Buổi chiều ngày hôm sau, Cố Tiểu Ảnh có hẹn cùng với Hứa Tân tới thăm Đoàn Phỉ.
Đoàn Phỉ với cái bụng chửa gần chín tháng ra mở cửa. Ngay khi cửa vừa mở, đập vào mắt Cố Tiểu Ảnh là cái bụng to của Đoàn Phỉ, cửa mở rộng hơn chút, vẫn cái bụng đó. Mãi đến khi cánh cửa được mở hết ra thì ánh mắt của Cố Tiểu Ảnh mới dịch chuyển từ cái bụng bầu lên tới mặt của Đoàn Phỉ.
Một tháng rồi không gặp, bây giờ mặt của Đoàn Phỉ đã béo ra tới mức có chút biến dạng, chẳng còn thấy chút dáng vóc con gái nào nữa, các đốm nám càng ngày càng nhiều. Hứa Tân lúc này đứng sau Cố Tiểu Ảnh mới lên tiếng: “Thế nào, mình nói không sai chứ, chắc chắn là con trai rồi! Các cụ thường nói sinh con trai dễ bị xuống sắc, cậu cứ nhìn chị mình là biết!”
Lời nói còn chưa dứt thì đã thấy một cuộn giấy vệ sinh văng tới!
Cố Tiểu Ảnh giương mắt ra nhìn thân thủ Đoàn Phỉ vẫn nhanh nhẹn như ngày nào, quay đầu nhìn Hứa Tân đang gỡ giấy vệ sinh trên đầu xuống, thì chậc lưỡi tấm tắc: “Sư tỷ à, vẫn lợi hại như thế!”
Đoàn Phỉ cười ha ha, được Cố Tiểu Ảnh cẩn thận đỡ ngồi xuống ghế sofa.
Cố Tiểu Ảnh lo lắng nhìn bụng của Đoàn Phỉ, vừa ngồi xuống vừa thấp thỏm hỏi: “Sư tỷ à, bụng chị thế này có nặng quá không, sẽ không bị vỡ đấy chứ?”
“Làm sao mà vỡ được.” – Đoàn Phỉ cười híp mắt nhìn Cố Tiểu Ảnh, “Bảo Bảo nhà chị rất khỏe mạnh, sẽ không gây phiền hà cho mẹ
Cố Tiểu Ảnh hiếu kì vén vạt áo của Đoàn Phỉ lên: “Sư tỷ à, con trai chị không đạp sao?”
“Đạp á, có chứ, lúc nãy vừa đạp xong đấy.” – Đoàn Phỉ không ngại ngần tiếp tục vén lớp áo len lên, để lộ cái bụng tròn căng, thở dài: “Thực ra chị vẫn thích nó là một bé gái hơn.”
“Trai gái gì mà chẳng được, miễn là khỏe mạnh.” – Cố Tiểu Ảnh có vẻ còn tỏ ra sốt sắng hơn cả Đoàn Phỉ, “Sư tỷ, chị mau mặc áo vào đi, đừng để bị cảm lạnh đó.”
“Không sao đâu, nhà chị vốn dĩ rấtấm mà.” - Đoàn Phỉ cúi đầu chăm chú gõ gõ vào cái bụng tròn đang lộ ra của mình: “Con ngoan à, đạp một cái cho các cô xem đinào.”
Chẳng thấy động tĩnh gì.
“Con ngoan à, đạp một cái đi, nhanh lên nào, ngoan, biểu diễn một chút nào!” - Đoàn Phỉ lại gõgõ vào bụng mình.
Vẫn chẳng có chút động đậy nào.
“Ngủ mất rồi à, không nghe thấy lời mẹ à?” - Đoàn Phỉ cao giọng, vẫn không thấy phản ứng gì, bèn vỗ một tiếng: “bốp” vào bụng của mình, âm thanh giòn giã, dọa cho Cố Tiểu Ảnh và cả Hứa Tân giật nảy mình.
Cả hai thực sự đã bị cái tiếng vỗ đó làm cho một phen kinh sợ, giây lát sau mới quay ra nhìn nhau, ngây người chẳng nói một lời, nhưng cùng nghĩ: một bà mẹ bạo lực như thế và một thai nhi mạnh mẽ như thế, không biết liệu sau này đứa trẻ sinh ra có suốt ngày đánh nhau không nhỉ?
