Thế nhưng, những ngày tiêu dao của Cố Tiểu Ảnh dường như cũng kéo dài không lâu.
Rất nhanh chóng, cô bắt đầu cảm thấy cô đơn.
Không có người cùng chơi, không có người tranh cãi, cô mới hiểu hóa ra cuộc sống lại chính là những chuyện vớ vẩn vô vị đó.
Trong nhà yên tĩnh quá, Cố Tiểu Ảnh nhìn căn phòng ngày nào cũng yên tĩnh đến mức không còn chút hơi hướng cuộc sống, cuối cùng vẫn quyết định mang cái notebook của mình đến tập thể giáo viên trong trường, rồi ngày thường thì vào phòng tự học của sinh viên tự học, lên phòng đọc đọc tạp chí, tham gia hoạt động của sinh viên, thỉnh thoảng lại bắt nạt thầy Giang Nhạc Dương hiền lành, nên thấy lòng cũng vui lên một chút.
Nhưng, dù cô có định làm cho cuộc sống của mình phong phú hơn, thì khi đêm khuya yên tĩnh, nằm trên chiếc giường cứng đơ trong căn phòng tập thể giáo viên, cô vẫn thấy nhớ Quản Đồng.
Nhớ hơi ấm vòng tay anh, nhớ cái góc chăn anh hay kéo
Có lúc, cô nhớ đến cồn cào ruột gan, chỉ hận không có anh ở bên, để cô có thể hôn một cái thật là kêu.
Xa nhau rồi, Cố Tiểu Ảnh mới biết, dù tin nhắn có nói “Em nhớ anh”, thì vẫn chẳng có tác dụng.
Bởi vì tin nhắn có mùi mẫn đến mấy cũng chỉ là những con chữ, không phải là da thịt, không phải là một con người để ôm chặt cô vào lòng.
Trong hai tháng đó, với nỗi nhớ nhung khôn xiết, Quản Đồng đã về nhà một lần, Cố Tiểu Ảnh đến Bồ Âm hai lần. Nói thật lòng, tần suất gặp gỡ này, đối với một phó chủ tịch huyện mới nhận chức như anh, là rất dày rồi.
Nếu không có sự kiện bất ngờ xảy ra sau đó, có lẽ, Quản Đồng và Cố Tiểu Ảnh sẽ còn tiếp tục cống hiến nhiều vào sự phát triển của ngành đường cao tốc nước nhà.
Nguyên nhân là trước kỳ nghỉ hè, Học viện nghệ thuật tổ chức một đợt khám sức khỏe.
Hôm có kết quả, Cố Tiểu Ảnh suýt ngất xỉu ở hành lang: “Có thai ba tuần?!”
Cố Tiểu Ảnh không thể tin nổi, đến một bệnh viện khác, nhưng khi nhìn thấy kết quả trên giấy khám, cô như không còn tin nổi vào mắt mình nữa!
Thật sự là có thai rồi sao?
Làm sao lại thế được?!
Cô ngồi rũ rượi trong hành lang bệnh viện, thẫn thờ nhìn bức hình chụp siêu âm, thậm chí cô cũng không nhìn rõ: trên này rốt cục chỗ nào là đứa trẻ? Là đám chấm màu đen này, hay là mấy đốm màu trắng kia?
Bên cạnh cô, các bà mẹ tương lai đi qua đi lại với vẻ mừng vui hớn hở, thỉnh thoảng cũng có một, hai cô gái trẻ mặt mũi đau khổ đi qua. Chỉ có cô, với cái tuổi 27 của mình, trên tay vẫn đeo nh cưới, mà mặt mũi thì nhăn nhó khổ sở.
Cô chưa có một chút chuẩn bị nào!
Cô phải nói với Quản Đồng thế nào bây giờ?
