ra tổn thương. Một cánh tay to lớn từ đằng sau vươn tới, nắm chặt tay cô. Cô ngoảnh lại, cảm nhận được trên gương mặt thản nhiên như không của Khang Kiếm thoáng run rẩy, lòng thoáng chùng xuống. Cô nũng nịu dựa vào anh, hôn lên má anh: - Được rồi, anh đừng căng thẳng, em không đòi hỏi nữa. Bàn tay Khang Kiếm đang nắm tay cô lật lại, mười ngón tay đan chặt vào nhau. - Làm gì thế, liếc mắt đưa tình à? - Lục Địch Phi đứng trên cano, nhìn hai người đang nhìn nhau, không chịu bước xuống, cau mày lại. Cạnh anh ta là một cô gái cao ráo, vai mảnh, tay dài, eo thon, hông rộng, chân thẳng, hệt như người mẫu. Khang Kiếm đỏ mặt, dắt Bạch Nhạn bước xuống. - Hi, Khang Kiếm. - Cô gái tươi cười chào hỏi, khóe môi khẽ nhếch, không kìm được liếc Bạch Nhạn từ đầu đến chân. - Ờ, Tiểu Tây! - Khang Kiếm bình thản gật đầu. - Vị này chắc là cô nhóc nhà cậu? - Cô gái ngoái lại, nhìn Lục Địch Phi. Bạch Nhạn cảm thấy người phụ nữ này khí chất mạnh mẽ, cao quý, thầm nghĩ Lục Địch Phi này thật diễm phúc, lấy được cô vợ đẹp như vậy. Lúc cano nổ máy, cô không nhịn được khẽ cảm thán bên tai Khang Kiếm. - Đây không phải vợ anh ấy. - Khang Kiếm cười. -… Bạch Nhạn há hốc mồm, giữa ban ngày ban mặt, bí thư Lục lại dám ngang nhiên đưa bồ ra ngoài lượn lờ? To gan quá! - Tiểu Tây và bọn anh lớn lên cùng một khu phố, bố cô ấy cũng công tác trên Tỉnh ủy. Lục Địch Phi ly hôn mấy hôm trước rồi. -Khang Kiếm nhìn thấu tâm tư cô, ý cười càng rõ nét hơn. - Chà nhìn thấy răng sâu rồi. Bạch Nhạn đang hít gió sông, vội ngậm miệng lại. - Em không có răng sâu. Sếp à, thực ra ban đầu chắc chắn anh có rất nhiều lựa chọn, cuối cùng anh lại chọn em, có phải vì em bình thường, như vậy sẽ gần gũi dân chúng, tạo cảm giác thân thiết không? Nụ cười trên môi Khang Kiếm như bị gió sông thổi bay, anh quay mặt đi, nhìn cano chầm chậm dừng ở bến tàu đảo Giang Tâm. - Xuống thuyền thôi! - Anh đưa tay về phía Bạch Nhạn. Bạch Nhạn nắm tay anh, dưới ánh mặt trời gay gắt tháng Sáu, ngón tay sếp Khang lạnh như băng. So với công viên nước huyên náo, khu nghỉ dưỡng đảo Giang Tâm có vẻ yên tĩnh hơn, lại thêm Lục đại công tử dặn dò từ trước, nói hai ngày này tu sửa toàn bộ, không tiếp đãi quan chức cấp sở trở xuống. Ngoài năm sáu người phục vụ, hòn đảo hiện nay coi như là sở hữu riêng của bọn họ. Nói như lời Lục Địch Phi, dù anh ta có cởi truồng đi dạo cũng không ảnh hưởng đến thuần phong mĩ tục. Bọn họ không ở dãy phòng nghỉ lần trước. Ở hậu viên của khu nghỉ dưỡng có một căn biệt thự nhỏ ba tầng màu trắng, đó là nơi Thành ủy Tân Giang dùng để tiếp đãi quan khách, bình thường luôn khóa. Hôm nay cửa rộng mở đón bốn vị khách quý giá lâm. Bên cạnh biệt thự là phòng tập thể hình của khu nghỉ dưỡng, bên ngoài phòng tập thể hình là hồ bơi, làn nước trong xanh vỗ nhẹ vào thành bể, lấp lánh như dát vàng dưới ánh mặt trời. - Bản vẽ thi công hồ bơi này là chiếu theo Cung bơi lội Quốc gia, bơi rất thú. - Lục Địch Phi hào hứng giới thiệu với Bạch Nhạn, giọng toát lên vẻ niềm nở của chủ nhà. Bạch Nhạn nuốt nước bọt, thật may vừa nãy cô không nói ra là lúc đầu cô tưởng sẽ ra sông