ược rồi đứng lên ta mặc đồ cho" Chàng mặc đồ cho nhỏ xong xuôi, khuôn măt vẫn đỏ chot. không khí vô cùng nặng nề
"GRRỪ....Cái tên chết tiệt nhà người...đồ biến thái tại sao ngươi cứ đi theo bản cô nương ta thế hả, tránh ra" Cô tức điên người không biết nói gì với tên này, gọi là ăn trưa gì đó, lại thành buổi họp chợ 3 số 8 buổi chiều, người tung người hứng, hoàng thái hậu thì cứ ngồi miệng bá láp nâng cao hắn còn nói cái gì mà cô và hắn đúng là long phụng gặp nhau, mĩ duyên tuyệt đẹp, hoàng hậu thì dìm hắn xuống tận đáy, nói rằng hắn phước ngàn kiếp mới có thể lấy cô làm vợ, nói từ lúc ăn trưa đến tận lúc chiều, cô ngồi nghe không cũng muốn điên đầu, cô thở dài, xin phép ra ngoài trước., hắn lại nhảy vào đòi đi theo, 2 bà cô cổ hũ lập tức cười hì hì gian trá nhìn cô, xin lỗi nghen chớ cô đây không ngây thơ hiểu ngay được âm mưu của hai bà cô cô đó, muốngar cô cho hắn à, nằm mơ dù cho khi biết hắn là Thái Tử đại tại của Tống Minh đi chăng nữa,hứ quý tộc tam thê tứ thiếp, cô không có hứng
-"Đừng có hòng, nằm mơ giữa ban trưa" Cô lảm nhảm, vừa đi vừa đá tùm lum vào mọi thứ nằm giữa đường, giận hành chém tỏi, sắc mặt cô ngày càng trờ nên khó chịu, đồ chết dầm, chết nghiền, chết chém, chết luộc, chết xào (sao tự nhiên đem hắn làm đồ ăn dậy)
-"Nàng sao có vẻ khó chịu với ta thế" Hắn lách lên đứng trước mặt cô, ánh mắt vươn chút bụi buồn, cô cảm thấy có tội, khoan đã hắn cáo già như thế này, hừ tưởng Jenny này dễ bị lừa
-"Ta khó chịu?không là ghét ngươi đó, giờ thì tránh ra, ta trở về phòng" Cô hách dịch nói, mau mau chán ghét cô đi, cô biết hắn có ý với cô, nhưng cô không có hứng thú, cô là người có tư tưởng hiện đại không quen với những người đàn ông như hắn, hắn đẹp trai, phải hắn rất đẹp, môi mỏng như phớt hồng, mũi cao, thẳng, con ngươi sâu kín, đen bóng, với đường lông mày rậm rạp, gọn gàng, hắn anh tuấn, đẹp thì có đẹp nhưng cô không thích, cô có tư tưởng chiếm hữu, cái gì của cô thì chỉ là của riêng cô, không ai được đặt tay đặt chân vào, nếu như hắn là người của thời đại của cô thì có lẽ cô đã có thể chấp nhận hắn, nhưng thật đáng tiếc....cô lắc đầu nhìn lướt qua vẻ mặt sâu sa của hắn, hắn âm trầm, có chút buồn bã, hắn có vẻ ích nói, còn cô thì ngược lại, nếu như chọc trúng cái kho tàng lí lẽ của cô thì, ôi thôi thôi ai cũng gục hết. Nhưng đối với hắn, cô lại không thích nói chuyện
-"Tại sao ghét ta, ta làm gì nàng" Hắn ngẩng đầu nhìn cô, nhìn thẳng vào đôi ngọc châu tím tinh nghịch và bướng bỉnh của cô, hắn muốn dò hỏi cô,muốn biết cô có một chút động tâm nào với hắn, hắn lần đầu cảm thấy rất thú vị về vẻ thờ ơ của cô, nhưng càng gần cô dù chỉ là một khắc nhỏ nhoi thì hắn lại thấy buồn vì thái độ đó, cô tại sao không giống những nữ tử kia mà say mê hắn, có lẽ như thế hắn không còn cảm thấy thú vị nhưng hắn muốn điều đó trở thành hiện thực, hắn sao thế này (love rồi đó)
-"Không biết nữa, lần đầu ta cảm thấy chướng mắt thì về sau cũng sẽ chỉ như vậy" Cô nhếch mắt nhìn hắn, vẻ mặt vô cùng cao ngạo, cô khoanh tay nhìn hắn, mặt tỏ vẻ chán chường, cô đưa tay lên che miệng rồi ngáp một cái
-"Buồn ngủ rồi, ta về đây" Cô quay đầu, cặp mắt vẫn thờ ơ, hững hờ, cô là như thế, có thể nói rằng cô chỉ có thể biểu đạt tình cảm của mình đối với Tuyết Lan mà thôi. Đừng nói cô vô tình, chỉ là tình đã rời xa cô từ lâu lắm rồi. Cô lặng lẽ bước đi, hắn cũng thế, bước từng bước theo nàng, hắn thất vọng, hắn đau lòng, "đau lòng" haha, hắn chưa biết đau lòng là gì, hắn chưa biết đau vì tình là gì, hắn đều nghe những bài thơ ai oán nói về tình, những lần đó hắn đều cười khẩy, khinh thường cái thứ gọi là "tình", hắn chỉ trêu đùa i hai chữ tình cảm với các thê thiếp của hắn, những tiểu thư quyền quý ôm mộng được hắn yêu, bây giờ hắn có thể hiểu được rồi, hiểu được cảm giác người mình thương hờ hững với mình là như thế nào, hắn cứ thế chẳng buồn liếc nhìn bóng dáng lả lướt trước mắt mình, gần mà sao tưởng xa như thế.
-"Ngươi...về đi, ta phải đi ngủ" Hắn như thế này làm cho cô có chút xót lòng, giọng có chút dịu lại
-"Nàng không ghét ta nữa" Trời ơi, tên này...hắn, cô mỉm cười, dễ thương thật đấy, cô cười nụ cười đọng trên môi, hắn không nhìn lầm chứ, cô đang cười vì hắn sao, cô thật lòng kô ghét hắn nữa
-"Được rồi, được rồi, ngươi về đi, nếu không ta ghét ngươi nhiều thêm đó, đi đi" Cô vội trở lại vẻ mặt lạnh băng hồi nãy, nhưng khóe môi vẫn hơi mỉm lên, hắn nắm lấy tay cô, vẻ mặt phấn khích cực độ. Nguy hiểm! Cô vội vàng rút tay ra nhưng hắn vẫn nắm chặt lấy không buông, hắn anh tuấn, đôi môi mỏng nhếch lên cười tươi
-"Được, ta về, ta về ngày mai ta đến" 1s 2s 3s Cô lặng người, hắn cười đẹp thật, chói sáng, xunh quanh có hàng ngàn đóa hồng, cô lắc lắc đầu, chết tiệt Jenny đừng có dính virus mê trai chứ.Chợt, 3s4s5s lặng người tập 2, hắn....hắn hôn...hôn má cô, cái tên chết...tiệt này, tim của cô sao lại, thình thịch liên phanh thế này.Mau chóng hất tay hắn ra, mở cửa nhanh chóng rồi đóng sầm cửa lại, má đỏ đỏ, người nóng nóng hic, sao thế này. Cô dựa người vào cánh cửa, lắc lắc cái đầu,người bên trong ngớ ngẩn mặt đỏ như lửa hồng, người bên ngoài mặt mày tươi tỉnh, khẽ quay lưng bước đi.