-"Tạ ơn hoang thượng" Ả đứng dậy, cũng tự mình ngồi xuống ghế, ả vẫn nói không ngớt những lời cảm động với chàng, nhưng chàng một chút cũng như không bỏ vào tai, nếu thay là nhỏ nói những lời này, chắc chắn chàng sẽ rất vui. Chàng thở dài, Lan Nhi của chàng thật là..
-"Ui da" Lại lần nữa, không biết lại đụng trúng vị cung phi nào nữa đây, nhỏ tội nghiệp nhìn lên, a không phải cung phi mà là con trai, hi may quá, nhỏ cười cười, lại lần nữa cúi đầu xin lỗi
-"Xin lỗi, vị cộng tử này, thật sự là..."
-"Cô nương không sao chứ" Nhỏ chớp chớp mắt, a lịch sự quá, nhỏ ngẩng đầu lên, lắc lắc đầu, cười hì hì, gương mặt đáng yêu chết người. Vị cộng tử này, tuấn phong rất được nha (đẹp mê người luôn mà kêu được), mái tóc bạch kim được buộc lõng bằng tơ vàng, y phục tôn quý, từ trên xuống là một màu trắng thanh nhã, nhỏ gật gù nhìn y, y cũng bị mê hoặc bởi dáng vẻ trẻ con của nhỏ, con ngươi màu nâu khẽ lướt qua gương mặt phúng phính dễ thương của nàng, trông nàng thật ngây thơ, toàn là màu hồng, y khẽ cười.
-"Cho anh" Nhỏ lại lấy một viên kẹo đưa cho y, cứ hễ thấy ai dễ mến là cho kẹo cứ như là trẻ con
-"Kẹo đó" Đoán ra y chuẩn bị hỏi gì, nhỏ liền trả lời ngay, y bật cười khẽ, mâu quang ấm áp an toàn nhìn nhỏ rồi lại nhìn thứ kì lạ trên tay y, cất vào tay áo, y khẽ hỏi
-"Ta là Vương Cát Dương, còn cô nương"
-"Là Trần Tuyết Lan, gọi là Lan nha" nhỏ nói xong gương mặt tươi sáng, cùng nụ cười tươi làm tim y khẽ loạn nhịp.
-"Tuyết Lan tiểu thư" Giọng nói đầy quen thuộc này cắt đứt màn chào hỏi đầy đẹp đẽ của hai người, Nhật Quang vui mừng bước tới, cuối cùng cũng tìm được nãy giờ chạy đôn chạy đáo muốn mỏi cả hai chân, bất giác nhìn bên cạnh, y giật mình
-"Cát Dương vương gia, ngài làm gì ở đây"
-"Ta có việc vào cung để gặp công chúa" Y mỉm cười giao hảo đáp lại
-"Vậy sao, vậy không làm phiền ngài. TUyết Lan tiểu thư, hoàng thượng có lệnh đưa cô về" Y ôm quyền thi lễ,nhỏ bất giác nhớ đến chuyện đó, nước mắt nước mũi bắt đầu chảy ra, mặt mày mếu máo đến phát tội
-"Không về, không về, ta không về đâu, ta không về, hu hu hu, Nhĩ Tuân là người xấu, là người xấu, ta không về đâu hu hu hu" Cả đám người ai cũng ngạc nhiên tất nhiên trừ tên đang đứng trước mặt nhỏ với vẻ mặt bối rối khi nhìn nhỏ khóc ầm lên, y giơ tay loạn xạ không biết dỗ sao cho nhỏ nín khóc nữa. Cát Dương khẽ nhíu mày, nàng là người của đại huynh, hèn gì, y cười khổ, khẽ lắc đầu, đại huynh thật có phúc lại tìm được người con gái tuyệt vời này.
