Trực giác của phụ nữ khiến tôi nhìn đăm đăm vào hàng chữ trên màn hình “có tin nhắn mới”. Chiếc điện thoại trong tay tôi nóng dần, không chỉ là sự băn khoăn có nên đọc tin nhắn hay không mà còn là sự băn khoăn về lòng tin giữa vợ chồng.
Cuối cùng, tôi gạt bỏ mọi nguyên tắc và sự tự trọng sang một bên.
Ngày mai bốn giờ, vẫn ở chỗ cũ - Tin của một người phụ nữ.
Tôi nắm chặt chiếc điện thoại, đầu óc trống rỗng.
Anh yêu! Anh đã có chỗ cũ rồi ư?
Anh yêu! chúng ta đã ở bên nhau bằng ấy năm mà vẫn chưa có chỗ cũ.
Tôi xóa mẩu tin, để điện thoại lại vào chỗ cũ, làm như không có chuyện gì.
Buổi chiều, quản nhiên Hiểu Lôi nói có việc cần ra ngoài.
Tôi hỏi là việc công ty phải không?
Anh chần chừ một chút rồi gật đầu.
Khi tôi nhìn thấy họ trong một quán cà phê, cả thế giới như sụp đổ.
Tôi đứng ở một góc khuất bên kia đường, qua khung cửa kính nhìn thấy họ bên nhau, nói nói cười cười.
Quả là tôi đã lấy được một người chồng ân cần và lịch lãm. Lúc đó, anh đang quấy sữa trong ly cho cô gái có mái tóc màu hạt dẻ.
Cô gái cười với anh, trẻ trung, xinh đẹp.
Tôi sẽ chạy sang kéo chồng tôi đi, nói bằng giọng nghiêm khắc: “Về nhà với tôi” nếu mặt tôi không thảm hại thế này.
Cuối cùng, tôi lặng lẽ bỏ đi.
Trước khi đi, tôi còn ngoái lại nhìn quán cà phê. Tên quán thật ấn tượng: “Quán Bình Yên”.
Quán bình yên! Nơi cũ…
6. Tôi không tin Hiểu Lôi nữa. Mọi cử chỉ, lời nói của anh đều gợi cho tôi biết bao liên tưởng.
Một sợi tóc vương trên áo anh, tôi cũng thận trọng lấy xuống ngắm nhìn, so sánh.
Cơ hồ muốn chứng minh điều gì nhưng lại sợ kết luận rút ra.
Tôi đã không nói gì với Hiểu Lôi. Tôi yêu anh. Tôi biết, nếu sự việc bị phơi bày, tôi sẽ vĩnh viễn mất người yêu và người chồng của tôi. Thậm chí tôi không có tư cách tra hỏi, trước một cô gái đẹp, tôi lấy gì để cạnh tranh?
Nhưng trong lòng tôi vẫn ngấm ngầm hy vọng vào may mắn nào đó. Tôi đang cho anh cơ hội trở về bên tôi. Tôi âm thầm cầu nguyện, âm thầm chờ đợi.
Kết quả chờ đợi là cô gái kia sắp trở về Hàn Quốc. Hiểu Lôi, thật trùng hợp cũng phải đi công tác Hàn Quốc mấy ngày.
Lúc đầu, cũng như AQ, tôi tự nhủ anh có việc phải đi công tác mấy ngày.
Đêm trước chuyến đi, tôi bỗng cảm thấy mình sắp mất anh. Tôi bắt đầu hoảng sợ.
Tôi ra sức chiều chuộng, lấy lòng anh, tận tụy như một người vợ hiền thục.
Nhưng anh vẫn ra đi, bất chấp lời cầu xin của tôi.
Tôi đuổi theo anh, tay cầm con dao gọt hoa quả, tôi đã mất đi lý trí.
Tôi nhìn thấy họ ở phòng đợi, trông thật đẹp đôi, cả hai đều cao lớn, đẹp đẽ.
Đúng lúc anh cúi người lấy hành lý cho người tình, tôi bất ngờ xuất hiện khiến Hiểu Lôi không kịp trở tay. Khi vợ và người tình đứng cùng một vĩ độ, tôi muốn cười vào cái tình yêu mà tôi kỳ vọng ở đời.
Không cho anh ta có thời gian trấn tĩnh, không cho anh ta giải thích, tôi nắm chặt con dao, lao đến.
Rạch một nhát từ mí mắt đến tận cằm - Anh yêu! Em yêu anh!
Một nhát nữa - Anh yêu! Không ai có thể cướp anh đi!
Nhát thư ba - Anh yêu! Anh là của riêng em.
Không hiền lương thục đức, không lương tâm, không nghĩa vợ chồng.
Người ta hét lên ngăn cản.
