Trước khi anh đi, Cố Tiểu Ảnh gửi tin nhắn: Thượng lộ bình an.
Rồi không đợi anh trả lời, cô tắt máy đi vào lớp. Ngày hôm đó cô có giờ, không có thời gian nói chuyện nhiều. Thế nhưng, khi đứng trên bục giảng, chỉ cần ngẩng đầu lên là thấy ngay Giang Nhạc Dương ngồi ở hàng ghế cuối cùng; mà thấy Giang Nhạc Dương thì sẽ nhớ đến Quản Đồng, việc này khiến Cố Tiểu Ảnh phát chán.
Giang Nhạc Dương rõ ràng là được sư huynh của anh ta nhờ cậy, nên hầu như ngày nào Cố Tiểu Ảnh lên lớp cũng mưu đồ dùng phương pháp quấy nhiễu thị giác để nhắc nhở cô nhớ đến sự tồn tại của một người nào đấy. Nhưng Cố Tiểu Ảnh coi như không nhìn thấy gì, vẫn giảng bài như bình thường. Giang Nhạc Dương vừa ngồi nghe vừa nhắn tin cho Quản Đồng, kể Cố Tiểu Ảnh đang nói gì, đang truyền đạt cho sinh viên tư tưởng gì. Quản Đồng ở phía bên kia, chẳng khác nào đang xem truyền hình trực tiếp.
Cuối cùng cũng đến 11 rưỡi, Cố Tiểu Ảnh hết giờ lên lớp, Giang Nhạc Dương đứng chặn ở cửa. Cố Tiểu Ảnh hết chịu nổi, trợn mắt nhìn Giang Nhạc Dương: “Thầy Giang, phiền thầy nhường đường, em còn có việc gấp”.
Giang Nhạc Dương tiến thoái lưỡng nan, vừa tự thấy mình vô duyên, vừa vẫn phải cố gắng lấy giọng chân thành hỏi: “Hết giờ rồi còn gì? Cô định đi đâu? Căng tin phải không? Tôi đưa cô đi”.
Cố Tiểu Ảnh trợn mắt to hơn nữa, lạnh lùng: “Tôi muốn đi vệ sinh”.
Nhưng trái với tưởng tượng của Cố Tiểu Ảnh, đợi cho cô đi từ nhà vệ sinh ra, trên hành lang dẫn vào phòng nghỉ ca giáo viên, Giang Nhạc Dương lại xuất
Chiến lược kèm người chặt ra phết nhỉ, lại còn định đổ bê tông nữa đây!
Cố Tiểu Ảnh không thể chịu nổi nghĩ: Được rồi, xem ai thắng ai!
Nhưng không đợi cô mở lời, Giang Nhạc Dương đã tranh nói trước: “Sư huynh tôi thi đỗ rồi”.
“Thi đỗ cái gì?” - Cố Tiểu Ảnh không hiểu.
“Phó huyện trưởng ủy ban nhân dân huyện Bồ Âm”, - Giang Nhạc Dương nhún vai, “Nghe nói tối đa một tháng nữa là lên đường”.
“Cái gì?” - Cố Tiểu Ảnh tưởng tai mình có vấn đề, “Bồ Âm?!”
“Đúng vậy!” - Giang Nhạc Dương gật gật đầu, “Cách đây 400km, đi xe đường dài mất khoảng bốn tiếng đồng hồ, một khu vực kém phát triển nổi tiếng của tỉnh này, lần này đi là mất hai năm, sau hai năm sẽ căn cứ tình hình công tác để điều chỉnh tiếp, có thể quay về Tỉnh ủy, có thể sẽ ở lại đó, tiếp tục làm chủ tịch huyện, bí thư huyện ủy, thị trưởng, bí thư thị ủy...”
Cố Tiểu Ảnh đột nhiên không biết phải nói gì.
Cô sững sờ đứng trước mặt Giang Nhạc Dương, hơi mơ hồ, cô không hiểu, một việc lớn đến như vậy, Quản Đồng tại sao không đích thân thông báo cho cô?
