Không ngoài dự kiến, quả nhiên tôi vẫn thấy Thừa Tầm ở cổng vào của trường, nhưng chẳng biết vì sao, hôm nay thấy tâm tình của cậu ta lại không giống trước nữa, hơi nặng nề, lại có chút trống trải.
Thừa Tầm cậu ấy bây giờ, đã là bạn trai của người khác rồi... không còn là thanh mai trúc mã cùng điên cùng cười với tôi như trước nữa... Cậu ấy đã là của cô gái khác rồi...
Chỉ cần nghĩ đến đây thôi, tim của tôi đã thấy rất đau rất đau!
"Sao thế?" Thừa Tầm nhìn thấy tôi, cười hỏi.
"Không có gì đâu." Tôi cố cười tỏ như mạnh mẽ, thực ra chỉ là miễn cưỡng bản thân phải cười lên thôi, hi vọng đừng cười đến nỗi khó coi là được.
"Thế mắt cậu bị sao vậy?" Cậu ta nghi ngờ chỉ chỉ vào mặt tôi.
"Ớ? Cái gì, mắt gì ? Sao tớ không biết nhỉ?" Tôi vội vã đưa tay lên che mắt, cuống quýt trả lời, hôm nay lúc soi gương cũng cảm thấy mình quả cũng hơi giống quốc bảo (gấu trúc).
"Cậu bị đánh à?" Thừa Tầm kinh ngạc như phát hiện ra một châu lục mới.
"Cái gì? Nói nhảm gì thế? Cậu... cậu mới bị đánh đó!" Cái tên này sao lại nói vậy, làm sao tôi có thể bị đánh chứ!? Bệnh thần kinh!
"Thế là do cậu khóc hả?"
"Gì? Khóc? Tại sao phải khóc? Tớ sống tốt thế này làm gì mà phải khóc? Cậu bị bệnh hả? Tránh ra!" Cuối cùng bị cậu ta nói trúng chỗ đau rồi, để bảo vệ sự tôn nghiêm của mình, tôi tức giận trừng mắt nhìn, lửa giận đầy bụng bốc lên bừng bừng, cậu ta nhất định phải làm thế à?
"Làm gì thế hả? Cái cậu này bị gì thế? Mới sáng sớm đã uống thuốc nổ à, tớ quan tâm cậu mà! Làm gì thế hả..." Thừa Tầm không chịu thua nói.
"Quan tâm gì mà quan tâm! Muốn quan tâm thì về nhà mà quan tâm Vũ Tuyết của cậu đi! Tránh ra, chó ngoan không cản đường! Tớ phải đến lớp rồi." Tôi thở hổn hển đẩy cậu ta ra để vào trường.
"Thật là... phát điên cái gì thế hả, tớ lại làm sai gì à..." Cậu ta còn rỗi hơi đứng đó mà lải nhải nữa chứ, đây là do ai hại đây, Hàn Thừa Tầm! Cậu là thằng ngu siêu cấp!
Đúng! Doãn Đa Lâm, đời mày đã lật sang trang khác rồi, tiếp đó còn có cả một cuộc sống tốt đẹp hơn đang chờ mày đó, chân trời chỗ nào mà không có cỏ, hà tất phải đơn phương một cành hoa?
Không sai! Phải làm cho cái tên ngu ngốc kia biết bỏ rơi mày là chuyện đáng hối hận biết bao nhiêu! Mày phải tìm một người bạn trai còn đẹp trai còn khí chất, đánh nhau còn lợi hại hơn hắn ta! Mày không cần vì một cái cây như hắn mà phải bỏ qua cả một khu rừng rậm!
Ừ! Ừ! Chính thế, chính thế!
Vì cuộc sống hoa hồng xán lạn và tươi đẹp sau này, Doãn Đa Lâm, cố gắng phấn đấu! Cố lên! Cố lên! Ai cha! GO!
Phù...
Vào đến lớp học, tôi theo quán tính nhìn về phía Thành Vũ Tuyết, đập vào mắt tôi chính là hình ảnh cô ta đang học hành rất chăm chỉ!