Trường Giang bơi! Lại quay người cúi nhìn sông nước cuồn cuộn không ngừng phía dưới, từng con sóng vỗ vào ghềnh đá trên đảo, sau mỗi lần sóng vỗ, xung quanh ghềnh đá đều có những tầng thác nhỏ chảy xuống như tà váy trắng xóa. Tiếng nước chảy cũng có quy luật, từ mạnh tới yếu, từ nặng tới nhẹ, sau đó, con sóng phía sau ập tới, rồi lại một con sóng nữa. Trường Giang, chỉ mới nhìn thôi đã thấy cuồn cuộn khí thế, nếu ở trong lòng nó, e rằng sẽ giống như một phiến lá rơi, không biết trôi dạt về nơi đâu. Chà, mình đúng là ếch ngồi đáy giếng. Khang Kiếm và Bạch Nhạn ở phòng phía Đông, Lục Địch Phi và Tiểu Tây ở phía Tây. Bạch Nhạn bước qua phòng khách, đi vào phòng ngủ phía trong, đập vào mắt cô là một chiếc giường đôi rộng rãi. Cô ngoái nhìn bên phòng phía Tây, hình như bố trí cũng tương tự bên này, không khỏi cười thầm, Lục Địch Phi đúng là một tên đại lưu manh chính hiệu. Trời nóng, bốn người ở trong phòng tới tận lúc chiều tà mới xuống bơi. Bạch Nhạn thay đồ tắm trong phòng vệ sinh, lúc đi ra, Khang Kiếm đã thay đồ xong, cô cảm thấy ánh mắt anh như cây cọ mềm mại nhẹ lướt trên người cô. Nhẹ thì nhẹ, lướt thì lướt, nhưng cây cọ này cũng thật dài, nó bám theo từng tấc da thịt cô, như muốn xuyên thấu từng lỗ chân lông của cô. - Anh… mà còn nhìn nữa, em sẽ… Bạch Nhạn xấu hổ xông đến, hai tay bịt mắt anh. Khang Kiếm chầm chậm đưa tay ra, ôm chặt eo cô, chỉ riêng phần eo đó là để trần. Ngón tay ấm nóng dán trên những đường cong tròn trịa căng tràn của cô, bản năng Khang Kiếm sôi sục, người ngả về phía trước, hai người dính chặt vào nhau. “Thì sao?” Anh hà hơi nóng vào lỗ tai nhỏ nhắn của cô. Còn nhớ trong phim Loạn thế giai nhân, Bạch Thụy Đức và Hách Tư Giai đi thuyền trên biển, thuyền bị sóng đánh lật, hai người dạt đến một hòn đảo vắng, khi tỉnh lại, bốn mắt nhìn nhau, trong mắt họ không có chuyện cũ, không có ân oán, chỉ có niềm vui sống sót và tình yêu sâu sắc dành cho nhau đã che giấu từ rất lâu. Đây cũng là một hòn đảo vắng, anh không phải Khang Kiếm, cô không phải Bạch Nhạn. Anh là một người chồng, cô là vợ anh. Mọi tạp niệm trong đầu đều tan biến, trong lòng anh chỉ có một suy nghĩ: ôm chặt lấy cô, không buông tay, không bao giờ buông tay… Anh không muốn khống chế mình nữa, cơ thể và trái tim đều buông lỏng, để mặc cho cơn nóng hừng hực đang lên từ gót chân, tập trung ở một điểm nào đó trên cơ thể, điểm này xông thẳng đến nơi mềm mại của cô, khát khao cô giải tỏa sự cương cứng của anh. - Thôi, mặc kệ anh đấy. - Bạch Nhạn cười thành tiếng, đẩy anh ra, ôm phao chạy như bay xuống lầu, như một cánh bướm tránh gió rét. Ở khu nước nông, cô cẩn thận nằm ngập xuống, không chịu đứng lên nữa. Nước hồ ấm áp vỗ nhẹ lên người cô, như một bàn tay cực lớn đang hiền hòa xoa bóp cho cô, mặt cô đỏ rực như ráng chiều, tim đập thình thịch không ngừng. Một lát lâu sau, Khang Kiếm mới từ trên lầu đi xuống. Bạch Nhạn không đủ can đảm ngẩng đầu lên, vui vẻ vẩy nước. - Lại đây, anh dạy em bơi. - Khang Kiếm nhảy xuống hồ, bơi như cá tới bên cô. - Em cứ ở đây đấy. - Cô bướng bỉnh ôm chặt tay vịn cầu thang như trẻ con.
