nhà, cuối cùng vẫn quay về Bích sơn, có thể thấy đó là định mệnh. Một tháng trước, tôi gặp lại Mộ Ngôn ở đây.
Lúc mười ba tuổi, sau khi bị rắn độc cắn, sư phụ đã dặn dò mỏi miệng, rằng cách sống ở vùng rừng núi hoang dã là nhất định không được ra khỏi nhà…
Do không có tiền ở nhà trọ, ban đêm tôi buộc phải ở bên ngoài, trong mười ngày chạy trốn đó, đêm nào tôi cũng tìm một cái cây cao, ngồi trên đó ít nhất cũng tránh được tầm mắt của dã thú tìm mồi.
Nhưng đêm nay tôi muốn đi dạo, muốn nhìn lại rừng hoa trên Bích sơn nơi tôi gặp lại Mộ Ngôn, thực ra việc này để ngày mai cũng được, chỉ là vừa nảy ra ý nghĩ đã không thể chờ đợi, hình như muốn đi gặp chính bản thân Mộ Ngôn. Rồi bất chợt lại nghĩ, biết đâu Mộ Ngôn quả thực đang chờ tôi ở đó, lòng thấy vui vui, rồi lại nghĩ ngộ nhỡ chàng chờ cô gái khác, lòng lại thấy buồn, cuối cùng không biết mình mong hay không mong chàng chờ ở đó.
Suốt dọc đường tôi cứ vấn vương ý nghĩ như vậy, lúc vui lúc buồn, hoàn toàn không biết có mối nguy hiểm rình rập phía sau. Đang đi đột nhiên sau lưng có tiếng “hự”, hoảng hốt giật nảy mình, đang định ngoái nhìn thì bị kéo giật lại, cả người ngã bổ chửng về sau, thầm nghĩ hỏng rồi, vậy là ngày mai phải giặt bộ váy trắng này rồi, đúng lúc đó eo lại bị một bàn tay ôm chặt.
Lưng đập vào một vật cứng nào đó, không thể cảm nhận độ ấm của nó, chỉ biết đó là một bộ ngực rộng.
Tôi sững người, cổ họng như thít lại.
Trên đầu vang lên giọng nói giễu cợt quen thuộc: “Nửa đêm ra đường, sao không cẩn thận một chút?”.
Tôi há miệng mấy lần, đều không nói ra được, Mộ Ngôn, rõ ràng cái tên đã thầm gọi cả ngàn lần trong lòng. Tôi sợ phát khóc, lần đầu trong đời cảm thấy buồn nẫu ruột vì không làm được điều mong muốn, vốn định nói một câu thật hay, gây cho chàng ấn tượng sâu sắc, nhưng ngay tên chàng lúc này cũng không gọi ra được.
Chàng buông bàn tay giữ eo tôi, để tôi đứng ngay ngắn, nhìn lướt từ trên xuống dưới, ánh mắt cười cười: “Một tháng không gặp, Quân cô nương không nhận ra tại hạ chăng?”. Nụ cười đó thờ ơ như muốn chọc tức tôi. Tôi rất vui, muốn vui hơn nữa, nhưng lại không biết nói thế nào, nhẫn nhịn một lát mới nói: “Hai nhăm ngày”. Lại tiếp: “A Phất”.
Dưới ánh trăng, khuôn mặt chàng vẫn thế, toàn thân áo chùng đen, tay cầm thanh nhuyễn kiếm, mũi kiếm dính máu đỏ, miếng ngọc bội đeo ở thắt lưng lóng lánh ánh lên màu xanh lam dịu dàng.
Tôi nhìn chàng, chàng công tử mã thượng, người của lòng tôi.
Một khắc trước bồn chồn muốn gặp lại chàng, một khắc sau quả nhiên gặp lại, tôi vui lắm, nhưng cúi đầu nhìn đôi giày đen lấm đất và chiếc váy trắng đầy bụi lem nhem, lập tức lại muốn tỏ ra không quen biết.
Chàng nhướn mày: “Hai nhăm ngày, A Phất?”.
