Dương Mẫn sợ hãi đặt tay lên ngực. Cô chợt nhận ra cảm giác kì lạ đang dâng lên trong trái tim cô.
Cả người cô như chếnh choáng trong men say.
Đôi mắt trong sáng bỗng mở to, cô bỗng không thể thở được. Cô cứ nhìn về phía cánh cửa đóng im lìm.
Cô trúng độc thật rồi, thứ thuộc độc mà anh đã âm thầm dành cho cô, từng chút, từng chút một…
Anh đã bao giờ yêu em chưa? Thứ câm lặng này ngột ngạt khó chịu quá!
Em… trái tim em làm sao thế này?
Tại sao cô không muốn anh hiểu lầm?
Tâm trí cô lúc này tràn ngập hình ảnh của anh.
Ánh mắt anh khiến cô sợ. Ngay từ giây phút đó, chất độc trong tim cô đã phát tác.
Cái gì thế này?
Dương Mẫn không biết cô nên cười hay nên khóc.
Cái gì đang diễn ra trong cô thế này?
Cô chợt nhận ra sâu thẳm bên trong mình còn có một Dương Mẫn thứ hai, một Dương Mẫn ngủ quên suốt bao lâu nay, một Dương Mẫn biết khao khát, một Dương Mẫn bị Triệu Thiên Minh làm cho mụ mị điên khùng.
Cô đẩy cửa bước vào phòng anh.
Anh đang tựa lưng vào lan can hút thuốc.
Triệu Thiên Minh rất đẹp trai, chỉ không hiểu vì sao bây giờ cái suy nghĩ ấy mới dày vò Dương Mẫn.
- Cô vào đây làm gì?
Anh hơi giật mình trước sự có mặt của cô.
- Anh có giận em không?
Dương Mẫn nhìn anh, đôi mắt cô lúc nào cũng trong sáng, chưa bao giờ Triệu Thiên Minh cảm thấy lạ như thế. - Cô muốn giải thích với tôi? – Anh cười nhạt rồi quay lưng về phía cô.
Dương Mẫn không nói gì, cô lăng lẽ tiến lại gần anh.
Triệu Thiên Minh giống như một thần tượng trong lòng cô.
Cô sợ anh, cô ngoan ngoãn nghe lời anh, cô im lặng nghe anh quát tháo,… tất cả là vì sao?
Dương Mẫn chợt nhận ra câu trả lời cho tất cả.
Cô nhìn đăm đăm vào bờ vai trộng của anh, cô có cảm giác anh sẽ chống đỡ tất cả cho cô, dù trời có sập xuống cô cũng không sợ bởi còn có anh…
Cô không thể ngăm mình vòng tay ôm lấy anh từ phía sau.
Triệu Thiên Minh bị hành động lạ lùng của Dương Mẫn làm cho giật mình. Anh định xoay người lại nhưng cô đã ôm chặt anh từ phía sau.
- Cô làm gì thế? – Anh cau mày nhưng không gỡ tay cô ra.
Đáng lẽ anh phải gỡ tay cô ra chứ?
- Anh còn giận em không?
Dương Mân áp mặt vào lưng anh hỏi nhỏ.
- Giận cô để làm gì? – Anh cười nhạt, vẫn không gỡ đôi tay bé nhỏ đang nẵm lấy vạt áo anh ra. - Anh không giận em thật à? – Giọng Dương Mẫn có chút gì đó không vui. - Thế cô muốn tôi giận cô? - Không. – Cô hấp tấp nói. - Thế sao còn hỏi lắm thế? – Anh búng tàn thuốc. - Chỉ là… - Cô dở hơi thật đấy! – Anh phì cười. - Chúng em không có gì đâu. - Ai mà biết được? Mà em tôi nhìn cũng được lắm đấy chứ. – Anh lại khiêu khích chút tự tin của cô. - Nhưng em không thích Thiên Kỳ, bộ làm bạn cũng không được sao? – Cô phụng phịu hỏi. - Tôi cấm cô bao giờ? – Anh vẫn nói dửng dưng.
Dương Mẫn cười hì hì lấy lòng anh.
