n được bằng này! Tại sao em lại dám chết chứ? Em nói đi, tại sao em lại dám chết?! Em chết rồi, chẳng còn biết gì nữa, bố mẹ em sẽ thế nào? Chúng tôi sẽ phải làm thế nào?!”
Một giây sau đó, trong lúc đầu Cố Tiểu Ảnh quay cuồng, Tống Cẩm Tây đột ngột từ ghế sofa tụt xuống, ra quỳ trước mặt Cố Tiểu Ảnh!
Nước mắt Tống Cẩm Tây trào ra, cô túm chặt lấy áo Cố Tiểu Ảnh, khóc to: “Cô ơi, em không muốn chết nữa đâu, nhưng em không thể chống chọi nổi nữa. Cô nói đi, em phải làm gì đây? Em còn có thể làm được gì? Em thi cao học phần thi viết không đạt, lại không tìm được việc làm, tất cả mọi người đều chờ đợi em làm rạng rỡ tổ tông, nhưng đến tự nuôi sống mình em còn làm không nổi!”
Những đau khổ dồn nén đã lâu cuối cùng cũng bùng ra, trong đêm yên tĩnh, giọng Tống Cẩm Tây sắc nhọn thê lương: “Cô ơi, em phải làm sao đây? Em không chết thì biết làm thế nào? Đúng, đúng là em ích kỷ, em không nghĩ đến người khác, nhưng đến chính mình, em còn không lo nổi, thì làm sao mà em nghĩ đến người khác được?”
“Bốp!” - Cái tát mà Cố Tiểu Ảnh kìm nén mãi, cuối cùng vẫn đậu trên mặt Tống Cẩm Tây!
Giây phút đó, cả hai đều sững sờ.
Một lúc lâu sau, Cố Tiểu Ảnh mới hồi lại, vội vã quỳ xuống, vừa xoa má Tống Cẩm Tây vừa hốt hoảng hỏi: “Cô xin lỗi, Cẩm Tây, có đau không? Cô không cố ý đánh em, chỉ là vì cô quá lo lắng...”
“Em hiểu mà” - Tống Cẩm Tây bình tĩnh một cách đáng ngạc nhiên, cô gái nhìn Cố Tiểu Ảnh, nước mắt lại trào ra, giọng nhẹ đến mức như hơi thở, nói: “Thưa cô, cô làm như vừa rồi, thật là giống mẹ em... nhưng mẹ em sức khỏe không tốt, nên dù em có khổ tâm nữa, em cũng chẳng dám nói với mẹ...”
Cố Tiểu Ảnh sững người, trong tích tắc, tim cô như bị thứ gì đâm vào, nhỏ ra từng giọt máu.
“Gia đình em nghèo lắm, sở dĩ em học được xong đại học, là do sự giúp đỡ của bốn cô chú,” - Tống Cẩm Tây nắm chặt lấy tay Cố Tiểu Ảnh, khổ sở kể, “Nhưng, sau khi vào Học viện thì em hối hận, vì với một đứa hoàn cảnh gia đình như em, thì không nên học nghệ thuật. Dù em có chăm chỉ hơn nữa, nhưng cũng không có tiền đi xem kịch nói, nghe hòa nhạc... Với một sinh viên học nghệ thuật, nếu chỉ có xem sách giáo khoa, thì làm sao mà thi được điểm cao!”
Cô thổn thức: “Nhưng em không muốn chấp nhận thua cuộc, nên đã thi liên thông. Em muốn chứng minh người nông thôn như chúng em có thể học tốt được nghệ thuật. Dù đúng là từ nhỏ em chưa được xem tivi, xem phim, không được học nhạc học hát, em cũng không kém hơn người khác. Nhưng, cô ơi, không ngờ rằng, đến khi tốt nghiệp rồi, em vẫn phải thừa nhận, em kém hơn các bạn, em kém hơn rất nhiều so với những sinh viên ngay từ nhỏ đã được tiếp xúc với nghệ thuật. Cùng nhau đi phỏng vấn, sự sáng tạo của họ luôn luôn mới mẻ hơn em, họ nhắc đến các tác phẩm hoạt hình, các chuyến lưu diễn triển lãm, nhưng những thứ đó em đều không biết...”
“Em tưởng rằng, thi đỗ vào Học viện nghệ thuật, là ông trời mở ra cho em một cánh cửa mới, giúp em bước vào một thế giới mới”, Tống Cẩm Tây cười đau khổ, “Nhưng, cô ơi, giờ thì em biết rằng, kể từ ngày em thi đỗ vào Học viện nghệ thuật, ông trời đã đóng lại tất cả các cánh cửa. Nói theo lời của các bạn lớp em, thì đó là No way, No door, No window [1]”.
[1] Tạm dịch: Mọi con đường, mọi cánh cửa đều đã đóng lại.
Cố Tiểu Ảnh trầm mặc.
Có lẽ, đây là lần đầu tiên, Cố Tiểu Ảnh cảm thấy bất lực về ngôn từ. Cô không biết nên nói gì, không biết phải làm gì mới hóa giải được cơn tuyệt vọng trong lòng người con gái này, nhưng cô biết, cô không thể bỏ đi, cô phải tháo được những cái nút thắt này thì mới có thể thoát ra được, nếu không, chỉ cần cô buông tay ra, cô gái này có thể sẽ lại một lần nữa bước vào con đường tuyệt vọng.
Màn đêm buông xuống, Cố Tiểu Ảnh ôm cô bé trong lòng mình, trái tim se lại.