n gương mặt nhỏ của nàng một chút dáng vẻ ưu thương nào, hiển nhiên không phải là nói về bản thân mình, hắn ngoài ý muốn, tự nhiên có chút cảm giác rối rắm.
Mặc dù không phải nhân ái kết ly (do yêu mà thành hôn), nhưng hắn cũng không hy vọng trong lòng thê tử mình có người khác.
“Tựa như canh đậu đỏ cùng canh hạnh nhân cùng đặt trước mặt, mỗi người đều nói canh hạnh nhân tốt, không cho phép ta uống canh đậu đỏ, muốn ta nhất định phải uống canh hạnh nhân, rồi ngươi có biết chuyện kỳ quái nhất là gì không?” Hoa Khai nheo mắt lại, hai tay nhỏ quơ lên không thủ thế, “kỳ quái nhất chính là, mọi người đều biết ta thích uống canh đậu đỏ.”
Thượng Quan Vũ Nguyệt không nhịn được nở nụ cười, tiểu hài nhi này sao lại có thể so sánh kì quái như vậy.
Nhìn mặt nàng có chút căm giận, hắn không nhịn được đùa nàng, “Ta là canh hạnh nhân sao?”
“Ngươi không phải là canh hạnh nhân.”
“Cũng không có khả năng là canh đậu đỏ đi.”
“Chúng ta trước đây chưa từng thấy mặt, làm sao là cạnh đậu đỏ được.” Hoa Khai hoàn toàn không phát hiện chính mình trở thành đối tượng bị đừa cợt, thành thật suy nghĩ, “Ngươi có biết canh ô thảo không?”
Canh ô thảo? “Chưa nghe qua”
“Ngươi là canh ô thảo.”
Mùa thu, cậy cối trong trang dần dần chuyển vàng, Hoa Khai ngồi trong lương đình, ăn trái cây, vui vẻ thưởng thức cảnh sắc trước mắt.
Thạch bích rải rác trước cầu nhỏ bên dưới là nước chảy, nước trong suốt hoàn toàn có thể nhìn thấy cá bơi bên dưới, mấy ngày trước nàng phát hiện hóa ra trong trang có Mai viên (vườn mai), chờ mùa đông tới, nhất định phải tới đó thưởng mai.
“Thiếu phu nhân, trà nóng rồi.”
“Cám ơn”
Là trà long tỉnh quế hoa, thật là thơm.
Gả vào Thượng Quan gia hơn một tháng, Hoa Khai dần hiểu được vì sao lúc đó Trương ma ma lại nói, cả Hà phủ chỉ có nàng có thể giả mạo tiểu thư.
Không nói đến tuổi tác tương tự, nàng cùng ở cạnh tiểu thư làm bạn nhiều năm, tự nhiên hiểu biết hơn so với nha đầu bình thường – mặc dù sẽ không vẽ, nhưng cũng nhìn được xấu đẹp, tiểu thư thích đồ cổ vật, tựa như người già vậy, nàng tự nhiên cũng bồi dưỡng được nhãn lực, y phục của tiểu thư đều do nàng chuẩn bị, đối với vật liệu may mặc loại nào tốt vừa sờ đã biết, thậm chí đến ẩm thực trà điểm, bình thường tiểu thư ăn cái gì, nàng liềng ăn cái đó, sơn hào hải vị, danh trà tế điểm, cũng hoàn toàn không làm khó được nàng.
“Thiếu phu nhân, biểu tiểu thư đang ở kia.” Tiểu Đông lặng lẽ nói với nàng, “Mặc y phục màu tím, ở chỗ cây hạnh đó, giống như muốn đi đến đây, lại giống như đang muốn đứng đó trừng mắt nhìn ngài.”
Nhìn theo hương Tiểu Đông chỉ, quả thật nhìn thấy biểu tiểu thư mới gặp qua một lần – Tú nhi.
Thật ra sau khi nàng nghe Thượng Quan Vũ Nguyệt nói nàng bởi vì có người trong lòng nên không muốn kết hôn, thì ảm thấy có điểm đồng tình với nàng, có điều sau khi ăn xong ở đại đường, thì sự đồng đó liền biến mất không còn dấu vết.
Biểu muội thật sự không thân thiện chút nào.
Trước đó đã gọi nàng “Tú nhi biểu muội”, nàng ta cư nhiên làm như không nghe thấy, giả vờ không nghe cũng coi như xong, lại “Hừ” một tiếng quay đầu lại.
Bởi vì một tiếng hừ này, bàn tiệc chào đón tân nhân đột nhiên trở nên có chút ngượng ngùng.
Cũng may trưởng bối đều hài lòng với tân tức phụ như nàng, hơn nữa mọi người đều thấy lễ vật của mình ở trên đầu nàng thì bắt đầu náo nhiệt trở lại.
Nãi nãi cùng di nãi nãi và cô cô cứ hỏi đi hỏi lại nàng ở có quen không? Nha đầu và ma ma có đủ dùng không?
Hoa Khai vị sợ lộ ra sơ hở, cũng không dám nói nhiều, hỏi nàng cái gì, nàng đều cười rồi quy quy củ củ trả lời, trừ bỏ lần đầu tiên nãi nãi kêu “Thược Ước” nàng phản ứng hơi chậm, vài lần cũng còn may.
Hoa Khai lại nhìn về phía Tú nhi đang đứng dưới cây hạnh, thật sự... nàng ta muốn đứng đó đến mọc rễ sao?
Sao lại động cũng không động.
Kỳ quái là ngay sau khi nàng nghĩ như vậy, thì Tú nhi thật sự đi về phía nàng.
Mặc dù nàng ta không lễ phép, hiện lại trưng ra sắc mặt khó coi, nhưng Hoa Khai vẫn quyết định trước chào hỏi nàng.