-"Tuyết Lan tiểu thư, đứng lại, đừng làm khó hạ thần" Y giật mình khi nghe được tiếng la bất đắc dĩ của Nhật Quang,y bật cười, nhỏ đang như con sóc con chạy như bay đi trốn, Nhật Quang thở dài dùng võ công đuổi theo, khi đến gần nhỏ
-"Không về, không về đâu, anh thả Lan ra đi, không thích về đâu" Nhỏ nói, gương mặt chất đầy vẻ buồn rầu
-"Tuyết Lan tiểu thư người làm ơn đi" Y bất đắc dĩ nhìn nhỏ, nhỏ thụt lùi về phía sau sát về phía thành cầu thì
ÙM, nhỏ bị cả dòng nước ôm trọn, cứu, ngộp không biết bơi, nhỏ đập nước loạn xạ, hu hu , nhỏ buông xuôi, hai tay dần thả lỏng, bọt bóng nước tung tăng nhảy múa, nuốt trọn khí ôxi của nhỏ, bạch y ai đó liền nhảy xuống, ôm nhỏ cẩn thận lên bờ, Nhật Quang đông cứng trong mấy giây liền phi tới bên cạnh nhỏ, Cát Dương hai tay áp lên người nàng,ép nước ra ngoài, nàng ho khan, nước từ miệng được đẩy ra, hai mắt nàng dần mở nhưng rồi nhắm tịch lại.
-"Hoàng thượng, hạ thần đã tìm được Tuyết Lan tiểu thư" Nhật Quang tái mặt nhìn chàng, tên này mà biết nhỏ bị té xuống nước thế nào cũng *xoẹt* chết luôn. Chàng bật dậy, ả giật mình, Tuyết Lan là ai chứ, không lẽ nào là nữ tử mới được hoàng thượng đem về sáng nay, hừ tiện nhân đó rốt cuộc là đến mức nào chứ (tôt hơn bà, đẹp hơn bà cái gì cũng hơn hết),
-"Nàng hiện giờ ở đâu"
-"Bẩm...Tiểu thư"
-"Nàng làm sao, ngươi đừng có ấp úng nữa" Chàng hoảng hốt, lòng có chút se lại
-"Tiểu thư ngất xỉu bây giờ vẫn chưa tỉnh"
-"Ngất xỉu, nàng ngất xỉu, tại sao lại ngất xỉu nói mau" Chàng kinh người hét lên, nàng xỉu, tại sao
-"Tiểu thư bị rơi xuống nước nên...." Y sợ hãi nhìn chàng, gương mặt chàng giờ đây không còn một tia huyết sắc
-"Ở đâu, nàng ở đâu" Chàng chụp lấy bả vai y lay mạnh, chàng rất sốt ruột, cứ như có hàng ngàn ngọn lửa đang thiêu đốt toàn thân chàng
-" Đã đưa, tiểu thư vào tẩm cung của hoàng thượng"
-"Chết tiệt, ta sẽ trị tội ngươi" Chàng hất tay áo, quay người bỏ đi, đột nhiên ả chụp lấy tay chàng, nũng nịu
-"Hoàng thượng, rơi xuống nước bất quá chỉ ngất xỉu thôi mà, không sao đâu, hoàng thượng ở lại với thiếp đi, lâu rồi thiếp không hầu hạ hoàng thượng, để cho bọn người hầu lo cho cô nương ấy là được"
-"Ngươi cút ngay, câm miệng lại" Chàng hất tay ả ra một cách tuyệt tình, bước nhanh ra ngoài cửa
-\'Diệu phi nương nương, người nên về đi, vô ích thôi, hoàng thượng bây giờ chỉ có Tuyết Lan tiểu thư thôi" Y cười nhếch mép châm chọc
-"Ngươi..." Ả quay người bỏ đi
Chớp chớp mắt, đau đầu quá, nhỏ lắc lắc đầu, quay mòng mòng, nhỏ định thần lại, hít một hơi rồi thở ra, sao xunh quanh quen vậy cà, sao lại ở đây
"RẦM"