Tôi co chân giấu vào trong váy, trả lời: “Ý tôi là, chúng ta đã quen thuộc thế rồi, huynh không cần luôn mồm cô nương, cô nương. Gọi tôi là A Phất, còn nữa, chúng ta chia tay chưa đầy một tháng, mới có hai nhăm ngày”. Một lúc không thấy trả lời, tôi hơi ngẩng đầu liếc chàng, không thấy chàng có biểu cảm gì đặc biệt, đoán là có lẽ chàng không tin, nghĩ một lát tôi xòe tay tính, “Huynh đi ngày mười tháng năm, hôm nay mồng năm tháng sáu, huynh xem, chẳng hai nhăm ngày là gì…”.
Chàng lại ngắt lời tôi: “A Phất”.
Tôi nói: “Sao?”.
Chàng cười: “Có phải cô muốn tôi gọi cô như vậy?”.
Trên núi vô cùng yên ắng, chỉ có tiếng chàng, thỉnh thoảng có tiếng côn trùng, nhưng tôi bỏ qua tiếng côn trùng. Thầm nghĩ mặt mình nhất định rất đỏ, may có mặt nạ che. Nhưng lại nghĩ, có mặt nạ lại dở, bởi vì nếu không có mặt nạ, biết đâu chàng có thể đoán ra tâm tư của tôi. Mặc dù đã biết tình cảm của mình không có kết quả gì, nhưng nếu có cơ may để chàng biết cũng không hẳn không hay.
Chàng cúi đầu nhìn tôi, hình như chờ tôi trả lời, tôi ậm ừ bối rối nhìn về sau, đang định nói “phải”, nhưng mắt vừa ngước đã sợ nhũn người suýt ngã lăn ra đất.
Trên con đường núi tối hun hút, xác một con sói nằm chềnh ềnh sau lưng tôi, đôi mắt đen sì mở trừng trừng, đã không còn ánh sáng, máu từ cổ tuôn ra thành vũng.
Nhìn sắc mặt tôi, Mộ Ngôn nửa cười nửa không: “Chắc cô không phát hiện sau lưng có con sói đi theo?”.
Tôi gật đầu xác nhận, đồng thời hai chân bắt đầu run, như thế này tôi hoàn toàn không tự nhúc nhích được. Chàng kéo xác con sói lùi ra một chút: “Vậy cô cũng không nghe thấy khi tôi đâm vào cổ con sói, nó gầm lên ngay sát tai cô?”.
Tôi tưởng tượng có một con sói nuốt nước bọt đi theo tôi rất lâu, nếu không có Mộ Ngôn ra tay, bây giờ tôi đã nằm trong bụng sói, bất chợt người bủn nhủn, mắt đỏ hoe, hốt hoảng: “Tiếng to như vậy chắc chắn tôi nghe thấy, lúc ấy tôi đang định ngoái lại xem là con gì đang kêu…”.
Chàng vỗ vai tôi: “Đừng sợ, chẳng phải đã giết con sói rồi sao, cô sợ gì nữa?”. Nói đoạn cau mày, “Quân huynh đệ và con hổ đó đâu? Sao không đi cùng cô, sao để mình cô lang thang trên núi vào lúc muộn thế này?”.
Tôi lau nước mắt: “Họ bỏ trốn vì tình rồi”.
Mộ Ngôn: “…”.
Tôi gặp lại Mộ Ngôn như thế, dù trong lòng tràn đầy tình cảm lãng mạn, nhưng thực ra cũng hiểu, chàng xuất hiện trong thời khắc thần kỳ, ở một địa điểm khó hiểu như vậy tuyệt đối không thể lý giải bằng cơ duyên trời định kiểu như “hữu duyên thiên lý năng tương ngộ”.
Tôi có rất nhiều điều muốn hỏi chàng, nhân lúc chàng cúi nhìn con sói trong đầu đã chuẩn bị xong, đang định mở miệng đột nhiên thấy từ những bụi cây đen sì phía trước, mấy con chim bay vụt lên, kêu loạn xạ.
Bảy người áo đen xuất hiện trước mắt chúng tôi như từ dưới đất chui lên.