Khi tôi chuẩn bị rạch nhát thứ tư, tay tôi bị ai đó nắm chặt, dao bị ai đó giằng mất. Hiểu Lôi ngã lăn ra nền, hai tay ôm lấy mặt, đau đớn kêu lên, máu từ các kẽ ngón tay túa ra như nước.
Xe cấp cứu hú còi inh ỏi... Tôi định leo lên xe nhưng bị người ta ngăn lại. Cảnh sát đến, tôi bị giải đi.
Do vết thương của Hiểu Lôi rất nghiêm trọng… tòa án quyết định khởi tố. Anh xin giảm tội cho tôi. Tôi bị kết án tù giam ba tháng.
Ba tháng sau tôi ra khỏi nhà giam, lại nhìn thấy ánh mặt trời.
Trong ba tháng này, tôi đã nghĩ rất nhiều về cuộc hôn nhân của chúng tôi, về lòng tốt của Hiểu Lôi và công sức của anh bỏ ra vì gia đình này.
Còn tôi, vì ghen tuông ích kỷ, đã đem đến cho anh nỗi đau khổ không thể nguôi ngoai.
Không có cách nào cứu vãn tình yêu, sau khi mất đi nhan sắc, tôi đã mất cả lý trí và nhân cách.
Tôi biết cái gì đang chờ mình phía trước. Ngoài ánh mặt trời xa vắng bấy lâu, còn một tờ giấy màu xanh chứng nhận mãn hạn tù.
Tôi nhìn thấy Hiểu Lôi, anh cũng nhìn thấy tôi, từ xa giơ tay vẫy.
Nhưng vết rạch khủng khiếp trên mặt anh, nhắc tôi nhớ rằng tôi là người đàn bà độc ác.
Khi mắt tôi bắt gặp ánh mắt quen thuộc của anh, nghĩ rằng ánh mắt này sẽ xa tôi mãi mãi, tôi không kìm được bật khóc.
- Hiểu Lôi! Anh hận em lắm phải không? - Tôi lí nhí hỏi. Định chạm vào tay anh nhưng lại thôi.
- Lúc đầu anh hận. Sao em nhẫn tâm đến thế? Sao có thể ra tay với anh? Nhưng bây giờ anh không hận nữa.
- Cảm ơn! - Tôi gật đầu, chớp chớp mắt, nước mắt chực trào ra - Em đã nghĩ rồi, chúng ta ly hôn thôi.
Tôi lau nước mắt, ngẩng đầu cười với anh.
Lúc đó, lòng tôi đã như nước đọng.
- Tại sao phải ly hôn? - Anh ngạc nhiên hỏi.
- Lẽ nào anh muốn cả đời này em đánh cắp tình cảm của cô ta? Lẽ nào em không có quyền yêu, không có quyền bỏ cuộc? - Tôi kêu lên với tất cả nỗi đau đớn, oán hờn tích tụ bấy lâu nay.
- Sao em lại không có quyền?
- Bởi vì… Bởi vì… em xấu…
Đột nhiên khóe mắt anh thoáng cười, anh chỉ vào mặt mình:
- Bây giờ chúng ta cùng xấu. Em có quyền yêu rồi!
Tôi không hiểu ý anh, nhìn anh nghi hoặc.
- Em có tin chồng em không?
Tôi gật đầu, nghĩ tới cô ta, lại lắc đầu.
Hiểu Lôi mắng tôi ngốc, nhẹ nhàng kéo tôi vào lòng, kể hết sự thật với tôi.
Thì ra cô gái đó quen một bác sỹ người Hàn Quốc nổi tiếng về kỹ thuật cấy ghép da. Nghe câu chuyện của tôi và Hiểu Lôi, cô ấy rất cảm động, chủ động giúp chúng tôi liên hệ với vị bác sỹ đó. Hiểu Lôi quyết định đích thân mang hồ sơ bệnh án của tôi đi gặp vị bác sỹ đó. Nhưng sợ tôi tự ty, hay mẫn cảm với chuyện thẩm mỹ chỉnh hình, nên đã giấu tôi, không cho tôi biết. Không ngờ sơ suất đó lại tạo nên bi kịch.
- Anh không cảm thấy đó là bi kịch, mấy nhát dao trên mặt lại khẳng định tình yêu của chúng ta. Như vậy cũng đáng lắm! - Hiểu Lôi nói về vết thương trên mặt với một vẻ bình thản khiến tôi ân hận không còn chỗ dung thân.
Hai con người xấu xí đi trên phố, thu hút bao ánh mắt tò mò, ngạc nhiên.
Tôi và chồng ôm hôn nhau trong ánh mắt ngỡ ngàng của người qua đường.
Sau khi nhan sắc bị mất đi, chúng tôi ôm nhau rất chặt.
Vậy là chúng tôi đã học được cách tri ân. Xem thêm truyện của Tào Đình