Lão gia phu nhân có dặn dò, nàng ở tơ hồ trang, nhất cử nhất động đều đại diện cho tú phường Hà gia, cho nên không thể nhỏ nhen, làm mất thể diện của lão gia phu nhân
“Tú nhi biểu muội”
“...”
Quả nhiên, vẫn không chịu gọi nàng một tiếng biểu tẩu.
“Ngồi đi, cá trong ao nhìn thật đáng yêu.”
“Ta không phải đến để ngắm cá.” Tú nhi vừa ngồi xuống, liền nhanh chóng trừng mắt nhìn Tiểu Đông một cái, “Không mời ta uống trà sao?”
Tiểu Đông cả kinh, Hoa Khai thở dài một cái, nhanh chóng lấy ra một chén sứ men xanh, tự mình rót trà, “Là trà long tỉnh quế hoa, sáng nay vừa đưa đến.”
“Nãi nãi đưa?”
“Đúng vậy a.”
Tú nhi lại “Hừ” một tiếng – nàng biết mà.
Nãi nãi thích tân tức phụ này, cho nên đen chính thứ mình thích đem qua đây một phần.
Uổng phí nàng bao nhiêu năm tận tâm, nịnh nọt nãi nãi, nhưng cuối bối cảnh vẫn là con nhà dân – Hà Thược Ước nếu không có cha mẹ tốt, sao có thể gả cho Vũ nguyện biểu ca chứ?
Tú nhi đứng dậy, “Đừng tưởng biểu ca của ta thích ngươi”
“Ta cũng không nghĩ hắn thích ta”
Không nghĩ đến vị thiên kim tiểu thư này lại nói ra đáp án đó, nàng ngây ngốc một chút, tiếp lại đả kích, “Nói thật cho ngươi biết, nếu ngươi không phải là tiểu thư của tú phường Hà gia, biểu ca căn bản sẽ không thú ngươi.”
Hoa Khai cắn hạt dưa, “Ta biết.”
“Ngươi...”
Tú nhi lại trừng nàng, sau một hồi lâu, cuối cùng “Hừ” một tiếng rời đi.
Mắt thấy cái bóng tím biến mất sau dãy hành lang, Tiểu Đông không nhịn được lộ ra ánh mắt dùng bái, “Thiếu phu nhân thật lợi hại, chỉ nói có hai ba câu liền khiến cho biểu tiểu thư phải á khẩu, quả nhiên là đọc nhiều sách có khác.”
Hoa Khai há hốc mồm một chút, cái này có liên quan gì a.
Nàng không biết tại sao Tú nhi lại giống như nuốt phải hỏa dược dường như rất tức giận rời đi, cũng không biết vì sao Tiểu Đông lại sùng bái nàng như vậy.
“Có điều biểu tiểu thư cũng thật là, không dám phát hỏa đối với lão phu nhân, liền trút giận lên người tiểu thư.”
“Tú nhi vì sao lại giận nãi nãi?”
“Thiếu phu nhân không biết sao? trong nhà chỉ có lão phu nhân uống trà long tỉnh quế hoa a, biểu tiểu thư thích thiếu gia, nhiều năm nay đều nịnh bợ lão phu nhân, mà lão phu nhân cũng không đưa trà cho nàng, thế nên nàng ta mới tức giận.” Tiểu Đông nhìn bốn phía xung quanh lương đình, sác định không có ai, rất nhanh trở thành bà tám, “Biểu tiểu thư cũng lợi hại, lấy lòng thiếu gia, lấy lòng lão phu nhân, cũng lấy lòng tam phu nhân thân nương của thiếu gia, nhưng ai bảo nàng là con gái của nông gia bình thường, với xuất thân của lão phu nhân không có khả năng chấp nhận cho thiếu gia thú nàng.”
Hoa Khai trừng mắt, thật sự là... hảo bát quái.
Nhưng cuối cùng nàng cũng giải trừ được sự nghi hoặc, hóa ra Tú nhi thích Thượng Quan Vũ Nguyệt, khó trách nàng không thích mình.
Bất quá... Tiểu Đông nói Tú nhi là con gái của nông gia bình thường là như thế nào?
Nãi nãi xuất thân như thế, xuất thân của nhị phu nhân cũng không quá kém mới đúng.
“Nhị phu nhân vốn là nữ công nhuộm vải, sau này được lão gia coi trọng thu làm thiếp, sau khi vào phủ lại gây gổ với đại phu nhân, hơn nữa không sinh con, lão gia phiền lòng, cũng không đến viện của nàng, bởi vì thất sủng, nên cũng không giúp được nhà mẹ đẻ, đệ đệ vẫn ở nông thôn trồng rau. Mấy năm trước bọn họ ngoài ý muốn chết đi, mà thân biểu tiểu thư mặc dù nói thích thiếu gia, nhưng thực ra mọi người đều nói biểu tiểu thư là muốn làm thiếu phu nhân của người có tiền mà thôi.”
Tiểu Đông nói nhỏ, “Hai năm trước, lão phu nhân muốn gả biểu tiểu thư cho con trai của quản gia – Vĩnh Tề, biểu tiểu thư sống chết không chịu, lão phu nhân cũng có chút tức giận, sau này liền không nhắc đến hôn sự nữa, kỳ thật biểu tiểu thư rất là ngu, thiếu gia không có khả năng thú nàng, mà các danh môn công tử khác dũng đều biết nàng là cháu gái của nhị phu nhân, còn thiếu gia là con của tam phu nhân, hai người không có chút quan hệ nào, có vị công tử có tiền nào muốn thú con gái nhà nông tướng mạo lại bình thường chứ? Thân phận quá chênh lệch sẽ không hạnh phúc.”