Cô gần như đã tưởng tượng ra, nếu cô nói cho Quản Đồng biết chuyện mình đã mang thai, anh chắc chắn sẽ tìm người chăm sóc cô. Bà Cố chưa nghỉ hưu, nên người có thể gánh trách nhiệm trọng đại này chỉ có Tạ Gia Dung; nhưng trời ơi, nếu Tạ Gia Dung lên, Quản Lợi Minh có cùng theo lên không? Vậy là ông ta sẽ ngày nào cũng xuất hiện trước mắt Cố Tiểu Ảnh? Được rồi, cho dù Quản Lợi Minh không lên, nhưng chỉ nghĩ đến cái giọng địa phương khó hiểu của Tạ Gia Dung, tưởng tượng ra những món ăn không hợp khẩu vị Cố Tiểu Ảnh mà bà sẽ nấu, rồi chuyện bà không biết chữ, không biết đường, không biết dùng điện thoại di động... là Cố Tiểu Ảnh lại chán đến độ muốn nhảy lầu!
Cố Tiểu Ảnh bất đắc dĩ nâng tấm phim siêu âm lên, cười đau khổ nghĩ: Con ơi, con ra đời vào lúc này thì mẹ biết làm sao đây? Theo con, vào lúc không thích hợp này, mẹ có nên giữ con lại không?
Lần đầu tiên có thiên thần giáng thế trong cuộc đời, lại không phải niềm vui, mà là cảm giác muốn khóc mà không thể khóc.
Cố Tiểu Ảnh thực sự chưa chuẩn bị sẵn sàng để làm mẹ.
Thậm chí cô còn không nói cho bố mẹ đẻ tin này. Cũng thật trùng hợp, mùa hè năm đó, Học viện nghệ thuật bước vào giai đoạn chuẩn bị thanh tra, nhà trường yêu cầu mỗi giáo viên chỉ được nghỉ hè một tuần. Thực ra một tuần là quá ngắn, vào giai đoạn mới mang bầu, mà Cố Tiểu Ảnh lại không hề bị ốm nghén, vì thế, ông Cố, bà Cố chỉ lờ mờ nhận thấy tinh thần Cố Tiểu Ảnh hơi lạ, nhưng lại quy ngay vào là do thói quen sống ngủ muộn dậy sớm của cô, nên không ai ngờ đến chuyện mang thai này.
Vì thế, không có ai biết, trong giai đoạn đó, Cố Tiểu Ảnh, đã phải trải qua sự dày vò, buồn bã, mâu thuẫn, đấu tranh như thế nào. Rất nhiều lần, buổi sớm thức dậy, cô bất giác xoa xoa chỗ bụng dưới vẫn còn phẳng lỳ, rồi nghĩ: Con ơi, con có ở đó không? Con có biết hiện tại mẹ đang rất cô đơn, rất yếu ớt không? Mẹ chẳng vui một chút nào, mà không thể muốn có con, biết hay không?
Không có ai trả lời.
Bởi vì đến chính cô cũng còn không biết nên trả lời thế nào.
Cho đến khi trước ngày quay về thành phố G một ngày, bà Cố ở nhà làm bánh xủi cảo, Cố Tiểu Ảnh ngồi bên cạnh giúp mẹ, tự nhiên hỏi: “Mẹ, lúc mẹ có bầu con, bố đã được điều trở lại thị ủy rồi phải không?”
“Làm sao mà thế được? Lúc đó ông ấy vẫn còn đang nhận chức ở quê Quản Đồng mà” - bà Cố vừa làm vỏ bánh vừa nhớ lại. “Con xem lúc đó cũng lạc hậu lắm, mẹ không nghĩ là mình sẽ sinh sớm, nhà không có điện thoại, mà mẹ cũng chẳng còn đủ sức bò ra ngoài tìm người giúp, lúc đó đúng là tuyệt vọng. Cũng may còn có cô con đến thăm, nghe thấy tiếng mẹ khóc từ ngoài cửa, mới tìm người đến phá cửa, rồi tìm anh bán quẩy dưới nhà, lấy xe kéo đưa mẹ vào bệnh viện. Đến khi mẹ sinh con ra rồi, bố con mới về được, nhưng còn may, mọi việc đều suôn sẻ, con gái mẹ lớn lên khỏe mạnh, giờ đi lấy chồng rồi”.
Bà Cố ngẩng đầu cười, nhìn Cố Tiểu Ảnh. Giọng bà vô cùng vui tươi, ngữ khí cũng nhẹ tênh, dường như khoảng thời gian mười tháng mang thai đó chỉ đơn giản như ngủ một giấc, khi tỉnh lại thì đứa bé đã ra đời, chồng quay về bên cạnh, đó là lúc hạnh phúc nhất của một người phụ nữ.
