không rõ ràng đấy, con bé kia thực sự dính lấy Chu Cẩn Vũ.”
Hạ Chân Ngọc thầm nghĩ rằng bản thân cô thật đúng là trò cười, vì thế nói: “Mình và anh ra đã không còn quan hệ gì rồi.”
Cao Mai Lệ vội vàng nói: “Không quan hệ cũng tốt, dù sao vẫn còn có một căn nhà mà, hiện tại cậu nên suy xét về mối quan hệ với Lý Nguy, cũng không thể kéo dài mãi như vậy được, đến lúc đó làm lỡ cơ hội của bản thân đấy.”
Nghe Cao Mai Lệ càm ràm, Hạ Chân Ngọc cười bất đắc dĩ, khó khăn lắm mới làm cho cô ấy cúp điện thoại. Hạ Chân Ngọc đứng ở trên đường thật không biết bản thân mình nên đi con đường nào.
Nhà là không thể trở về, nếu không Lý Nguy nhất định sẽ truy hỏi không dứt, hơn nữa kết quả hắn ta muốn cũng đã trở thành bọt nước, bản thân cô cũng không còn có sức lực nào để tiếp tục đối mặt với sự phẫn nộ của hắn ta, cô thầm nghĩ muốn một mình yên lặng một chút. Vừa rồi nhìn thấy dáng vẻ của Chu Cẩn Vũ cùng cô gái kia, Hạ Chân Ngọc không thể phủ nhận trong trái tim cô có chút đau xót, hơn nữa hiện tại cũng chưa có chấm dứt. Thời điểm Chu Cẩn Vũ theo đuổi cô, cô cảm thấy phiền muốn chết, mà khi Chu Cẩn Vũ không còn quan tâm tới cô nữa, thì cô lại thấy rất là khó chịu.
Tìm một chỗ trong quảng trường, Hạ Chân Ngọc ngồi xuống băng ghế dài, cô ngồi lặng im không nhúc nhích, cái gì cũng không muốn làm. Cô cứ ngồi như vậy, cho đến khi quảng trường đã lên đèn, người cũng đã dần dần nhiều hơn, nhìn những người già tập dưỡng sinh, những đôi vợ chồng trẻ đưa con ra ngoài vui chơi, đôi mắt Hạ Chân Ngọc đã ươn ướt.
Cô quyết định vẫn là không quay về nhà đối mặt với Lý Nguy, cô gọi điện thoại cho Lý khoa trưởng xin nghỉ hai ngày, trong lòng nghĩ chờ Chủ nhật này đi qua, cũng chính là ngày Lý Nguy nhận được thông báo phê bình, đến thứ Ba cô sẽ về nhà. Đến lúc đó Lý Nguy muốn làm ầm ĩ như thế nào thì cứ làm như thế đi, dù cho đó có thể là lý dó mà trở mặt, như vậy cũng tốt, chỉ là cha mẹ cô vì thế mà sẽ rất đau lòng.
Hạ Chân Ngọc hít một hơi thật sâu kìm nén những giọt nước mắt gọi điện thoại về nhà cho mẹ, cô nói là cô phải đi huấn luyện tập trung, tuần sau mới có thể trở về nhà, Lý Nguy đang phá án nên di động tắt máy, nếu trong nhà có gọi điện thoại đến hỏi, thì bà nói giúp cô và Lý Nguy.
Mặc dù bà Hạ cảm thấy rất kỳ lạ, nhưng từ nhỏ Hạ Chân Ngọc đã rất tự lập, không làm cho cha mẹ phải một chút phiền lòng, có việc cũng là chỉ nói chuyện tốt, không nói chuyện xấu, bản thân luôn tự chịu trách nhiệm. Tuy là không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nhưng bà Hạ vẫn đồng ý với cô, trong lòng bà thầm nghĩ có lẽ là cô dâu mới có chút mâu thuẫn nên giận dỗi, chắc là Chân Ngọc sẽ đến nhà Cao Mai Lệ ở, chờ Lý Nguy gọi điện thoại về bà sẽ khuyên bảo một chút, vợ chồng trẻ vừa mới kết hôn khó tránh khỏi lời nói có lúc va chạm, người chồng vẫn là nên quan tâm quan tâm tới vợ mình một chút.