Nói thực, tôi rất muốn giết chết cô ta và Thừa Tầm, sau đó tôi cũng tự sát luôn, vì bọn họ đã làm tổn thương nghiêm trọng lòng tự tôn của tôi! Thù này không báo không phải Doãn Đa Lâm! Tuy là tôi cứ đơn phương người ta, không sai... hà... nhưng mà ai bảo hắn ta tàn ác quá làm chi! Tôi thích hắn ta một thời gian dài như thế, cho dù tôi không chủ động nói ra, hắn cũng nên tự phát hiện ra chứ? Đáng ghét! Hàn Thừa Tầm, cậu là tiểu tử thối độc ác siêu cấp!
Thành Vũ Tuyết, học sinh ưu tú như cô ta chẳng phải nói ghét nhất là dạng học sinh bất lương sao, hơn nữa cô ta còn là đứa con gái mũi hếch lên trời... tại sao cô ta lại thích Thừa Tầm chứ? Đúng là khiến người ta không thể hiểu nổi... Hừ... tôi phải nói với bọn Hiền Chu và Hiểu Anh chuyện này mới được... ôi, tôi thấy hay là nên thôi đi, bọn nó mà biết thì thế nào cũng truy hỏi tới cùng, đến lúc đó chắc chắn sẽ phiền phức chết đi được! Không chừng bọn nó còn nghĩ cách để chia rẽ Thừa Tầm và Vũ Tuyết nữa... Haizzz... không nghĩ nữa không nghĩ nữa, đau đầu!
2.Được rồi, tiết học này mình quyết không thể ngủ, phải nghe giảng thật chăm, nghiêm túc nghe, chuyên tâm nghe... Được rồi được rồi, ngủ năm phút cũng có thể, năm phút thôi cũng được, sau năm phút chắc chắn... chắc chắn... chăm chú nghe giảng...
zZzzzz...zZzzz... Tiếng cô giảng trôi tuột đi, trong ý thức mơ hồ của tôi, âm thanh ấy giống như đang niệm chú "ngủ đi ngủ đi, bảo bối yêu quý của tôi".
zZZz ...zZZz ...zZZz ...zZZz ...
"Doãn Đa Lâm!"
"... ... Dạ dạ!"
Một âm thanh điếc cả tai đánh sập giấc mơ yên tĩnh đẹp đẽ của tôi, tôi dụi dụi hai mắt đỏ quạch từ từ đứng dậy.
"Em! Lại đây, lại đây! Đến chỗ tôi đây này!" Hả? Rõ ràng là tiết của cô Anh văn, từ lúc nào lại biến thành cô dạy số học thế này? Không... không phải chứ! Chẳng lẽ trong lúc mơ màng không hay không biết, tôi đã ngủ hết hai tiết rồi sao? Ối chao! Đây cũng quá kinh khủng rồi, hậu quả của việc thất tình quá kinh khủng!!!
"Gọi em đến đây, không nghe thấy hả? Em còn đang ở đó mơ màng ngu ngốc gì nữa?" Cô dạy Số học ánh mắt như cọp tức giận dùng thước dạy học chỉ chỉ tôi, chỉ còn thiếu mỗi tròng đen cũng lồi ra thôi.
Ôi... đáng sợ quá... tôi chỉ có nước thuận theo thôi, làm sao lại không cần mạng sống cho được, cũng chẳng thể cứ đứng đó mà giả điên giả ngốc nổi.
Tôi ngượng ngập lóng ngóng tiến lên bục giảng, trong lòng cứ thầm nguyền rủa bà cô dạy số học đáng chết, phải hiểu cho người ta chứ, những ngày tháng của bà gái già còn trinh thế này hoàn toàn khó chịu, cho nên bà ta không phải là cố kéo dài thời kỳ thanh xuân mà còn già đi trước tuổi, nhưng có ai có thể nói cho tôi biết, tại sao tôi lại xui xẻo như thế không...