Cố Tiểu Ảnh rơm rớm nước mắt, đột nhiên cảm thấy mẹ quả là một người kiên cường!
Cố Tiểu Ảnh vừa gói xủi cảo vừa hỏi: “Mẹ này, hồi mẹ một mình nuôi con, mẹ có thấy tủi thân không? Mẹ không cãi nhau với bố con à?”
Bà Cố cười: “Nếu mẹ nói là không tủi thân, không cãi nhau thì con có tin không? Có điều lúc đó không có điện thoại, muốn cãi nhau cũng chẳng có phương tiện. Lâu dần, tự mình cũng hiểu ra, sự nhẫn nại của con người chỉ có giới hạn. Lần đầu tiên mình trách móc, có thể người ta thấy ăn năn, nhưng cứ trách móc mãi, người ta sẽ thấy chán, cho đến khi chán đến tận cổ, thì có phải thành ra là mình đã gậy ông đập lưng ông không”.
Cố Tiểu Ảnh trầm t
Thực ra cô rất muốn nói: Mẹ ơi, mẹ nói đều đúng cả, nhưng mà con không làm được.
Thực sự là không thể làm nổi.
Trên xe quay về thành phố G, Cố Tiểu Ảnh vừa lơ mơ ngủ, vừa đau khổ nghĩ: mình vẫn còn là một đứa trẻ, làm sao có thể nuôi nấng một đứa trẻ đây?
Đứa bé sẽ khóc, sẽ quấy, sẽ cần ăn, sẽ tè, sẽ ị. Lớn hơn một chút, sẽ phải đưa nó đi mẫu giáo, đi học cấp một... trên con đường dài dằng dặc đó, không phải chỉ cần chuẩn bị cho có các đồ ăn đầy đủ dinh dưỡng, các thứ đồ chơi đủ loại, các thứ quần áo sạch sẽ, mà còn phải kể chuyện, nói chuyện đạo lý... cho nó nghe. Sẽ chẳng có lúc nào rỗi rãi nữa.
Từ ngày có con, cuộc sống của bạn sẽ bước sang giai đoạn nước sôi lửa bỏng, dù ngoài mồm có hô hào là phải tiến về phía trước, nhưng trong đầu chỉ toàn chuyện liên quan đến con cái, chuyện ăn uống của con, cứ như thể biến thành một đoàn tàu cao tốc hùng dũng lao về phía trước, nhưng chẳng kịp ngắm nghía chút phong cảnh nào bên đường, mà cứ lao đi theo quán tính. Cho đến khi đứa con lớn lên, ra khỏi tầm kiểm soát của bạn, bạn mới đột ngột ngừng lại, mới phát hiện ra, cuộc đời mình đã trở nên trống rỗng.
Cố Tiểu Ảnh thấy ớn lạnh.
Đây không phải là cuộc sống mà cô muốn.
Cô vẫn còn bao nhiêu là mơ ước: muốn đi leo núi với học sinh, hát karaoke, muốn tập trung tinh thần để viết thật nhiều tiểu thuyết hay, muốn đi tản bộ tay trong tay với người mình yêu, muốn xem phim, muốn sống cuộc sống vợ chồng son... Cô còn trẻ như vậy, cô sợ hãi sự biến dạng của cơ thể cùng những vết rạn chẳng bao giờ mất được, cô không cần đứa trẻ này!
Đúng thế, cô thừa nhận, là một người thuộc thế hệ 8x một thế hệ hơi quá sống vì bản thân: họ chú trọng chất lượng cuộc sống, phẩm vị tinh thần, đòi hỏi không gian độc lập... nhưng, chẳng nhẽ như thế là không đúng? Đời người ngắn ngủi lắm, nếu chỉ vì những cái gọi là trách nhiệm kia mà đành phải sống không nhưong muốn, thì thật có lỗi với tuổi trẻ ngắn ngủi kia.
Cố Tiểu Ảnh thở dài.
Nhưng cô cũng không có đủ dũng cảm bỏ đứa bé này, thế cho nên, cô chỉ có thể chịu đựng từng ngày trong nỗi khổ không thể nói cho ai biết.