-"Lan Nhi, nàng sao rồi.." Chàng nhanh chóng chạy nhanh đến bên giường, nhìn ngắm gương mặt trắng bệch của nhỏ, đưa tay vuốt nhẹ lên gò má phúng phính của nhỏ, nhỏ gục mặt xuống, đôi mắt lộ vẻ u buồn
-"Lan Nhi ta xin lỗi mà, tha lỗi cho ta được không?" Chàng đau khổ nhìn nhỏ
-"Lan Nhi nói gì với ta đi" Chàng sốt ruột, giận chàng như vậy sao
-"Híc, không thích chơi với Tuân nữa, Tuân là người xấu" Nước mắt bắt đầu chảy tiếp, chàng có thể thấy rõ đôi mắt nhỏ đã xưng húp cả lên, làm chàng đau lòng vô cùng, ôm nhỏ vào lòng, khẽ vuốt tấm lưng mỏng manh đang run rẩy của nhỏ
-"Đừng khóc nữa, nín đi, phải ta là người xấu, là người xấu" Chàng âu yếm, nhẹ nhàng vuốt tóc nhỏ, cho đến một lúc nhỏ thiếp đi, chàng mới đặt nhỏ nắm xuống, hôn lên trán nhỏ một cái, rồi nằm lên cùng nhỏ, khẽ đặt trán của mình vào trán nhỏ rồi cùng nhỏ chìm vào một giấc mơ đẹp
-"Oa thật là mệt mà" Cô nhoài người tỉnh dậy, vươn vaii mấy cái, trên môi còn giữ một nụ cười rất tươi khẽ chớp đôi mắt của mình mở ra nhìn xunh quanh một cái rồi đóng mắt lại, chiếc môi xinh xinh mở to, ngáp một cái đến chảy nước mắt
-"Khoan đã, đây là đâu" Cô khựng người lại, hàng lông mi chớp động tỏ vẻ hoài nghi, môi dần mím lại, cô đưa tay lên đầu xoa xoa, bắt đầu xếp lại kí ức hôm qua, tối qua bị tên cướp dật đồ, à không tên đó đóng kịch để dụ cô đến gặp tên biến thái đó, tên đó sàm sỡ cô, đột nhiên hắn xuất hiện đánh tên đó một trận sống dở chết dở, rồi không biết vì sao, ngu ngu tự đấm tay mình vào tường, hắn làm cho cô sợ chết khiếp, "ẦM", tảng đá 100000 Tấn đè thẳng lên đầu cô, trời ơi là trời cô đã làm ra việc nhão nhoét đó hả trời, khóc, thà khóc một mình còn hơn, trời ơi khóc trước mặt hắn, thanh danh của cô phút chốc đã bị hủy, cô hận chết người tên đó, "Roẹt" lần hai, không những thế cô còn ôm hắn rồi thiếp đi lúc nào không hay nữa chứ cô ôm mặt, miệng há hốc, mắt ngọc mở to, ngồi phịch xuống giường
-"Jenny ơi là Jenny mày bị làm sao vậy nè" Mặt cô đỏ ửng lên, lắc lắc đầu mấy cái cô tự tát vào mặt mình, cô nhăn nhó nhìn kĩ lại căn phòng, ặc hắn không đưa mình về cung lại đưa mình tới phủ hắn sao, thế này chắc chắn ma nữ bà bà sẽ hiểu lầm chắc cho xem, á cô không muốn có scandan với người cổ đại đâu, cô vẫn yêu đời lắm, vẫn còn ngây thơ lắm (Ọe gớm, bà ngây thơ)
-"Nàng dậy rồi à" Ôi mẹ ơi, nãy giờ hắn đứng sau lưng cô lúc nào mà cô không hề hay biết vậY. Hắn là ma sao
-"Ngươi...muốn hù ta chết hả" Cô vuốt vuốt ngực mình, ngẩng đầu lưởm hắn, đột nhiên con mắt chuyển hướng lên bàn tay bị băng vải trắng của hắn, lòng có gì đó rất đau, cô e dè
-"Ngươi...tay....ngươi không sao chứ" Cô hỏi nhanh rồi quay đầu đi chỗ khác, cô có bao giờ quan tâm ai đâu, dù cho người đó chết trước mặt cô thương tâm đến thế nào cô cùng cười mỉa làm ngơ.
