Bất quá bản thân chị ấy cũng không có khả năng nói thêm cái gì nữa, dù sao thì chị cũng không có khả năng vì Hạ Chân Ngọc mà đắc tội với lãnh đạo, chỉ có thể cố gắng nói đến thế mà thôi.
Ngắt điện thoại, Hạ Chân Ngọc lại gọi tới cho Lý Nguy, giọng nói của Lý Nguy có chút trách móc: "Chân Ngọc, cho dù em không thể về nhà thì trước tiên em cũng phải gọi điện thoại nói với anh một tiếng chứ, em có biết hôm qua anh phải gọi bao nhiêu cuộc điện thoại để tìm em không, gọi điện thì em không nghe máy, may mà anh có số điện thoại của chị Vương, nếu không anh đã phải đi báo cảnh sát rồi."
"Lý Nguy, em xin lỗi, thật sự là em không đúng, nhất định lần sau em sẽ không như thế nữa." Hạ Chân Ngọc cảm thấy hổ thẹn nên liên tục giải thích.
Lý Nguy nghe xong lời nói của cô thì giọng nói cũng dịu đi: "Thôi được rồi, lần sau em chú ý là được. Hôm qua chị Vương còn bảo anh gọi điện thoại cho Quách chủ nhiệm của em hỏi xem thế nào, anh sợ sẽ ảnh hưởng không tốt đối với em nên không có gọi, hôm nay em còn phải đi làm sao?"
Hạ Chân Ngọc chỉ có thể nói dối : "Đúng vậy, lát nữa em và chị Vương còn có cả mấy người đồng nghiệp nữa sẽ cùng nhau đi đến cơ quan, có lẽ đêm nay em sẽ được về nhà sớm."
"Được rồi, em nhất định phải ăn sáng nhé, nếu không dạ dày của em sẽ không chịu nổi đâu." Lý Nguy lại dặn dò vài câu rồi mới ngắt điện thoại.
Đứng ở trong phòng trong chốc lát, Hạ Chân Ngọc mới mở cửa đi xuống dưới lầu, khi cô tìm được phòng ăn thì đã thấy trên bàn bày biện món cháo còn có một đồ ăn nhẹ, lúc này Chu Cẩn Vũ lại bưng một mâm bánh bao đặt ở trên bàn nói: “Đã gọi điện thoại về nhà rồi à? Nhanh chóng ngồi xuống ăn điểm tâm đi, đều là vừa làm xong đó, so với đồ ăn mua ở bên ngoài mua thì tốt hơn rất nhiều."
Hạ Chân Ngọc cũng không có nói thêm nữa trực tiếp ngồi xuống và bắt đầu ăn sáng, cô thật sự đói bụng, lại có chút tò mò: "Tất cả đều là do anh làm?"
"Đương nhiên không phải, chỗ này của anh không có người giúp việc chuyên biệt, chỉ có một bác gái sớm tối đến hai lần để quét dọn vệ sinh cùng nấu cơm, nhưng bình thường cũng không cần phải nấu cơm, vì anh không có thường xuyên ăn cơm ở nhà." Chu Cẩn Vũ cũng ăn một chút, nhìn Hạ Chân Ngọc ngồi ở đối diện anh, hai người cùng nhau ăn bữa sáng trong lòng anh cảm thấy vô cùng sung sướng, anh thầm nghĩ nếu hai người trở thành tình nhân, có thể thường xuyên ở chung như vậy thì thật tốt biết bao, đồng thời cũng càng thêm khẳng định ý nghĩ tối hôm qua của mình.
Ăn xong bữa sáng, bởi vì Chu Cẩn Vũ sợ Hạ Chân Ngọc không được tự nhiên đã bảo bác gái làm xong cơm thì đi về, cho nên Chu đại thị trưởng phá lệ đứng dậy đeo tạp dề thu dọn bàn ăn, rồi sau đó rửa bát đũa, xoong nồi ở trong bồn.