Sau một hồi vỗ vỗ đập đập không có tác dụng gì, Đoàn Phỉ rốt cục phải thừa nhận con mình quả là có chút bướng bỉnh, nên mới từ bỏ ý định bắt Bảo Bảo biểu diễn một phen cho mình mất mặt.
Cố Tiểu Ảnh nhìn vẻ tiếc nuối của Đoàn Phỉ, một người phụ nữ chỉ còn mười mấy ngày nữa là sẽ sinh con, thật không biết phải nói với bà chị mình thế nào nữa.
Rồi Đoàn Phỉ tự nhiên chợt nhớ ra điều gì đó vội hỏi Tiểu Ảnh: “Này ruồi con, bố> mẹ chồng em đã đến chưa?”
Cố Tiểu Ảnh khổ tâm than vãn: “Chịkhỏi phải nhắc đến, sư tỷ à, mới được một ngày mà cuộc sống của em đảo lộnhết cả! Trước kia cả nhà hai vợ chồng giờ giấc sinh hoạt cựckỳ cố định điều độ, giờ có thêm hai người nữa là đã loạn hết cả lên!”
“Em phải chịu khó đi!” - Đoàn Phỉlườm Cố Tiểu Ảnh một cái, cười đau khổ: “Bố mẹ chồng em như thếlà quá tốt với em rồi đó, đổi lại nếu chị là em, chưa biết chừng bây giờ đến buồn bực mà cũng lười nói nữa đấy.”
Đoàn Phỉ không hề giấu giếm – mấy ngày này quả thực cuộc sống của chính chị có chút đáng sợ và khó chịu.
Vì con dâu có thai, mà mẹ của Mạnh Húc từ tận tỉnh W lên thành phố G, nói muốn lên chăm sóc đỡ đần con dâu. Biết tin đấy, Mạnh Húc tất nhiên là vui mừng khôn xiết, nhưng chính Đoàn Phỉ thì lại thấy có chút bất tiện, dù rất ảm kích tấm lòng của mẹ chổng.
Nhưng có ở chung rồi thì mới thấy biết bao nhiêu phiền phức đua nhau xuất hiện: Đoàn Phỉ do bụng to mà đi đứng bất tiện, cho nên việc nhà chủ yếu do Mạnh Húc làm. Thế nhưng bà mẹ chồng trông thấy như vậy thì lại khôngđược vừa ý hài lòng, bà nhẫn nhịn được có ba ngày, rồi cuối cùng một tối nọ đã quyết định mở lời.
Sắc mặt bà xám xịt, nhìn Đoàn Phỉ nói: “Phỉ Phỉ, mẹ nói cho con điều này, mang thai cũng chẳng phải là một chuyện gì quá ư to tát; ở quê ta, cho dù phụ nữ bụng có to đến mấy thì cũng không thể để cho chồng làm việc nhà được
Đoàn Phỉ đang uống sữa, nghe được câu nói đó, suýt chút nữa thì phun cả bụm sữa ra ngoài.
Bà mẹ chồng nghe thấy tiếng bát đĩa lách tách từ phòng bếp Mạnh Húc đang rửa vọng ra, cố nén bực tức bảo với con dâu: “Mẹ không biết các con ở thành phố thế nào, nhưng ở quê thì đàn ông là ông trời, còn đàn bà là phải nấu cơm rửa bát đẻ con. Con cũng thấy rồi đấy, ở quê ta, đàn bà đến mâm cơm tết còn không được ngồi ăn ở bàn... thế thì làm sao có thể để đàn ông làm việc nhà được cơ chứ?”