"Em dám ngủ trong giờ học của tôi hả, cái con nha đầu này đúng là lợi hại thật đấy! Mau xem xem đây là cái gì? Nước dãi chảy đầy tay áo kia kìa! Ôi trời ơi, thật buồn nôn chết được, dơ ơi là dơ! Em... em có còn là nữ sinh không đấy?" Vừa nói, bà cô dạy Số học vừa kéo ống tay áo tôi đưa lên cho cả lớp cùng thưởng thức.
"Ha ha ha ha... ha ha ha ha... ha ha ha ha..."
Trong phòng học thoắt chốc biến thành một nồi cháo, tôi hận không thể nhào tới tức khắc cắn chết bà gái già này, ai da, chết tiệt! Thành Vũ Tuyết còn lấy sách che nụ cười nữa chứ, đúng là mất mặt quá đi mất, làm sao tôi có thể xuất hiện trong tình cảnh bi đát thế này? Ư hư... tường ơi, tường đang ở chỗ nào? Mau đến đây cho tao đập đầu vào đi!
"Ôi chao ôi chao, Doãn Đa Lâm, không phải tôi muốn nói em đâu! Em... em đúng là dơ quá! Quả thật là dơ chết đi! Dưới gầm trời này sợ là không tìm ra nữ sinh nào dơ hơn em nữa đâu!" Bà cô số học nhếch nhếch miệng, mặt làm vẻ bất lực đẩy đẩy tôi ra.
"Đúng... xin lỗi nhé." Tôi nghiến răng nghiến lợi nói ra câu này, đáng ghét! Bà cô thối này, bà còn muốn đến nước nào nữa, đủ rồi đấy!
"Thái độ của em là thế nào đấy? Hả? Nha đầu chết tiệt, sao em chẳng lễ phép gì cả thế, người nhà em rốt cuộc là dạy em thế nào hả, dám nói với thầy cô giáo thế à? Có phải em sống không nổi nữa phải không? Cha mẹ em chẳng lẽ không nói em biết làm người thế nào à?" Bà cô nhảy chồm đến trước mặt tôi, lấy cây thước trong tay gõ vào đôi vai yếu đuối của tôi.
Không khí trong phòng học nháy mắt trở nên nặng nề, dường như bây giờ chẳng còn ai đang làm bài nữa, tất cả đều không dám thở mạnh nhìn chúng tôi, sắc mặt của Hiền Chu đúng gọi là tái mét đến cực điểm, nếu không phải sự việc như thế này, tôi còn tưởng là mình đã làm chuyện gì kinh thiên động địa quỷ khóc thần sầu nữa cơ, thế thì Chính Hạo không giết tôi mới lạ!
A di đà Phật... thiện tai thiện tai!
"Nhìn cái gì mà nhìn hả? Còn không mau làm bài đi, hả? Mau làm bài đi! Chuyện người khác mà dòm ngó cái gì? Làm bài tập cho tôi!" Bà cô số học hét, tất cả mọi người đều rụt cổ lại tiếp tục làm bài.
"Nha đầu chết tiệt, em có chịu nhận lỗi không, nhận không hả? Giờ học mà ngủ đã là lỗi rồi, có phải tôi nên thưởng quà cho em không?" Sự giận dữ điên cuồng của bà cô số học, tôi chỉ cảm thấy vừa tức thở vừa khó chịu, giống như có cái gì đó đang nghẹn lại trong cổ họng, khiến mũi tôi càng lúc càng cay, càng lúc càng cay...
Không được khóc... Doãn Đa Lâm, mày tuyệt đối không thể thua ...
"Kịch..." một tiếng, hình như cửa lớp học chúng tôi bị ai đó đẩy ra, tất cả mọi người dường như đồng loạt ngẩng đầu lên nhìn về phía đó, sau đó bắt đầu xì xầm bàn tán.
"Này! Hàn Thừa Tầm! Em đến lớp tôi làm gì?"
Cái gì??? Thừa Tầm???
Tôi vội vã dụi dụi đôi mắt đang ướt sũng của mình, quay đầu lại nhìn - Trời ạ! Quả nhiên là cậu ấy!