Tôi nghĩ có lẽ lịch sử lặp lại, chắc họ lại đến truy sát Mộ Ngôn, đang lẳng lặng lùi sau một bước, rồi lại lùi bước nữa, một bước nữa. Còn chưa kịp trốn sau lưng Mộ Ngôn, đám người áo đen phía trước đã soàn soạt chống kiếm xuống đất quỳ một chân trước mặt chúng tôi: “Thuộc hạ đến muộn…”. Giọng nói đều răm rắp, hình như đã được tập dượt nhiều lần, đồng thời nét mặt ai nấy đều ngượng nghịu bối rối.
Tôi quay đầu nhìn Mộ Ngôn, chàng thu kiếm trong tay, vẻ hờ hững, không quan tâm đến bọn người đó, lại hỏi tôi: “Có tự đi được không?”.
Tôi băn khoăn nhìn chàng.
Chàng nhếch mép cười: “Chẳng phải cô đã sợ nhũn chân rồi ư?”.
Tôi lập tức phản bác: “Chân tôi chưa nhũn”.
Chàng lắc đầu: “Nói dối”.
Tôi cãi: “Tôi không nói dối”.
Chàng nhìn tôi có vẻ thú vị: “Vậy cô chạy hai bước thử xem”.
“…”.
Mộ Ngôn nói đúng, tôi đang nói dối.
Quả thật tôi đã sợ nhũn cả chân, mấy bước lùi lúc nguy cấp vừa rồi chỉ là khả năng tiềm ẩn được bất chợt phát huy. Ai cũng có điểm yếu, điểm yếu của tôi là chó sói và rắn. Chỉ là bị Mộ Ngôn nói thẳng ra như vậy, tôi thấy hơi ngượng.
Bởi vì chân nhũn ra không đi nổi chứng tỏ sự yếu đuối, mà tôi lại không muốn để chàng thấy tôi yếu đuối, nếu Quân Vỹ hỏi như vậy, tôi nhất định bướng bỉnh đốp lại anh ta: “Lão nương sợ nhũn chân thì sao, nhà ngươi định làm gì ta?”.
Nhưng với Mộ Ngôn thì khác, tôi chỉ muốn cho chàng nhìn thấy mặt tốt nhất của mình. Đạo lý này cũng đơn giản như không muốn để ý trung nhân biết thực ra mình cũng cần đi vệ sinh. Có điều, thú thực tôi quả thật không cần đi vệ sinh.
Đang mải suy tính, đắn đo, hai tiếng “mạo phạm” vang ngay bên tai, người đột nhiên nhẹ bẫng, bị Mộ Ngôn bế bổng lên. Tôi không biết bị ai rút mất lưỡi, không nói được gì, bốn bề tĩnh mịch, lưỡi tôi rõ ràng đã bị rút mất, ngẩng đầu chỉ nhìn thấy ánh trăng hòa với màu trời mênh mang. Mặc dù bế tôi đi như vậy, hình như chàng chẳng khó nhọc tí nào, vẫn nhàn tản bước, chỉ lúc đi qua bọn người đang quỳ dưới đất thì hơi dừng lại.
Mọi người lập tức cúi thấp hơn, giọng Mộ Ngôn vẳng trong không trung giữa triền núi: “Có biết thế nào là hộ vệ không? Kiếm của các ngươi phải rút ra trước ta thế mới là hộ vệ của ta”.
Giọng nói bình thường nhưng lại khiến đám người áo đen càng cúi thấp đầu hơn nữa. Đó là cái uy của người ở ngôi cao trong chốn cung đình nhiều năm, sở dĩ tôi không ngạc nhiên là bởi vì trong Vệ vương cung cũng thường xuyên chứng kiến, như phụ vương tôi, mặc dù không có tài trị quốc, nhưng có thể dùng cái uy đó để dọa mấy bà phu nhân của ông…
Đang mải nghĩ, bất chợt ngẩng đầu phát hiện một người áo đen quỳ ở giữa đứng bật dậy, đưa tay lần theo đường viền chân tóc ở trán. Tôi đã trấn tĩnh trở lại, không biết là động thái gì, ngây người hỏi Mộ Ngôn: “Anh ta đang làm gì vậy?”.
Mộ Ngôn nhìn tôi: “Cô nói xem!”.