Dường như đọc được suy nghĩ của cô, Giang Nhạc Dương đã nói tiếp: “Sư huynh tôi nói cô không trả lời tin nhắn, cũng từ chối cuộc gọi, nên mới nhờ tôi đến nói với cô”.
Anh nhíu mày, giọng khổ sở: “Cố Tiểu Ảnh, tôi xin cô, cô về nhà đi. Cô đi hai tuần rồi, cũng phải nghĩ thấu đáo rồi chứ? Anh tôi thực sự một lòng một dạ với cô, nhưng anh ấy cũng phải chịu áp lực quá lớn, nào gia đình, nào bố mẹ, nào công việc... tất cả những thứ đó anh ấy không thể nói với cô, toàn một mình chịu đựng, cô thông cảm cho anh ấy một chút,
...
Giang Nhạc Dương cứ nói đi nói lại mãi, nhưng Cố Tiểu Ảnh thực sự chẳng nghe được lời nào vào tai.
Cô chỉ đờ đẫn nghĩ: Quản Đồng sắp đi Bồ Âm rồi, chỉ còn một tháng nữa là đi, cách xa đến 400km, đương nhiên là không thể lúc nào thích về là về. Vậy là họ thực sự phải sống xa nhau rồi. Cái quãng thời gian sống riêng trước đây sắp lặp lại trong hai năm, thậm chí mười năm, mười hai năm, chắc chắn không còn xa nữa. Trước đây, anh đã thường xuyên làm thêm giờ, nhưng cô chưa bao giờ có cảm giác xa cách như thế này. Đến cả lần giận dỗi bỏ ra ngoài này, cô vẫn biết anh luôn ở bên cạnh cô, chỉ cần cô muốn là lúc nào cũng được... Nhưng, nếu anh đi Bồ Âm, cách 400km, cô phải làm gì đây?
Mắt Cố Tiểu Ảnh bắt đầu mờ nước, Giang Nhạc Dương nói đến hết tình hết ý, cúi đầu xuống nhìn, giật thót mình!
“Cố Tiểu Ảnh! Cô đừng khóc, sư huynh tôi thực sự không có ý giấu cô...” - Giang Nhạc Dương vò đầu bứt tai, bởi thực sự cũng chưa bao giờ lâm vào tình trạng khó xử như thế này, trong bụng rủa thầm hàng trăm lần: “Sư huynh ơi anh nợ tôi một món nợ tình cảm, một món nợ tình cảm to đùng đấy”... nhưng không đợi anh nghĩ xong, đột nhiên Cố Tiểu Ảnh quay người chạy xuống dưới tầng. Giang Nhạc Dương sững người, vội nói với theo: “Chạy nhanh lên nhé, còn mười phút nữa xe chạy rồi”.
Vừa nói vừa cười đắc ý, nghĩ bụng: Không thèm nói với Quản Đồng là bà xã đã quay về nhà rồi! Để bất ngờ cho chết đi!
Giang Nhạc Dương đoán không sai, Cố Tiểu Ảnh quay về nhà.
Về nhà vào lúc này, đương nhiên Quản Đồng sẽ không có nhà.
Nhưng khi Cố Tiểu Ảnh mở cửa bước vào căn phòng cô vắng mặt suốt hai tuần qua, cái không khí thân quen tràn ngập, khiến mắt cô cay cay. Cô đóng cửa, đứng trong phòng khách, dường như vẫn thấy cái buổi sáng cách đây hai tuần, Quản Đồng tức giận quát tháo, Ngụy Diễm Diễm co rúm sợ hãi, và cả sự bực bội của chính cô
Trong phòng rất yên tĩnh, hóa ra đúng như lời Quản Đồng nhắn tin, sau đó không lâu, Ngụy Diễm Diễm đi làm cho một công ty tư nhân, nhà máy đặt ở khu công nghiệp, anh đã giúp Ngụy Diễm Diễm thuê phòng gần đó.
Nơi đây, cuối cùng lại trở thành nhà của Cố Tiểu Ảnh. Những ngày cô không có nhà, nơi đây đã biến thành một căn phòng trống trải.