Ngắt điện thoại, Hạ Chân Ngọc trực tiếp tắt mày, cho dù Lý Nguy có gọi điện thoại đến nhà cha mẹ cô, nếu xác định cô không trở về nhà, cũng sẽ không tìm cha mẹ cô để nói tình hình thực tế. Rời khỏi quảng trường cô lập tức quyết định đến Nhã Phong lấy hai bộ quần áo, rồi tìm một chỗ ở để ở qua Chủ nhật.
Trở lại Nhã Phong, cô cầm hai bộ quần áo, lại tìm một chiếc túi nhỏ để xếp vào, sau đó Hạ Chân Ngọc bắt đầu nghĩ đến chuyện chỗ ở. Cô không muốn ở lại nơi này, thà rằng cô bỏ ra một ít tiền thuê phòng ở khách sạn còn tốt hơn, cũng may là cô có đem theo thẻ tín dụng.
Đón xe đi đến một khách sạn có vẻ nổi danh, cô đặt một phòng để ở. Ngồi một mình ở trên giường xem tivi, rốt cục Hạ Chân Ngọc nhịn không được mà thất thanh khóc rống lên, làm sao cuộc sống của cô lại có thể rơi vào đến tình trạng này, hiện tại cô thật sự không có biện pháp nào có thể suy nghĩ, cô khóc một hồi liền ngủ thiếp đi.
Hạ Chân Ngọc ở trong khách sạn cả một ngày, tâm trạng cũng khôi phục không ít, cô cảm thấy cũng rất tốt, ít nhất có thể có được mấy ngày thanh tĩnh, để cho cô có sức lực đi đối mặt với phong ba bão táp sắp đến. Đến thứ Sáu trừ bỏ ăn cơm ra cô cũng không bước ra khỏi phòng khách sạn, buổi tối cô lại tiếp tục nằm ở trên giường xem tivi.
“Phanh! Phanh! Phanh!” Có người ở bên ngoài ra sức gõ cửa phòng, Hạ Chân Ngọc hoảng sợ, đây chắc chắn không phải là nhân viên phục vụ của khách sạn, bởi vì bọn họ nhất định sẽ nhấn chuông cửa mà không phải là gõ cửa không lễ phép như vậy. Có thể là người tìm nhầm phòng hay không, nếu không phải thì chính là một kẻ háo sắc nào đó chăng? Trong đầu Hạ Chân Ngọc hiện lên đủ loại tình huống không tốt, cô định bụng nếu là một người xấu liền nhanh chóng gọi điện cho nhân viên phục vụ trong khách sạn.
Cô vừa xỏ dép lê vào chân chợt nghe bên ngoài cửa có tiếng hô: “Hạ Chân Ngọc, em mở cửa mau!”
Chu Cẩn Vũ! Không thể ngờ lại là giọng nói của Chu Cẩn Vũ. Hạ Chân Ngọc sợ anh nếu kêu nữa sẽ bị người khác nghe được, cô vội vàng chạy nhanh ra ngoài mở cửa phòng. Cửa vừa mở ra liền thấy Chu Cẩn Vũ đứng ở bên ngoài, vẻ mặt đầy tức giận, đôi mắt cũng có chút xanh xao, như là dáng vẻ không được nghỉ ngơi tốt.
Sau khi Hạ Chân Ngọc mở cửa ra, Chu Cẩn Vũ đứng ở ngoài cửa, đầu tiên là rất nhanh đánh giá cô một phen, sau đó mới hung dữ nhìn Hạ Chân Ngọc, anh đẩy cô bước vào phòng rồi trực tiếp đóng sầm cửa lại.
Vào phòng, Chu Cẩn Vũ một khắc cũng không thả lỏng nhìn chằm chằm Hạ Chân Ngọc nói: "Được đấy, bản lĩnh lớn nhỉ, còn có thể bỏ nhà đi ra ngoài, còn có thể mất tích không thấy bóng dáng! Em bao nhiêu tuổi rồi mà còn chơi cái trò này hả?"