Chuyện gì thế nào? Sao cậu ấy lại đến lớp chúng tôi, không phải mình đang nằm mơ đấy chứ, cậu ấy đến cứu mình phải không? Cho dù thế nào đi nữa, bây giờ cậu ấy đã thành công trong việc di chuyển tầm nhìn của bà cô này rồi, nhỉ? Nhưng cậu ấy chắc đang học bên lớp kế bên mới đúng chứ, chỉ thấy cậu ấy dùng ánh mắt vừa giận dữ vừa bất lực nhìn tôi mãi không thôi, giống như đang trách móc tôi vậy, làm gì thế, tại sao lại nhìn tớ bằng ánh mắt đó? Bây giờ tớ là người bị hại mà!
"Hàn Thừa Tầm! Mau về lớp của em đi!" Bà cô số học huơ huơ cây thước trong tay gọi.
"Cô, cô có biết giữa hai lớp chỉ cách nhau một bức tường không?" Thừa Tầm đột nhiên nói rất lễ phép, nhưng trong nụ cười tuyệt đối có chứa dao!
"Thế thì sao, còn không mau về đi!"
"Đã biết thế thì sao còn la hét trong lớp học thế, cô có biết là tiếng của cô bên lớp chúng em nghe rất rõ không?" Rõ ràng là ngữ khí mang theo sự hằn học, Thừa Tầm nói rất chua cay, vì trong giọng nói của cậu ấy không phải như bình thường.
"Em, em nói cái gì?" Bà cô nhỏ giọng hỏi, xem ra bà ta hoàn toàn tin lời Thừa Tầm rồi.
"Đúng vậy ạ, tiếng cô dạy dỗ học sinh, thầy lớp chúng em nghe hết rồi, gì mà \'Em là nha đầu chết tiệt, sao không có lễ độ như thế\' \'Chẳng lẽ cha mẹ em không dạy em cách làm người sao?\', mấy tiếng đó đều nghe thấy hết, quả thật rất là ồn ào, chúng em thực không thể nhịn nổi nữa, thầy mới kêu em sang đây nói với cô một tiếng, xin cô có thể nào hạ bớt giọng xuống một chút được không, hà hà, nếu không em sẽ không đến làm phiền cô đâu." Thừa Tầm mặt không đỏ tim không đập, rất bình tĩnh nói.
"Thật đúng là... a, trời ạ trời ạ, thế này thì làm sao đây, làm sao bây giờ... sự việc sao lại thế này?" Bà cô số học lo lắng hoảng sợ, bà ta đang lo lắng gì chứ? Ồ - đúng rồi, tôi nghĩ ra rồi, giang hồ đồn hình như bà ta âm thầm đơn phương thầy dạy lớp Thừa Tầm! Không ngờ thì ra lại đúng là thế!
"Thưa cô, xin đừng ồn ào như thế nữa, hãy chú ý hình tượng một chút, cô nói xem đúng thế không? Nếu đồn đại ra bên ngoài thì không hay chút nào, hà hà, thế thì không cần dạy dỗ học sinh nữa đâu ạ! Được rồi, em cũng về lớp đây, chào cô!" Vừa nói, Thừa Tầm liếc xéo tôi một cái rồi nhanh chóng mở cửa bước ra.
Phù...
Ông trời ơi, may nhờ có tên Thừa Tầm này con mới có thể thoát thân, cám ơn trời cám ơn đất, cám ơn cậu, Thừa Tầm! Tớ nhất định sẽ báo đáp cậu, tuy là do cậu tớ mới khóc suốt cả một tối, tuy rằng cậu bây giờ đã chui vào vòng tay của kẻ khác, nhưng tớ vẫn sẽ tiếp tục thích cậu, quả thực cậu rất cừ đấy! Hà hà hà hà!
Nháy mắt cái đã đến giờ giải lao.
Hiền Chu bên cạnh tôi cứ nguyền rủa bà cô Số học, tôi phải cám ơn bạn ấy đã quan tâm mới đúng, nhưng tôi lại cảm thấy sao mà ồn quá... Nha đầu này quả đúng là phiên bản nữ của Đường Tăng, Chính Hạo, đúng là khổ cho cậu quá, ngày nào cũng phải nhẫn nhục nghe lải nhải thế này...