức giận.
“Tại sao chúng ta lại bỏ qua chuyện này?”.
“Chúng ta chỉ chịu trách nhiệm tra xem bố đẻ của Thông Thông là ai. Cái tên Ngũ Tư Lượng này xuất hiện quá sớm”.
Cho nên họ căn bản không nghiêm túc điều tra về những người khác bên cạnh Tiêu Văn Linh.
“Hơn nữa qua lịch sử cuộc gọi của Tiêu Văn Linh hoàn toàn không thấy cô ta có bất cứ liên lạc gì với người này. Thậm chí trong danh bạ của cô ta còn không có số của người này”.
Nói chuyện gian tình quả nhiên rất tốn cơm. Lâm Gia Mộc và Trịnh Đạc vừa ăn vừa nhỏ giọng thảo luận, chẳng bao lâu đã uống hết hai cốc rượu trắng chủ quán tự nấu, ăn hết sạch sáu đĩa hải sản.
Trong lúc hai người đang nghĩ xem có cần gọi thêm gì không, Tiêu Văn Linh từ chỗ ngồi đứng lên, nhìn khẩu hình thì hình như là vào nhà vệ sinh, mà từ chỗ cô ta đến nhà vệ sinh nhất định cần đi qua…
“Văn Linh! Vừa rồi chị nhìn sau lưng cũng đoán là em. Cơ quan em đi liên hoan à?”, Lâm Gia Mộc chào Tiêu Văn Linh trước.
Nhìn thấy cô và Trịnh Đạc, Tiêu Văn Linh đầu tiên là sửng sốt, sau đó cười nói: “Đúng vậy”.
“Con em thế nào rồi?”.
“Đỡ hơn rất nhiều rồi. Chị họ em đã đến hỗ trợ. Ôi… lần này đúng là mệt chết đi được. Vốn em cũng không định đến, nhưng mấy đồng nghiệp cứ nhất quyết bắt em đến cho khuây khỏa”.
“Đúng vậy, ra ngoài cho thoải mái cũng tốt”.
“Em vào nhà vệ sinh một chút”. Tiêu Văn Linh nói xong đi vòng qua bàn họ vào nhà vệ sinh. Lâm Gia Mộc đứng dậy đi theo.
Tiêu Văn Linh vào nhà vệ sinh một lát rồi đi ra, sau khi rửa tay liền bắt đầu trang điểm lại. Cô ta vốn dung mạo không tồi, trang điểm là để giấu đi vẻ mệt mỏi và những nếp nhăn thời gian gần đây. Có lẽ là vì rượu, có lẽ là vì gặp lại tình nhân sau thời gian xa cách, hai mắt cô ta phát ra ánh sáng khác thường.
Vậy nên mới nói một người đàn ông và một người phụ nữ có gian tình sẽ không giấu được người khác. Bất kể họ tự cho là che giấu tốt thế nào cũng không thể giấu được những người có con mắt tinh đời.
Chuyện đầu tiên Ngũ Tư Lượng làm sau khi xuống xe lửa là bắt taxi đến thẳng bệnh viện nhi. Nhưng vì đã qua thời gian thăm hỏi nên bị bảo vệ ngăn lại ngoài cửa, hắn vừa định lý luận một phen thì chuông điện thoại đã vang lên như đòi mạng.
“Mẹ ạ… con đến rồi… con biết… Ai da, con biết mà… Con sẽ không bị lừa đâu… Con đến là để tìm bằng chứng… Đứa bé đó tuyệt đối không phải của con, chắc chắn là con trai cô ta ốm, nghe nói nhà mình có tiền rồi nên mới nảy ra ý định sách nhiễu nhà mình… Con hiểu mà… Mẹ, bệnh viện không cho con vào, để con nói chuyện với họ… Bây giờ nói chuyện tử tế thì không được… Vâng vâng, con nghe lời mẹ, con sẽ không cãi nhau với người ta. Con đi thuê khách sạn. Bạn học của con à? Bọn nó đều lập gia đình rồi, làm gì có chỗ cho con ở? Vâng, con biết rồi. Đúng rồi, Tiểu Tạng không nghi ngờ gì… Vâng, mẹ với bố dỗ dành cô ấy một chút… Cô ấy ít tuổi mà… Vâng, con biết rồi, xong việc con sẽ về ngay”.