-"Ta không sao cả, nàng lo cho ta sao" mắt hắn đột nhiên sáng quắc lên, làm cho cô rùng mình
-"Phải thì sao, ngươi cứu ta tất nhiên ta phải quan tâm trả bù lại cho ngươi chứ hừ" Cô lạnh giọng nói, ngữ khí thoáng bực mình khi nhớ đến chuyện gặp vợ hắn ngay hôm qua, đến bây giờ má vẫn còn đau, con nhỏ đó rốt cuộc là ăn gì mà khỏ thế nhỉ
-"Jenny, nàng....chuyện hôm qua, ta xin lỗi, má của nàng còn đau khôg" Hắn ôn nhu xoa xoa má phải của cô, hắn nhíu mắt, nhìn vết đỏ mờ trên mặt cô, lòng bỗng thắt lại, cô cười mỉa một tiếng hất tay hắn ra, gương mặt quay lại vẻ cao ngạo vốn có
-"Không cần xin lỗi ta, coi như ngươi cứu ta là thay cho lời xin lỗi, vậy ta và ngươi không ai nợ ai nhé, còn nữa từ bây giờ đừng có đến làm phiền ta, ta ngán lắm rồi, không muốn ăn tát hay ăn đá đâu" Cô nhếch mép cười châm chọc, đứng phắt dậy bỏ đi không quên mang theo mấy món quà đã mua trên bàn, hắn sững người nghe không ra ngữ khí của cô, lời của cô rất lạnh, cứng như thép đá vậy, mí mắt hắn hạ xuống đượm đầy vẻ thống khổ. Nàng ghét hắn vậy sao, hắn đã làm mọi việc, không tiếc thanh danh của mình mà lẽo đẽo theo nàng, rốt cuộc nàng vẫn mặt lạnh như thế, hôm qua, cứ những tưởng mọi chuyện đã tốt hơmn nhưng không ngờ vì đám thị thiếp của hắn mà lại lần nữa nàng coi hắn chỉ như một người xa lạ. Hắn quay đầu nhìn người con gái dần khuất bóng phía xa, hắn đột nhiên hất tất cả mọi thứ trên bàn xuống, vẻ mặt tức giận đến cực độ, không ngại bàn tay đang băng bó của mình thẳng xuống mà đập vỡ chiếc bàn gỗ vô tội, tách tách, một giọt máu, hai giọt máu, hắn liếc nhìn tay mình, bật cười như điên như dại, nền đất mau chóng lênh láng một màu máu tanh đến thương lòng, hắn ngồi xuống ghế, mắt từ u buồn chuyển sang thịnh nộ, hắn đứng phắt dậy, gương mặt sát khí đến đáng sợ bước đi đến chỗ những ả đàn bà hôm qua, hắn thật sự điên rồi, hắn phát điên vì nàng, tất cả là tại bọn tiện nhân đó, hắn đạp cửa xông vào, liếc nhìn 4 ả đàn bà đang ngồi an nhàn trên ghế, đôi mắt căm phẫn đáp thẳng xuống gương mặt đang dần tái nhợt của nữ nhân áo cam kia.
-"Ha ha ha, hôm qua cháu ở đâu thế hả" Mới bước vào cung là thế này đây, ma nữ bà bà cứ như con bướm nghịch ngợm bay mòng mòng xunh qunh cô, làm cô chóng mặt muốn chết
-"Cháu ở phủ thằng cháu đích tôn của bà" Cô thản nhiên trả lời, ma nữ bà bà chớp chớp mắt điệu đà nhìn cô, hai bà cháu họ đúng là có máu giống nhau
-"Hai đứa đã làm gì chưa hả, cháu đừng trối bỏ hết nha, ở cùng nhau một đêm cùn nhau rồi đúng không hô hô hô" bà nhếch nhếch cặp lông màu liên tục, vẻ mặt hớn hở pha chút gian ta nhìn cô, cô lắc đầu cười lạnh, bà dừng động tác nhí nhảnh của mình lại, ngồi thụt xuống bàn, chắc chăn là có chuyện gì rồi, đang chăm chú nhìn cô, bà giật mình phát hiện ra vết dấu tay mờ mờ trên làn da bạch ngọc của cô, ánh mắt liền chuyển sang tức giận
-"Jenny cháu yêu của ta là ai đánh cháu ra nông nổi này hả" Bà nhảy cẫng lên, hai tay ôm lấy gò má mịn màng của cô, cô cũng chẳng muốn giấu đem từ đầu dến đuôi kẻ hết cho bà
-"Thật là hỗn xược, đi, ta và cháu đi đòi lại công bằng" Bà nắm lấy tay cô kéo đi, nhưng cô như một pho tượng kiên quyết không chịu dời, già