Hạ Chân Ngọc căn bản không muốn giúp anh, dù sao cũng không phải là cô tự mình muốn đến làm khách, huống hồ nhìn thấy một mặt khi ở nhà của Chu Cẩn Vũ như vậy cũng quả thật là rất buồn cười, vì thế ngồi ở một bên cười tủm tỉm nhìn Chu Cẩn Vũ làm việc nhà.
Nhìn thoáng qua vẻ mặt hơi hả hê của Hạ Chân Ngọc, Chu Cẩn Vũ ôn nhu cười nói: "Quần áo của em chắc là giữa trưa có thể đưa tới, một lát nữa anh phải đi tới Tòa thị chính, đến lúc đó em tự mở cửa cho người ở cửa hàng giặt quần áo nhé, điện thoại vô tuyến ở giữa, em ấn nút bên phải rồi xoay xoay là cửa mở, hôm nay anh sẽ về sớm sau đó đưa em về nhà."
"Không cần đâu, khi quần áo được đưa tới tôi sẽ tự mình đi về, anh không cần phải về sớm để đưa tôi về nhà." Hạ Chân Ngọc vội vàng cự tuyệt.
"Nơi này là Thượng Lâm Uyển, em xác nhận em có thể tự mình đi về?" Chu Cẩn Vũ hơi nhíu mày.
Hạ Chân Ngọc vừa nghe xong liền không phản đối nữa, khu biệt thự Thượng Lâm Uyển nổi danh toàn thành phố, đây là khu nhà cấp cao ở ngoại ô thành phố, cô có thể tự mình đi ra khu công viên cũng không có chỗ để bắt xe taxi, lại càng không nói đến tuyến đường giao thông công cộng gì đó, Chu Cẩn Vũ này mỗi ngày đều phải đi làm mà lại có thể ở xa như vậy, không thấy mệt chết sao.
Thấy Hạ Chân Ngọc không nói lời nào, Chu Cẩn Vũ âm thầm cười cười, đương nhiên bình thường anh cũng không ở nơi này, chỉ là do tối hôm qua nhất thời nảy ra ý định này thôi. Sau khi rửa bát xong anh quay trở về phòng thay đổi quần áo, lại nói với Hạ Chân Ngọc đến phòng giải trí có các thiết bị để vui chơi giải trí, để cho cô tùy ý giết thời gian, còn anh thì tự mình lái xe đi làm.
Hạ Chân Ngọc ngồi ở trên ghế sô pha xem tivi, trong lòng lại suy nghĩ làm mà cô và Chu Cẩn Vũ ở chung trở nên tự nhiên như vậy, cô còn nhớ rõ trước kia khi nhìn thấy Chu Cẩn Vũ cô còn khẩn trương và thận trọng, mà hiện tại lại hoàn toàn không có khái niệm về cấp bậc trên dưới gì cả, còn có thể to tiếng đối với anh, ngẫm lại chuyện này thật đúng là không tưởng tượng nổi.
Rất nhanh đến 12 giờ quả nhiên người ở cửa hàng giặt quần áo đã đưa quần áo tới, Hạ Chân Ngọc thay đổi quần áo rồi tiếp tục xem tivi, chỉ chốc lát sau liền buồn ngủ, cuối cùng dứt khoát lấy chiếc áo ngủ rộng rãi của Chu Cẩn Vũ đắp lên trên người, cô nằm ở trên ghế sô pha thoải mái ngủ thiếp đi.
Buổi chiều hơn 3h Chu Cẩn Vũ đã trở lại, anh thấy Hạ Chân Ngọc đang ngủ say liền nhẹ nhàng bước đến bên cạnh ghế sô pha và ngồi xuống, vẫn là nhịn không được sờ sờ khuôn mặt của Hạ Chân Ngọc, lại nghiêng người cúi xuống hôn cô, sợ Hạ Chân Ngọc tỉnh giấc anh lại đứng dậy đem mấy đồ vật anh mới mang về đặt ở trên bàn trà.