Hạ Chân Ngọc không nói chuyện, cô không biết làm sao Chu Cẩn Vũ lại có thể tìm được đến nơi này, cũng không biết biểu hiện hiện tại của anh tính là cái gì.
Chu Cẩn Vũ thấy Hạ Chân Ngọc không lên tiếng, cơn tức giận lại dâng lên cao: “Nói chuyện đi, em nói xem em rốt cuộc là đang suy nghĩ cái gì, tự mình lén lút chạy đến đây ở! Em có biết anh đã đi tìm em thời gian bao lâu rồi không? Con mẹ nó, anh đã một thời gian dài không ngủ, em có biết hay không?”
Chu Cẩn Vũ nén giận nghiêm mặt nhìn khuôn mặt không chút biểu tình của Hạ Chân Ngọc. Ngày đó Hạ Chân Ngọc đến tìm anh, anh liền đoán được vì sao cô đến. Chu Cẩn Vũ cho rằng đó là Lý Nguy tự làm tự chịu, chỉ bằng một chút tư cách và sự từng trải như vậy mà hắn đòi được cất nhắc lên vị trí cao hơn sao? Lại còn gây ra ầm ĩ như vậy, Lương phó cục trưởng cũng chỉ là mượn cơ hội để chèn ép hắn ta mà thôi, anh hoàn toàn không có động tay động chân vào chuyện đó.
Nhưng khi anh nhìn thấy dáng vẻ ủy khuất cầu xin của Hạ Chân Ngọc, vì một gã vô dụng mà vứt bỏ đi thể diện đến tìm anh, anh cảm thấy một cỗ tức giận dâng lên. Lưu Tân Kiệt là người mới được điều động đến làm trợ lý thư ký, từ trước đến nay cô ta luôn luôn biểu lộ thái độ đối với anh, anh cũng không phủ nhận đó là một vưu vật hiếm có, nhưng mà chỉ là mặc cho những lời đồn thổi truyền ra chứ anh cũng không có một ý nghĩ nào khác. Kết quả là ngay cả Trương trưởng phòng cũng cho rằng anh chuyển hướng gió mới, thế nên ngày đó Hạ Chân Ngọc đến Tòa thị chính ông ta cũng không thông báo cho anh biết.
Sau đó vốn định lợi dụng tình hình của anh và Lưu Tân Kiệt lúc ấy kích thích Hạ Chân Ngọc, làm cho cô ăn dấm chua gì gì đó. Kết quả là người ta xoay người một cái nói đi là đi, bản thân anh sau khi họp xong liền gọi điện thoại cho cô thì thấy báo tắt máy, lại bảo Trương trưởng phòng hỏi Quách chủ nhiệm, thì chỉ biết là Hạ Chân Ngọc xin nghỉ hai ngày. Tiếp tục hỏi thăm tin tức lại làm cho anh càng ngày càng kinh hãi, cô không về Lý gia, không về nhà mẹ đẻ, không đến nhà bạn bè, anh lái xe vội vàng trở về Nhã Phong lại phát hiện ra quần áo của cô bị cầm đi vài bộ, lúc ấy trái tim anh liền phát hoảng.
Anh lo lắng đến mức lái xe chạy khắp nơi để tìm kiếm cô, tựa như mò kim đáy bể làm sao có thể tìm được người. Tối hôm qua cả một đêm anh không ngủ, ban ngày cũng không đến Tòa thị chính mà tiếp tục đi tìm, thỉnh thoảng còn chạy về Nhã Phong xem cô có quay lại đó không. Cuối cùng cũng vẫn là Trương trưởng phòng nhanh trí bảo người ta điều tra qua chứng minh thư thì mới biết được cô chạy đến ở trong khách sạn này.
Anh lòng như lửa đốt chạy đến đây, hiện tại lại thấy Hạ Chân Ngọc bày ra dáng vẻ tựa như không có chuyện gì xảy ra. Sau khi Chu Cẩn Vũ thả lỏng tâm tình, chỉ cảm thấy từng luồng lửa giận đang dâng lên.
Hạ Chân Ngọc nói: “Tôi không muốn trở về, tôi muốn ở bên ngoài một mình cho thanh tĩnh một chút, có liên quan gì đến anh?”
