nữ, giữ lại cho FANS một không gian tưởng tượng và ảo tưởng đến vô tận, cho nên hot vô cùng.
Hot không kém là bộ ảnh của Nữ thần.
FANS thế hệ trước nhìn nữ thần lột xác khỏi phải nói, tuyệt đối sẽ không buông tha bộ ảnh sống động này, mà FANS mới thì bị khí chất của nữ thần bí ẩn hiện tại hấp dẫn, bởi vậy cũng nhiệt liệt ủng hộ, săn một bộ về nhà.
Cười thoải mái nhất phải kể đến anh họ rồi, hai bộ ảnh này mang lại cho hắn một lợi nhuận rất khả quan.
Sáng sớm một ngày nọ, Bàng Chính Vũ, hai anh em nhà Âu Dương còn có Cao Phàm cùng lôi tôi đến văn phòng của anh họ, lúc này, bọn họ không bỏ tôi lại nưac, mà là tất cả đều đem tôi theo.
"Anh Hứa!" Bàng Chính Vũ trước nhất mở miệng: “Ha ha, cái kia, bộ ảnh nữ thần, anh còn không?" Vừa nói vừa xoa xoa hai tay, vẻ mặt du côn.
Đang uống trà tôi đây nghe được hai chữ nữ thần, nhịn không được đem trà phun ra .
Bàng Chính Vũ vẻ mặt ghét bỏ nói: "Sao bẩn vậy, thái độ gì dây, ghen tị với nữ thần chứ gì!"
Tôi sặc! Tôi chính là tôi, tôi phải ghen tị với chính mình sao?
Anh họ âm hiểm cười nói: "Các các cậu đều rất thích nữ thần?"
Bốn người liên tục gật đầu.
"Chúng tôi đều rất ngưỡng mộ nữ thần, nếu như có thể, chúng tôi thật sự hi vọng có thể cùng nữ thần gặp mặt một lần." Cao Phàm thành khẩn nói.
Cao Phàm. . . . . . Thì ra anh cũng mê nữ thần hả. . . . . .
Anh họ vô sỉ cười to: "Ha ha, thực ra nữ thần vẫn tồn tại bên cạnh các cậu đấy thôi!" Dứt lời còn dùng một loại ánh mắt làm cho tôi da đầu run lên nhìn tôi.
"Cái gì? ? ? ? ?" Bàng Chính Vũ hoàn toàn không chấp nhận ôm đầu nhìn về phía tôi thét lên.
Còn lại ba người quả thực chính là bị sét đánh đến không còn chút phản ứng nhìn tôi.
Thái độ gì đây, chẳng lẽ tôi không thể là nữ thần? Phản ứng của bọn hắn cũng quá làm tổn thương tim tôi nha!
Bàng Chính Vũ hoàn toàn không tin nói: "Anh Hứa à! Hôm nay có phải ngày Cá tháng Tư đâu?"
Rất tốt! Mấy người chọc giận tôi rồi đấy! Vì vãn hồi mặt mũi, tôi đứng lên, nhìn anh họ lạnh lùng bảo: "Anh họ, đem đội trang điểm cho em mượn chút, em quyết định làm cho nữ thần xuất hiện một lần nữa."
Rất nhanh, tôi đây biến thân nữ thần xuất hiện trước mặt bọn họ.
Chứng kiến ánh mắt kinh diễm của bọn họ, tôi đắc ý cười.
"Đừng, chớ đắc ý vội." Bàng Chính Vũ ráng níu kéo câu cuối: “Anh chỉ bị kĩ thuật hoá trang xuất thần nhập hóa hấp dẫn mà thôi. . . . . ."
Tùy hắn nghĩ gì thì nghĩ, tôi chỉ quan tâm đến phản ứng của Cao Phàm .
Nhìn về phía Cao Phàm, sự hưng phấn của hắn lại lộ ra một nụ cười mà tôi khó có thể đoán được.
Buổi tối, sau khi tôi tắm rửa nằm trên giường đọc tiểu thuyết.
Cao Phàm vừa tắm rửa ra tới, bên hông chỉ quấn một khăn lông màu trắng, lọn tóc trên trán còn nhỏ nước, nhìn gợi cảm, mê người thế nào thì gợi cảm, mê người thế ấy.
Tôi vô thức vì cảnh đẹp trước mắt mà nuốt nuốt nước miếng, nhìn hắn hướng tôi đè xuống.
Hắn ngồi ở bên cạnh tôi, lấy tay nhẹ nhàng dọc theo ngũ quan của tôi vuốt ve, làm cho tôi kìm lòng không được run run một chút, tên kia cực nóng, tràn ngập dục vọng, ánh mắt YY trắng trợn, càng nhìn tôi càng nhịn không được mà đỏ mặt.
"Này, cái đó, có chuyện thì từ từ nói, không nên động tay động chân." Tôi lắp bắp nói.
Cao Phàm mắt điếc tai ngơ, bên tai tôi bên cạnh mập mờ một cái, một tay mò vào sau lưng tôi, cao thấp vuốt ve.
"Sao không nói cho anh biết em là nữ thần?" Cao Phàm môi đến môi tôi, nhẹ nhàng đụng chạm tra hỏi.
"Bởi vì anh đâu có hỏi đâu. . . . . ." Giờ phút này tôi đây thầm muốn hôn hắn.
Đột nhiên nghĩ đến một vấn đề, tôi dùng tự chủ cực kỳ mạnh mẽ cùng Cao Phàm cách ra một khoảng, hưng phấn hỏi: "Chờ một chút! Hình như anh rất yêu mến nữ thần? Bắt đầu từ khi nào?"
"Từ 10 năm trước."
"Oa! Ý anh là yêu em đã 10 năm ?" Ha ha, tôi vô cùng vui sướng.
Cao Phàm cưng nựng nhìn tôi, khàn khàn nói: "Đàn bà, em quá không chuyên tâm, hơn nữa, anh yêu em sẽ không dừng lại ở 10 năm. . . . . ."
Bởi vì câu cuối cùng hắn nói rất nhỏ, tôi nghe không được rõ ràng lắm, vừa định hỏi lại, Cao Phàm lại đột nhiên hướng tôi tấn công mạnh, lập tức, trong óc của tôi chỉ còn nghĩ được hưởng thụ Cao Phàm như thế nào.
Cái này thật sự là nóng bỏng quá đi, làm cho người ta mặt đỏ tim đập nhiệt tình triền miên cả đêm. . . . . .