Đoàn Phỉ rất bực nhưng lại nghĩ mình thân làm con dâu, phải nhẫn nhịn, đành cam chịu ngồi cả tối tiếp thu bài giảng “tam tòng tứ đức” của mẹ chồng giáo huấn. Không biết có phải do Đoàn Phỉ có vẻ rất ngoan ngoãn khiếm tốn, biết tiếp thu không, mà trong mấy ngày sau đó, mẹ chồng lại còn tiếp tục nhiệt tình “lên lớp giảng bài” cho cô hơn cả một giáo sư đại học. Bà đưa ra đủ lời nhận xét phê bình, về tất cả mọi thứ của Đoàn Phỉ - như việc cô uống mỗi ngày một bình sữa là quá lãng phí, bởi vì thậm chí đến những người phải suốt ngày suy nghĩ động não như Mạnh Húc thì lại chẳng được uống, hay việc Đoàn Phỉ đặt trước phòng dịch vụ riêng trong bệnh viện sau khi sinh cũng là không cần thiết, bởi vì khi bà sinh Mạnh Húc thì thậm chí cũng chẳng cần cả tới bệnh viện, thế mà Mạnh Húc vẫn khỏe mạnh trưởng thành được như bây giờ; nên chỉ cần Đoàn Phỉ nhắc tới chuyện đó là lập tức mẹ chồng bĩu môi: “tiền đấy để mà mua thịt cho con ăn...”
Ngày nào Đoàn Phỉ cũng tức đến mức muốn cười, mà cười cũng không nổi, thành ra khóc chẳng được mà cười cũng chẳng xong.
Nhưng biết bao nhiêu ấm ức như vậy không thể cứ một mình giấu mãi trong lòng được, nên bao nhiêu oán trách cô đổ hết lên người Mạnh Húc. Bởi vậy nên tối nào trước khi đi ngủ cô cũng xả một trận bực dọc đả kích Mạnh Húc, vì không thể nín nhịn được. Ban đầu thì Mạnh Húc thấy mẹ mình thật là quá cổ hủ rồi, lâu dần thì lại thấy vợ mình cũng quá lắm mồm, đành lấy cớ viết luận văn mà trốn sang phòng đọc.
Cũng có thể do người đang mang thai thường nhạy cảm, nên đêm nào Đoàn Phỉ cũng ôm gối khóc lóc một mình.
Đến khóc mà Đoàn Phỉ cũng không dám khóc to, chỉ dám nức nở khe kh đến lúc nào khó thở quá mới dám phát ra một tiếng nghẹn ngào cho dễ chịu.
Thỉnh thoảng cô cũng thấy hối hận, không biết mình hồ đồ thế nào mà lại đồng ý cưới con người này! Mạnh Húc thì tốt thôi, nhưng sao mà mẹ anh ta, lại có thể khủng khiếp đến như vậy?
Nhưng cứ mỗi lúc như thế, đứa con trong bụng lại khẽ cựa quậy đạp đạp chân khiến cho tâm trạng Đoàn Phỉ lại trở nên dịu nhẹ tựa hồ một mặt nước phẳng lặng.
Đó là bảo bối của cô và Mạnh Húc, là đứa con mà cuộc hôn nhân tốt đẹp đã mang đến cho hai người. Cô yêu Mạnh Húc như thế, yêu cái gia đình nhỏ bé này như thế, suốt cả một đời nguyện dùng tất cả trí tuệ của mình để trợ giúp cho từng bước tiến vững chắc của chồng, còn Mạnh Húc cũng không ngừng nỗ lực, nhằm có thể mang tới cho hai mẹ con cô một cuộc sống tốt đẹp và đầy đủ nhất... anh ấy như thế, cô còn gì có thể oán trách được nữa đây?
Đêm nào Đoàn Phỉ cũng nằm tự nhủ với mình bao lời lẽ như thế rồi mới dần dần thiếp đi một cách mệt mỏi trong đêm khuya vắng tĩnh lặng.
Nhưng điều khiến cho Đoàn Phỉ cảm thấy ấm áp nhất vẫn là, có những đêm bị chuột rút tới mức phải tỉnh giấc vì mồ hôi ra đầm đìa, thì phát hiện ra người đàn ông của cô, cứ ngỡ là đã ngủ lại ở phòng đọc ngồi dậy bên cô, bật chiếc đèn ngủ đầu giường lên, xoa bóp cho cô từng tí một... nét mặt rất mệt nhọc nhưng ánh mắt thì lại vô cùng chuyên tâm.