Chu Cẩn Vũ lại hỏi: “Em không muốn trở về Lý gia, vậy làm sao lại không đến Nhã Phong ở?”
Hạ Chân Ngọc trả lời rất thẳng: “Như vậy thà quay về Lý gia còn tốt hơn.” Câu trả lời đó khiến Chu Cẩn Vũ tức giận đầy mình, anh một phen túm lấy cô kéo đi ra bên ngoài.
Hạ Chân Ngọc vội vàng tránh thoát, nói: “Anh làm cái gì vậy, tôi muốn ở đâu liền ở đó, anh ít quản tôi đi!"
Chu Cẩn Vũ áp chế lửa giận trong lòng nhẹ giọng nói: “Chân Ngọc, anh biết vì sao em không muốn trở về, em có chuyện gì khó khăn có thể mở miệng trực tiếp nói với anh không được sao? Sao lại kìm nén làm cho bản thân mình khó chịu? Trước tiên em hãy cùng anh trở về Nhã Phong, trở về nhà của chúng ta có được không?”
Nói xong anh lại vươn tay kéo Hạ Chân Ngọc, Hạ Chân Ngọc lại lập tức giãy ra, lạnh giọng hỏi: “Anh tìm đến tôi làm cái gì? Tôi còn chưa đủ mất mặt sao? Có niềm vui mới còn bận tâm đến người cũ, tôi đây phải cảm tạ Chu đại thị trưởng đã ban ơn sao? Nếu như anh nói chuyện của Lý Nguy không có liên quan gì đến anh, vậy thì tôi cũng không muốn tiếp tục nói thêm điều gì nữa, chuyện đó tôi sẽ tự mình nghĩ cách để giải quyết.”
Chu Cẩn Vũ lại nở nụ cười, nói: “Anh nói mà, đây là ghen tuông! Bé ngoan, anh và không cô ta bất kể cái gì cũng không có. Có em rồi anh cũng không còn muốn người khác nữa. Em đó, sức mạnh ăn dấm chua cũng quá lớn nha, anh đây già rồi xương cốt cũng không còn dẻo dai, bị giày vò như vậy làm sao dậy nổi.”
Hạ Chân Ngọc cũng không thèm để ý tới anh, cuối cùng Chu Cẩn Vũ đành thở dài không tiếp tục nói giỡn nữa. Anh tiến lên ôm Hạ Chân Ngọc vẫn còn đang muốn giãy dụa nói: “Chân Ngọc, anh thật sự không muốn để cho em bị khó chịu, là do anh nhất thời ấu trĩ. Em tìm đến anh anh liền biết, nhất định là do tên họ Lý kia làm khó dễ em, em vì hắn mà làm như vậy có đáng giá không?”
Nói đến đây anh khẽ hôn lên trán của Hạ Chân Ngọc rồi lại nói tiếp: “Bé ngoan của anh, em tự mình chạy ra ngoài ở, khiến cho trái tim của anh cũng bị giày vò đến không chịu nổi. Em không cảm thấy gì sao? Không cảm thấy là anh đau lòng đến mức nào sao? Bé ngoan, anh không tức giận nữa, chuyện gì anh cũng đều làm cho em, có được không?”
Hạ Chân Ngọc bị Chu Cẩn Vũ ôm vào trong ngực không tiếng động khóc lên, việc này cũng thật khiến cho Chu Cẩn Vũ đau lòng đến chết đi được, anh cũng tự oán trách mình không nên nghĩ ra cái ý tưởng tồi tệ đó, làm cho Hạ Chân Ngọc phải chịu ủy khuất. Anh một bên dỗ dành cô, một bên nhận sai với cô. Anh lau lau nước mắt rồi lại hôn lên khuôn mặt cô, chờ cô nín khóc liền đem quần áo cùng túi xách thu dọn lại mang cô trở về Nhã Phong.
Vào phòng Chu Cẩn Vũ đem bữa tối vừa mới mua trên đường bày biện ra trước mặt Hạ Chân Ngọc. Hạ Chân Ngọc nói không muốn ăn, Chu Cẩn Vũ dỗ d