Ngũ Tư Lượng cúp điện thoại, ngẩng đầu nhìn phòng bệnh đèn đuốc sáng choang, mím môi quay đi.
Cũng chỉ có mẹ và Tiêu Văn Linh mới cho rằng hắn là một kẻ ngu ngốc. Rõ ràng chỉ là một đêm phong lưu sau khi uống rượu, làm gì trùng hợp đến nỗi đứa bé đó chính là con hắn được? Còn đến tòa án yêu cầu gửi giấy triệu tập hắn nữa, rõ ràng là muốn bịp hắn. Hơn nữa, cho dù là con hắn thì đã làm sao? Đàn ông thì không có quyền được biết à? Sinh con trong tình hình hắn không biết mà hắn phải chịu trách nhiệm? Làm gì có chuyện ấy?
Nhưng trát gọi đã được gửi đến cơ quan, người ta đã nắm rõ họ tên, chức vụ của hắn. Hắn tìm luật sư, luật sư nói rõ nếu hắn không đến tòa án thì chỉ có thể mặc cho người khác xâu xé. Vụ án như thế này mặc dù là ai đâm đơn người đó phải cung cấp bằng chứng, nhưng có tường trình của mẹ đẻ Thông Thông, hắn có nghĩa vụ cung cấp mẫu DNA. Nếu hắn là bố đẻ của nó thật, hắn sẽ rất bị động, không chỉ phải lo tiền thuốc thang mà còn phải bồi thường phí nuôi dưỡng và thiệt hại tinh thần cho Củng Hâm bao nhiêu năm qua.
Ngũ Tư Lượng mặc dù có năm phần nắm chắc Thông Thông không phải con hắn nhưng cũng không dám mạo hiểm, cho nên hắn phải động não, bí mật đến thành phố A, định lấy mẫu DNA của Thông Thông rồi mang đi xét nghiệm trước. Nếu là con hắn, hắn có chết cũng không cung cấp mẫu. Nếu không phải con hắn, hắn sẽ cung cấp mẫu DNA, sau đó kiện ngược lại Tiêu Văn Linh và Củng Hâm.
Phụ nữ đúng là một loại động vật máu lạnh và thực dụng. Trước đây hắn không có tiền thì tất cả đều tránh xa hắn, ngay cả những bác gái thích làm mai làm mối cũng không chịu giúp hắn hoặc chỉ làm mối cho những người không ra gì, thậm chí là phụ nữ ly hôn phải nuôi con, còn bảo hắn không nên kén chọn.
Bây giờ hắn có công việc, làm ở xí nghiệp nhà nước, còn được thăng chức, hơn nữa nhà hắn được đền bù, những người đó lập tức đổi sắc mặt, không chỉ chủ động làm mối cho hắn mà đối tượng cũng càng ngày càng tốt. Chẳng hạn như bạn gái của hắn bây giờ còn chưa đến hai mươi lăm tuổi, tốt nghiệp đại học, công việc mặc dù bình thường nhưng ngoại hình xinh đẹp, gia cảnh cũng tốt. Mặc dù còn chưa tới giai đoạn bàn chuyện cưới xin nhưng cũng sắp rồi. Bố mẹ hắn đã tính đến chuyện mua nhà cưới vợ cho con.
Nhưng hắn luôn nghĩ ngợi, nếu hắn vẫn là hắn trước kia thì cô gái này có đến với hắn không?
Tính ra, lúc hắn chỉ có hai bàn tay trắng, người toàn tâm toàn ý yêu hắn, toàn tâm toàn ý muốn tốt cho hắn chỉ có… Tiêu Văn Linh. Tiêu Văn Linh cũng đã thay đổi, bị người nhà cô ta dạy dỗ trở thành một người thực dụng, bây giờ lại trở thành một kẻ sách nhiễu. Nhưng chẳng may đứa bé là con hắn? Trong một góc đã rất lâu không có ai đụng vào trong lòng Ngũ Tư Lượng có một tia hy vọng… Không! Hắn không thể bị uy hiếp! Hắn không dễ gì mới vươn lên được, không thể lại bị kéo xuống nữa. Tiêu Văn Linh đã nhìn thấy vẻ thảm hại nhất của hắn, nhà họ Tiêu đã cho hắn một đòn đả kích nặng nhất trong đời, dù thế nào hắn cũng không thể để người nhà họ Tiêu được toại nguyện!