Hạ Chân Ngọc nghe thấy tiếng động liền mở mắt ra, nhìn thấy Chu Cẩn Vũ đang bận bịu ở bên kia bàn trà, cô vội vàng đứng dậy sửa sang lại quần áo, Chu Cẩn Vũ quay đầu cười với cô: "Lúc này đúng là nên tỉnh ngủ đi thôi, mau tới đây, khẳng định là em chưa có ăn cơm trưa đúng không, anh có mang theo một chút đồ ăn về đây này."
Hạ Chân Ngọc đi qua nhìn nhìn, thấy những chiếc hộp được đóng gói vô cùng đẹp đẽ, vừa thấy liền biết là đồ ăn của khách sạn lớn, nhưng cô thầm nghĩ muốn nhanh chóng về nhà, không muốn ở trong này trì hoãn thêm nữa, không ngờ rằng Chu Cẩn Vũ còn nói: “Anh cũng chưa có ăn bữa trưa, em hãy coi như là chiếu cố anh một chút đi."
Không có cách nào khác Hạ Chân Ngọc đành phải ở lại cùng Chu Cẩn Vũ ăn bữa cơm sớm không phải sớm, mà muộn không phải muộn này, xe là của người ta, người ta muốn ăn cơm, thì mình còn có thể làm thế nào.
Rốt cục ở trên đường về nhà, Hạ Chân Ngọc hơi chút thở phào nhẹ nhõm, trên đường đi, Chu Cẩn Vũ không ngừng tìm đề tài nói chuyện phiếm cùng Hạ Chân Ngọc, nhưng cô không quan tâm và cũng không cởi mở, khi còn cách nhà cô khoảng hai con phố, Hạ Chân Ngọc bảo Chu Cẩn Vũ dừng xe, Chu Cẩn Vũ không nghe lời của cô, anh nói: "Để tránh nghi ngờ em cũng không phải xuống xe xa như vậy đâu, em xuống xe ở đây, ít nhất còn phải đi bộ hơn hai mươi phút, anh biết suy nghĩ của em, được rồi em yên tâm, anh sẽ không gây phiền phức cho em đâu."
Cuối cùng Chu Cẩn Vũ dừng xe trong một ngõ nhỏ kín đáo ngay gần nhà Hạ Chân Ngọc. Hạ Chân Ngọc xuống xe, sau khi đóng cửa xe liền đứng trước mặt Chu Cẩn Vũ nói: "Chu thị trưởng, xin ngài dừng ở đây đi, xem như là tôi cầu xin ngài ." Nói xong cô hơi hơi cúi người lễ độ chào anh liền đem cửa xe đóng lại cũng không hề quay đầu lại.
Ngồi ở trong xe Chu Cẩn Vũ liền hút điếu thuốc, rồi phun ra những đám khói không biết trong lòng anh đang suy nghĩ gì, khi điếu thuốc còn hơn phân nửa anh liền dập tắt, rồi lấy di động ra bấm số điện thoại, sau đó ngữ khí dị thường lạnh nhạt nói: “Tôi là Chu Cẩn Vũ, bắt đầu từ tuần tới, tôi muốn bộ phận lễ tân một tuần ít nhất hai lần đến báo cáo hệ thống công tác về số liệu cho tôi, nếu Quách Hoài không thể tới thì có thể bảo trợ lý của ông ta tới!"
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Thật ra nick name trần trụi này được mọi người gọi khi chơi game Võng du, cũng có người gọi tôi là chị Quang, chỉ là trong trò chơi cũng thường xuyên có người chửi mắng lẫn nhau các câu linh tinh như “chết đi” “khỏa thân” … khi đánh quái ra vật gì đó, vì thế câu trần trụi làm tôi xấu hổ mất một thời gian. Nhưng mà, sau đó cũng thành thói quen, bạn bè trong trò chơi cũng gọi quen như thế, cho nên khi viết văn vẫn tự mình gọi là "Trần trụi". PS: vì để có thể đạt tới hiệu quả, để cho chương và tiết lại không bị khóa, vắt hết óc suy nghĩ muốn hay thế từ, ví dụ như "Ngậm lại" thay đổi thành "Đụng chạm", mềm như bún , về sau thịt văn có thể viết như thế nào a!