Cố Tiểu Ảnh quay đầu, thấy trên bàn ăn phủ một lớp bụi mỏng. Hai tuần rồi, với cường độ làm việc căng thẳng của Quản Đồng giai đoạn này, chắc chắn anh không có thời gian ăn cơm ở nhà, cũng chẳng có thời gian lau bàn.
Căn phòng tĩnh lặng tới mức chỉ nghe thấy tiếng “tích tắc tích tắc” của chiếc đồng hồ.
Cố Tiểu Ảnh bất giác thở dài, vén tay áo vào nhà vệ sinh tìm giẻ lau, rồi bắt đầu lau sạch bụi trên bàn, ghế, tủ, kể cả dây phơi quần áo và máy lọc nước, rồi cô lấy nước tẩy đa năng cọ sạch bồn cầu, bồn rửa mặt, tiếp đến là quét nhà, lau nhà, giặt ga giường, vỏ gối... Sau khi đã đổ mồ hôi mồ kê nhễ nhại để thay đổi bộ dạng căn phòng, Cố Tiểu Ảnh hài lòng ngả người trên ghế sofa, nghĩ thầm, như thế này mới ra dáng một cái “nhà” chứ.
Nghĩ ngợi một lúc là bắt đầu buồn ngủ, Cố Tiểu Ảnh giơ tay kéo chiếc gối ôm chặt, lơ mơ chìm vào giấc ngủ không biết từ bao giờ.
Thế nên khi Quản Đồng hết giờ làm việc quay về nhà, anh vô cùng sửng sốt và sung sướng khi vừa đẩy cửa vào, nhà cửa tĩnh lặng, nhưng sàn nhà, bàn, bồn rửa tay đều sạch bóng, cô Tấm của anh đang nằm trên ghế sofa, ôm chiếc gối mềm, ngủ say sưa.
Quản Đồng khẽ khàng cởi áo khoác, quỳ trước mặt Cố Tiểu Ảnh, nhìn kỹ khuôn mặt của cô khi đang say ngủ. Khoảnh khắc đó, Quản Đồng dường như có một cảm giác trước đây chưa từng có, dường như đây là lần đầu tiên, anh nhìn mãi mà không chán.
Anh giơ tay khẽ vuốt má Cố Tiểu Ảnh, khi chạm tay vào mới phát hiện ra, trong cái lạnh mùa đông, cô nằm ngủ mà không đắp chăn, nên mặt và tay bắt đầu lạnh cóng. Quản Đồng nhíu mày, lập tức giơ tay ra, định bế Cố Tiểu Ảnh vào phòng ngủ.
Nhưng khi anh vừa luồn tay vào gáy cô, Cố Tiểu Ảnh lơ mơ tỉnh giấc, vửa mở mắt cô đã nhìn thấy khuôn mặt người đàn ông ngay trước mặt, nên giật nảy mình!
Quản Đồng nhìn vẻ sững sờ của Cố Tiểu Ảnh, mỉm cười hỏi: “Dậy rồi à? Sao không vào giường ngủ, cảm lạnh thì sao?”
Cố Tiểu Ảnh há miệng, định nói gì đó, nhưng lại thôi, chần chừ mấy giấy. Quản Đồng buồn rầu, cũng không nói gì, cứ ngồi nhìn Cố Tiểu Ảnh.
Cố Tiểu Ảnh nhìn thẳng vào mắt Quản Đồng, lúc này mới hỏi: “Mấy giờ rồi?”
Quản Đồng bật cười: “Sáu rưỡi, em ngủ từ mấy giờ vậy?”
“Hơn ba giờ, khoảng vậy, không nhớ rõ”, Cố Tiểu Ảnh chớp chớp mắt, rồi lại nhắm lại, “Muộn thế rồi cơ à...”
“Em muốn ăn gì?” - Quản Đồng nhìn Cố Tiểu Ảnh, giọng dịu dàng: “Anh nấu cho em ăn nhé”.