Lúc Tiêu Văn Linh ra khỏi khách sạn là năm giờ sáng, trời mới tờ mờ, trên đường chỉ có xe cộ thỉnh thoảng chạy vụt qua, không có nhiều người đi bộ. Cô ta co người vì lạnh, kéo áo khoác vào sát người. Một chiếc taxi từ xa chạy đến, cô ta vẫy tay. Taxi dừng lại, cô ta ngồi vào xe, trong xe cũng rất lạnh: “Sao trong xe lạnh như vậy?”.
“Em vừa mới lái mà bà chị. Bà chị đi đâu?”.
Tiêu Văn Linh suy nghĩ một lát, đọc địa chỉ nhà mẹ đẻ.
Trong nhà không có ai, mặc dù đã nhờ người đến giúp đỡ nhưng ông bà Tiêu vẫn không yên tâm về cháu ngoại, vẫn đến bệnh viện chăm sóc. Sau khi thay quần áo, Tiêu Văn Linh cầm quần áo đi vào phòng tắm.
Tình yêu chính là như vậy. Cô ta và Củng Hâm sống với nhau nhiều năm, cùng nuôi dạy con cái nhưng lại không có tình cảm, lúc nghiêm trọng nhất nghe thấy giọng người đàn ông đó cũng cảm thấy khó chịu bất an, càng không cần phải nói đến lúc cùng giường chung gối. Nhưng cô ta vẫn phải chịu đựng vì cái gọi là gia đình hoàn mỹ trong mắt người ngoài, cô ta thật sự cảm thấy mình sắp ngạt thở, đến tận lúc biết ông ta…
Thực ra ông ta không còn trẻ trung gì, đã năm mươi mốt tuổi, nhưng thoạt nhìn rất trẻ, giọng nói trầm trầm, ánh mắt nhìn người khác luôn rất chăm chú, bất kể làm việc gì cũng ung dung nhẹ nhàng, lại khôn khéo từng trải. Trong khoảnh khắc nhìn thấy ông ta, Tiêu Văn Linh biết mình đã gặp được người mình vẫn tìm kiếm. Đáng tiếc… chàng đã có vợ, thiếp đã có chồng…
Ba năm trước có một vụ làm ăn liên quan đến khách hàng người Nhật, nhưng đồng nghiệp vốn giỏi tiếng Nhật lại chuyển sang công ty khác nên Tiêu Văn Linh từng học tiếng Nhật không chuyên được chỉ định đi theo. Tiếng Nhật lưu loát và thái độ tự nhiên thoải mái của cô ta để lại ấn tượng sâu sắc cho tổng giám đốc Lý. Hai người trao đổi số điện thoại di động, thăm dò nhau khoảng một tuần rồi bắt đầu hẹn hò lần đầu tiên. Có điều hẹn hò là hẹn hò, hai người vẫn hiểu ngầm, hai bên đều có gia đình nên việc hẹn hò phải bí mật. Để chứng tỏ mình đến với tổng giám đốc Lý là vì tình yêu, Tiêu Văn Linh còn không chịu nhận quà tổng giám đốc Lý tặng, mỗi lần hẹn hò đều tự bắt taxi về nhà. Hai người có chung một hộp thư, liên hệ với nhau qua thư nháp. Mặc dù tình cảm này không thể công khai, có lúc thậm chí tình cờ gặp nhau cũng chỉ có thể nhìn đối phương nhiều hơn một giây, đầu ngón tay khẽ chạm vào nhau, nhưng lại sâu sắc đến cốt tủy, làm cho Tiêu Văn Linh cảm thấy dù mình có bị đốt cháy cũng không tiếc nuối.
Vốn cô ta không kể với tổng giám đốc Lý rằng con trai cô ta xảy ra chuyện, cũng không kể với ông ta tất cả những chuyện xảy ra với mình. Đến tận lúc cô ta trở l