Khang Kiếm cười khẽ, cực kỳ nhẫn nại: - Đừng sợ, anh sẽ đỡ em thật chắc. Vấn đề bây giờ chính là sợ anh đỡ đó, anh không biết anh có ma lực gì, vừa đặt tay lên người cô, cô đã run rẩy, thoáng chốc như mất hết năng lực hành vi, hơi thở gấp gáp, đầu gối mềm nhũn. - Em… để em làm quen với nhiệt độ nước trước đã, anh mặc kệ em. - Cô né tránh ánh mắt anh, nhưng sức ép vô hình mà anh mang đến vẫn cứ tồn tại, dường như cô sắp không kiên trì được nữa. Nghe tiếng bước chân của Lục Địch Phi và Tiểu Tây, cô cười rạng rỡ như gặp được người thân. Tiểu Tây mặc một bộ bikini, làn da khỏe mạnh, bóng láng, đẹp mắt trong ánh chiều tà. Thân hình Lục Địch Phi cũng không tệ, bờ vai vạm vỡ, nước da ngăm đen, đeo kính bơi trông rất ngầu. Anh ta vừa thấy Bạch Nhạn đang bò rạp ở khu nước nông, bên cạnh còn dập dềnh chiếc phao bơi, liền cười nhạo: - Cô nhóc, em thật khiến người ta phải nhìn với con mắt khác đấy. Thôi thôi, cứ đứng yên một bên. Khang Kiếm, tới đây, chúng ta làm mẫu cho cô nhóc xem. Anh ta vẫy tay với Khang Kiếm, Khang Kiếm đi tới. Tiểu Tây đóng vai người phát lệnh, hai người nhảy ùm xuống bể bơi như hai con cá, lúc thì bơi tự do, lúc thì bơi ếch, lúc thì bơi ngửa, Bạch Nhạn trố mắt đứng nhìn. - Hồi trung học, hai ông ấy đều ở đội bơi lội của tỉnh, từng luyện tập chính thức, nếu không làm sao có được thể hình như bây giờ. - Tiểu Tây bơi đến cạnh Bạch Nhạn, cười nói: - Chị dạy em bơi nhé! Bạch Nhạn cảm ơn: - Hồi trước bọn chị chơi thân lắm ạ? - Không, tuy là cùng một khu phố, nhưng Địch Phi hoạt bát, Khang Kiếm cứng nhắc, chị là con gái, không chơi được với nhau. - Tiểu Tây xuất thân dư dả, người lại đẹp, chưa gặp phải thất bại gì, không hề sắc sảo, nghĩ đến đâu nói tới đó. - Nghe Địch Phi nói Khang Kiếm cưới em, chị giật cả mình. Theo tính cách của cô Lý, bọn chị đều tưởng rằng Khang Kiếm sẽ phải lấy một nàng công chúa cơ. - Mẹ chồng em kỹ tính lắm ạ? Khụ, khụ… Bạch Nhạn quệt mũi, vừa chui xuống nước bị sặc một ngụm. - Em… chưa gặp à? - Sức khỏe bà không tốt, đang ở Bắc Kinh ạ! Bà bị bệnh gì thế?