- Sao anh không đẩy em ra? – Cô lại nổi tính trẻ con nghịch áo anh. - Sao trên đời cứ có loại người “già lừa ưa nặng” như cô thế không biết! – Anh bật cười. – Có người tự nguyện ôm tôi sao phải từ chối chứ? - Hứ! Bộ tưởng ngon lắm hay sao mà chảnh? – Dương Mẫn trề môi định buông tay ra nhưng anh đã nắm chặt bàn tay cô lại. - Lợi dụng tôi xong bây giờ định chuồn hả? – Anh nheo mắt hết sức gian xảo. - Thì ôm anh nịnh có chút chứ mấy, lợi dụng gì? – Dương Mẫn lại giở giọng ngoan cố. - À, thì ra đây là cách cô nịnh người ta. Xem ra ai cô cũng nịnh thế này nhỉ? – Giọng anh dửng dưng. - Không… - Dương Mẫn đỏ mặt. – Buông tay tôi ra nào!! Chỉ có một số trường hợp đặc biệt mới phải dùng cách này thôi!
Dương Mẫn bây giờ mới “tỉnh” lại, rốt cuộc cô bị cái gì mà dám xông vào phòng anh, lại còn dám ôm anh như thế này kia chứ?
Đúng là mất mặt chết đi được.
- Triệu Thiên Minh tôi không để người ta tùy tiện ôm đâu nhé! – Anh lại lên tiếng, đôi môi nhếch lên hết sức gian manh. - Thế tôi phải làm sao? – Dương Mẫn xấu hổ hỏi lại. - À… để xem nào. – Anh vẫn nằm chặt lấy tay cô, hai người cứ giằng co nhau trong tư thế hết sức nhạy cảm. Sức Dương Mẫn làm sao mà thắng nổi anh. – Cô biết không Dương Mẫn, ông nội tôi đang có ý định nhượng lại một nửa số cổ phần ông đang có.
Dương Mẫn cau mày không hiểu anh đang nói gì.
- Thế thì liên quan gì đến tôi? – Cô làu bàu cố giật tay ra lần nữa. - Liên quan chứ! – Anh vỗ vỗ vào tay cô, mỉm cười. – Cô chính là người sẽ giúp tôi giành lấy nó. - Làm sao tôi giúp được anh chứ? – Dương Mẫn ngốc nghếch lại bị anh đưa vào tròng. - Cách đây vài hôm, ông nội có gọi cho tôi. – Anh vẫn tiếp tục lòng vòng. - Rồi sao? - Ông bảo… - Bảo gì? – Dương Mẫn nóng nảy ngắt lời anh. - Bảo là nếu cô có thai, ông sẽ nhượng lại số cổ phần đó cho tôi! Ha ha! Không tốn sức, không mất một đồng bạc nào…
Anh phá lên cười rồi buông tay cô.
Hai người mặt đối mặt nhìn nhau, Triệu Thiên Minh tiến một bước, Dương Mẫn liền lũi một bước.
- Anh… - Cô đỏ mặt ấp úng. – Anh… đồ… - Đồ gì? – Anh nhìn cô khiêu khích. - Đồ…
Mặt mũi Dương Mẫn đỏ bừng.
- Thật ra tôi đâu có định nhận lời! – Anh nhún vai nhìn cô cười cười. – Là tại cô “gợi ý” cho tôi đấy! - Anh… tôi cấm anh bước lại gần tôi đấy! – Dương Mẫn trợn mắt nhìn anh.
Triệu Thiên Minh đứng chắn trước cánh cửa xoa xoa hai tay vào nhau.
- Cô trông cũng được đấy! - Này! – Dương Mẫn hét ầm lên. - Thôi được rồi! Cô còn đang đi học mà phải không?
Triệu Thiên Minh chép miệng tiếc rẻ.
Dương Mẫn tức nghẹn trước cái vẻ đạo đức giả của anh. Cô dùng hết sức đẩy anh qua một bên rồi chạy ra bên ngoài.
- Vợ yêu! Chưa xong với anh đâu nhé! Lần sau mà “nịnh” anh là anh làm thật đấy!