Tôi tự trả lời: “Hình như đang lột mặt nạ?”.
Chính lúc tôi nói câu đó, người áo đen quả nhiên lột ra chiếc mặt nạ da người mỏng dính, thở hai hơi: “Nóng chết được”. Tôi nhìn kỹ anh ta, kinh ngạc phát hiện, khuôn mặt vừa lột đó là mặt con gái, một khuôn mặt vô cùng xinh đẹp.
Mộ Ngôn nhướn mày, giọng hờ hững: “Ta đang nghĩ dạo này bọn họ chẳng ra gì, đã bí mật đến lại còn làm kinh động bầy chim, thì ra họ vì muội mà bị liên lụy”.
Cô ta làm ngơ, nhoẻn miệng cười ghé lại gần Mộ Ngôn: “Thực ra cũng không thể trách bọn muội được, phải rút kiếm trước huynh mới có tư cách bảo vệ huynh, đòi hỏi như vậy thiên hạ làm gì có ai làm được hộ vệ của huynh. Ồ, cho muội xem tay huynh ôm gì vậy. Muội tưởng huynh vẫn si mê Tần Tử Yên, người này là chị dâu tương lai của muội sao, cuối cùng huynh đã chịu buông Tử Yên rồi? Ồ, chị dâu? Tỷ là chị dâu tôi ư? Tôi là Mộ Nghi, tỷ tên là gì…”.
Tôi giật mình, mím môi, Mộ Ngôn cúi đầu ngắt lời cô ta: “A Phất vẫn còn nhỏ”.
Mộ Nghi ngượng nghịu: “Vậy còn Tử Yên, huynh với cô ấy…”.
Nghe họ nói với nhau nhu vậy, lòng tôi như chìm xuống, nhưng người tôi ép sát Mộ Ngôn, khi nhắc tới Tử Yên không thấy chàng có phản ứng nào đặc biệt, nhưng cũng có thể người ta có phản ứng mà tôi không nhận ra, suy cho cùng, sống nhờ viên giao châu, cảm giác của tôi đa phần đã mất, những gì còn lại quả thật không đủ nhạy cảm.
Mộ Ngôn không trả lời, chỉ liếc qua đám người áo đen quỳ dưới đất, nói: “Về bản doanh trước đi”.
Chàng bế tôi đi phía trước, những người khác theo sau. Được chàng bế suốt dọc đường như vậy, lẽ ra tôi thấy vui mới phải, nhưng lòng vẫn không kìm được nỗi buồn, cô gái tên Tử Yên đó tôi vẫn còn nhớ. Bỗng thấy tiếc nuối, sao mình không gặp Mộ Ngôn sớm hơn.
Ánh trăng xuyên qua kẽ lá, chiếu khắp mặt đất, tạo những vệt sáng bạc gọn gàng như kéo cắt. Tôi im lặng hồi lâu, cảm thấy khóe mắt nóng lên, nhưng âm thanh phát ra chỉ như tiếng muỗi vo ve, tôi nói: “Cô gái đó không tốt, cô ấy muốn giết huynh, huynh không nên thích cô ấy”.
Mộ Ngôn hơi cúi đầu: “Cái gì?”.
Tôi hít một hơi, không có can đảm nói lại lần nữa, ngẩng nhìn trời: “Không có gì, huynh xem, đêm nay sao rất tròn”.
Lúc lâu sau, Mộ Ngôn đáp: “Cái cô nói… hình như là trăng…”.
Chim ngủ yên trong tổ, đêm lạnh như nước, tất cả vật sống đều biến mất, đi trên đường núi vắng nếu không nói chuyện thì vô cùng buồn tẻ. Sau khi chia tay với Mộ Ngôn, những chuyện xảy ra sau đó kỳ thực cũng không có gì đáng nói, đáng nói nhất chỉ có chuyện của Thập Tam Nguyệt tương đối bí ẩn, ly kỳ, có thể coi là mới mẻ, cuốn hút. Trên đường núi khúc khuỷu, tôi thong thả kể cho chàng nghe. Thực ra đến giờ tôi vẫn không hiểu, tại sao Thập Tam Nguyệt tự vẫn, hơn nữa càng tìm