Chính Đoàn Phỉ cũng không biết là anh đã trở về phòng nằm lúc nào, thậm chí đêm hôm sau, anh vẫn cứ bảo là sẽ ngủ ở phòng đọc nhưng đến nửa đêm thì lại phát hiện ra anh đã nằm bên cạnh rồi... Hơi ấm và hạnh phúc này khiến cho Đoàn Phỉ không khỏi cảm thấy thực sự áy náy, và quyết định từ sau sẽ kệ cho mẹ chồng có nói gì đi chăng nữa, cô cũng sẽ cố gắng nhẫn nhịn, không có lấy một tiếng oán trách.
Cứ thế mà gia đình bé nhỏ lại sóng yên bể lặng.
Cho đến một ngày.
Nguyên nhân dẫn tới mâu thuẫn của lần đó đơn giản tới mức nực cười – ngày hôm đó Đoàn Phỉ và mẹ chồng cùng ngồi xem tivi, truyền hình đang chiếu một bộ phim kể về câu chuyện của một kẻ thứ ba, Đoàn Phỉ thuận miệng buông lời nhận xét: “Loại đàn ông như thế đáng bị ngàn đao phanh thây.”
Kết quả làm cho mẹ chồng không vừa ý, nhìn Đoàn Phỉ nói: “Đàn ông sớm ba chiều bốn, là vì tự anh ta cũng có bản lĩnh nên mới nhiều đàn bà con gái thích. Giống như Mạnh Húc nhà chúng ta, là một giáo sư, có học vấn, mỗi năm kiếm được mười mấy vạn tệ, quả là bản lĩnh không nhỏ. Ở quê mà những người như thế, nếu có một chút tâm địa thì mọi người cũng chẳng thấy gì là không tốt. Đàn ông suy cho cùng thì không giống đàn bà. Con xem, đàn bà sau khi đẻ con rồi không muốn an phận cũng không được, có muốn sớm ba chiều bốn cũng chẳng được, đúng không nào? Suy cho cùng, làm gì có ai thèm những người phụ nữ đã chồng con rồi chứ!”
Đoàn Phỉ nghe xong hoàn toàn chấn động.
Cô sớm đã biết mẹ chồng của mình có quan niệm trọng nam khinh nữ tới mức “siêu phàm thoát tục”, nhưng quả thực không thể ngờ là cái sự siêu phàm thoát tục đó lại đạt tới mức trái với đạo đức thông thường như vậy?!
Thế là lần này không thể nhịn nổi nữa Đoàn Phỉ đã bùng phát một cuộc cãi vã nghiêm trọng tới mức chưa từng có trước đó với Mạnh Húc, cả buổi tối chỉ xoay quanh một vấn đề: “Hoặc là mẹ anh đi, hoặc là tôi đi!”
Mạnh Húc đúng là thật sự bất lực vì không biết phải làm thế nào mới có thể hài lòng cả hai người.
Mẹ đẻ anh đã hơn 60 tuổi rồi, xa xôi cách trở tới đây chăm sóc con dâu, anh không thể tìm được lý do gì để bảo bà quay về cả; còn vợ anh thì sắp đẻ đến nơi rồi, mà tức giận tới mức run cả người như thế kia, lại không ngừng khóc lóc than vãn, như vậy chẳng thể tốt cho đứa trẻ trong bụng một tí nào... Nhưng anh phải nói gì bây giờ?... Anh có thể nói được gì bây giờ?o:p>
Nói “mẹ hãy quay về đi”... hay nói “em cưới anh thì phải chấp nhận đi” hay sao??... Chẳng phải là cả hai cách nói đều là những hình thức bảo họ tự sát??? Ngay lúc đó, Mạnh Húc muốn phát khóc đi được.
Đến cuối cùng, Mạnh Húc bị dồn vào bước đường cùng, đành phải gọi điện cho chị gái ở quê cầu cứu, quên hết cả thể diện mà kể lại đầu đuôi câu chuyện cho chị gái nghe, rồi van nài chị hãy tìm ra lý do gì đó để đưa mẹ về. Chị gái Mạnh Húc sau khi nghe xong câu chuyện thì tức giận vô cùng, đã lớn tiếng quát mắng Mạnh Húc trong điện thoại cả nửa tiếng đồng hồ, nói rằng cha m