Tiểu Tây lại làm mẫu cho Bạch Nhạn một lần: - Bệnh đó hơn hai mươi năm rồi, em… sau này gặp sẽ biết. Ồ, Khang Kiếm thắng rồi! Tiểu Tây vuốt mặt, trợn tròn mắt. Khang Kiếm và Lục Địch Phi lần lượt trèo lên bờ, mỗi người cầm một cái khăn lau người. - Lục Địch Phi thua rất nhiều lần rồi sao ạ? - Bạch Nhạn hỏi. - Anh ấy chưa từng thắng Khang Kiếm, trừ việc thay bạn gái, bố anh ấy thường bảo thế. - Tiểu Tây làm mặt hề với Lục Địch Phi. Bạch Nhạn rất ngạc nhiên trước thái độ của Tiểu Tây, nếu chị ấy đã biết Lục Địch Phi là người thế nào, thì sao chị ấy còn quan hệ với anh ta? Lục Địch Phi nhún vai, ném cho Khang Kiếm một chai nước khoáng, hai người ngả người trên ghế dựa, sảng khoái duỗi chân. - Ê, hồi trước chỉ thua cậu nửa thân người, hôm nay lại thua cậu cả một thân người, thể lực tiến bộ thật. Ánh mắt Khang Kiếm khi gần khi xa theo dõi Bạch Nhạn đang cố vùng vẫy trong nước nhưng không tiến được mét nào, bất giác mỉm cười: - Em may mắn thôi. - Cậu may mắn hơn mười năm rồi. - Lục Địch Phi toét miệng. - Dưới hồ bơi, tôi cam bái hạ phong. Khang Kiếm hơi nhướm mày: - Người giữ chức thị trưởng thành phố lần tới, hình như bí thư Tùng đã chọn sẵn trong đầu rồi. - Ai? Khang Kiếm cười đầy ẩn ý: - Còn ai vào đây nữa? Trong mắt Lục Địch Phi thoáng một tia kinh ngạc, vuốt ngược mái tóc ướt sũng ra đằng sau: - Cậu đừng nghe phong phanh mà phán bừa. Bây giờ cậu quản lý mảng đó, đến lúc đó chỉ đi theo quy trình mà thôi. Tôi chẳng qua chỉ là bị kéo ra để phụ họa cho cậu. Nói thật nhé, tôi đang muốn điều về tỉnh đây. Ở đây cậu còn có cô nhóc, còn tôi có gì? - Anh muốn gì mà chả được. Lần này anh với Tiểu Tây là thật đấy à? - Tôi muốn cưới, Tiểu Tây chưa chắc đã chịu lấy tôi! Cô ấy không muốn làm mẹ kế của một cô nhóc ba tuổi. - Nhụy Nhụy vẫn đang ở Thượng Hải? - Không, ông ngoại nó đưa đi Úc rồi. - Lục Địch Phi ngẩng đầu vẻ bất đắc dĩ - Làm thế là tìm cớ không cho hai cha con tôi gặp nhau, dĩ nhiên rồi, trước hết tôi là một người cha không làm tròn trách nhiệm. Mẹ nó cũng đang làm thủ tục di dân, khoảng tháng sau sẽ qua bên đó.
Khang Kiếm khẽ gật đầu, nhìn Bạch Nhạn lại bị sặc mấy ngụm nước, bò rạp trên thành bể ho tới mức không thở được. - Đồ ngốc này, chẳng có tí kỹ xảo nào, chỉ biết làm ẩu thì ích gì chứ. Anh đặt chai nước xuống, cầm một cái khăn bông thật lớn tới. Lục Địch Phi nhếch mép suy nghĩ, mắt nheo thành một đường dài. Bạch Nhạn bị Khang Kiếm lôi từ dưới nước lên, bọc trong một cái khăn to: - Chịu thua em luôn, cứ thế này, bữa tối của em sẽ toàn là nước. Bạch Nhạn bĩu môi, mệt rã rời ngồi phịch xuống ghế: - Em có bảo là em muốn học đâu, tại anh cứ cố kéo em ra đấy chứ. - Như thế vẫn là anh sai ư? - Khang Kiếm vừa tức vừa buồn cười. - Vốn là như vậy. - Bạch Nhạn mệt mỏi xua tay. - Em thà bị chết đuối chứ quyết không đụng tới nửa giọt nước nữa. - Phong độ mạnh mẽ thật. - Khang Kiếm lườm cô. - Nhưng mà anh thích đấy thôi! - Bạch Nhạn cười tủm tỉm nhìn anh. Ánh mắt Khang Kiếm nhìn cô khẽ dao đ