“Anh nói rằng xin lỗi bà xã!” - Quản Đồng cuối cùng vẫn quyết định phải nói câu đó trước. Anh quỳ trước mặt Cố Tiểu Ảnh, nhìn cô chăm chú: “Anh không nên đánh em, em không sai, đều là do anh không tốt. Nhưng thực sự là anh không hề muốn, anh không tốt, nhưng thực sự là anh không có ý động tay động chân, anh không nỡ như vậy đâu. Kể từ ngày mình lấy nhau, anh đã thề sẽ đối xử tốt với em, anh thực sự chưa từng nghĩ sẽ như thế này, anh...”
“Gì cơ?” - Chủ đề chuyển nhanh quá, Quản Đồng lại không theo kịp tốc độ suy nghĩ của Cố Tiểu Ảnh
“Em muốn ăn mỳ vằn thắn, siêu thị đối diện có bán đấy!” - Cố Tiểu Ảnh ngáp, nhắm mắt lại, “Em ngủ một lúc, bao giờ anh nấu xong thì gọi em dậy”.
Quản Đồng mỉm cười cảm kích. Vào lúc anh không ngờ tới nhất, cô Tấm của anh đã dứt khoát lật trang sách cũ sang một bên, đây rõ ràng là một sự tha thứ, nhưng điểm tốt nhất là không cần lời nói đã khiến anh phải xuống nước.
Sự khoan dung và thông minh của cô, còn đáng yêu hơn anh tưởng tượng nhiều.
Quản Đồng cuối cùng cũng thở phào, đứng lên, sang phòng ngủ lấy một cái chăn, cẩn thận đắp lên cho Cố Tiểu Ảnh, rồi ra ngoài mua mì vằn thắn.
Anh không biết rằng, lúc anh đóng cửa đi ra, trên môi Cố Tiểu Ảnh cũng nở một nụ cười hài lòng.
Thế là, nửa tiếng sau, Cố Tiểu Ảnh lòng đầy chờ đợi ngồi vào bàn ăn, chuẩn bị thưởng thức niềm vui do người đàn ông chưa bao giờ vào bếp mang đến. Nhưng, đập vào mắt cô là một bát mỳ trắng to đùng?!
Nhưng mà... chẳng có tí gia vị gì sao?
Cố Tiểu Ảnh ngạc nhiên quá... nhưng rồi im lặng không nói gì.
Nhưng suy nghĩ một chút, thấy có cái ăn đã là tốt rồi, thiếu gia vị thì cho gia vị, cũng có gì là ghê gớm đâu.
Nghĩ thế, lòng cô thấy vui hơn, cũng vừa đúng lúc Quản Đồng cầm muôi múc canh đi lên, tiện tay múc cho Cố Tiểu Ảnh một muôi, rồi ngồi một bên, vẻ mặt háo hức như cậu học sinh tiểu học đang chờ đợi cô giáo khen ngợi: “Thế nào? Mùi vị được không?”
Cố Tiểu Ảnh múc một ít nước mỳ, nếm thử, buồn bã bình luận: “Chẳng có vị gì cả”.
“Đúng rồi, đúng là không có vị gì cả”Quản Đồng cũng buồn rầu, “Hình như chẳng giống mì vằn thắn trong nhà ăn cơ quan chút nào, nhưng rốt cục là chỗ nào không giống nhỉ, anh cũng chưa nghĩ ra!”
“Gia vị!” - Cố Tiểu Ảnh gợi ý, thấy Quản Đồng chẳng có phản ứng gì, đành hỏi: “Gói gia vị đâu rồi? Trong gói mỳ vằn thắn đông lạnh này đều có một gói gia vị nhỏ, cũng giống như mì ăn liền ấy”.
Chưa nói xong, Quản Đồng đột nhiên vỗ trán hốt hoảng: “Ôi trời, đấy là gói gia vị à? Anh lại tưởng là túi hạt chống ẩm! Thế là tiện tay vứt luôn vào thùng rác rồi...”
Không phải là cô không bực, mà là vì quá mệt rồi, và cũng nghĩ thông rồi. Rốt cuộc thì việc gì trên đời này cũng không thể trọn vẹn, với những khó khăn có thể xuất hiện trong một thời gian dài, không quen rồi thì cũng phải quen thôi.
Mà khi đã thành quen rồi, nên cũng lười chẳng muốn bực nữa.