Cũng may mà có Quả Quả, nó quả là một liều thuốc giải sầu giúp cô vui lên.
Quả Quả đã được năm tháng tuổi.
Bụng nó không còn mềm như lúc đầu nữa, nó đã có thể bò trên chiếc gối ôm, im lặng nhìn mọi người. Nó thích được tắm trong chiếc bồn tắm bằng gỗ to, khi chiếc phao bơi bé xíu được lồng qua cổ, chỉ còn thò ra cái đầu tròn tròn, trông nó đáng yêu lắm. Nó còn rất thích được mat-xa, chỉ cần mẹ nó bôi dầu mat-xa vào tay, rồi bắt đầu nhẹ nhàng vuốt ve người nó, là nó liền nhắm mắt thích thú... Nó rất ít khi quấy khóc, mà rất hay mở to đôi mắt tròn xoe, tò mò nhìn bốn phía xung quanh.
Cố Tiểu Ảnh thấy yêu Quả Quả quá đi mất.
Thậm chí, Cố Tiểu Ảnh không thể không thừa nhận, nhìn Quả Quả, cô cũng có chút mong đợi thoáng qua với đứa con của chính mình.
Đương nhiên Đoàn Phỉ với Hứa Tân cũng biết tin Cố Tiểu Ảnh có thai. Hai người này tuy đã rời khỏi Học viện nghệ thuật, nhưng tai mắt thì rất nhiều. Ngay trong ngày kiểm tra sức khỏe, họ đã được báo tin chuẩn xác: Cố Tiểu Ảnh có thai.
Phản ứng của hai người này rất khác nhau.
Đoàn Phỉ thì mừng quá đỗi: “Tốt quá rồi, Quả Quả của chúng ta có bạn rồi, mới nửa tuổi thôi, có thể chơi cùng nhau được!”
Hứa Tân thì vô cùng bất mãn: “Đồ tàn nhẫn, mình còn chưa có bạn trai, thế mà cậu đã mang bầu rồi, đúng là đồ không có nhân tính!
Cố Tiểu Ảnh im lặng không nói gì.
Cô thấy biểu hiện của Hứa Tân cũng dễ hiểu, nhưng tại sao Đoàn Phỉ lại vui đến thế nhỉ?
Thực ra Đoàn Phỉ cũng không hiểu, tại sao mà Cố Tiểu Ảnh lại phải buồn?
Cuối tuần, Đoàn Phỉ lại gọi Cố Tiểu Ảnh đến nhà mình ăn cơm. Cô còn dặn người giúp việc làm cả một bàn nhiều đồ ăn ngon, nói là để bồi dưỡng cho Cố Tiểu Ảnh. Cố Tiểu Ảnh nhìn cả một bàn đầy ắp đồ ăn mà thở dài sườn sượt, ăn mà chẳng thấy ngon, cuối cùng cũng chỉ lợi cho tâm hồn ăn uống của Hứa Tân.
Giữa bữa ăn, Đoàn Phỉ hỏi Cố Tiểu Ảnh: “Bao lâu em không gặp ông xã rồi?”
Cố Tiểu Ảnh lấy đũa dầm dầm cơm, rầu rầu: “Nửa tháng rồi... em về nhà mẹ nghỉ hè một tuần, rồi quay về trường bận bịu chuyện trường thanh tra, anh ấy cũng bận, không về nhà được”.
“Anh ấy đã biết em có bầu chưa?” - Đoàn Phỉ đặt đũa xuống, nhìn Cố Tiểu Ảnh hỏi.
“Chưa biết”, Cố Tiểu Ảnh lắc lắc đầu, “Em vẫn còn chưa lấy lại thăng bằng sau cú sốc này”.
“Cái này thì có gì mà gọi là sốc?” - Đoàn Phỉ ngạc nhiên, “Cố Tiểu Ảnh, em có biết là mình rất may mắn không, con cái là lộc trời cho, em biết không?”
“Lộc trời cho á?” - Cố Tiểu Ảnh ngẩng đầu nhìn Đoàn Phỉ, “Nhưng ông xã em ở xa những 400km, em ở thành phố này ch