Một bản “di thư” chẳng biết là đồ giả hay đồ thật của Tam công chúa đã rất có hiệu quả trong việc ngăn chặn cơn sóng dữ, sự ủng hộ dành cho Bạch Hiểu Phong chỉ có tăng chứ không giảm so với trước đây…
Hơn nữa còn có rất nhiều người cảm thấy có lỗi với hắn, có một số thì đồng cảm với hắn, số người thấy hắn là người trọng tình trọng nghĩa lại càng nhiều hơn… Tóm lại là là “làn sóng Hiểu Phong” cứ thế quét qua toàn thành rồi lan ra cả nước.
Trong đó người vô cùng áy náy phải kể đến Hạ Mẫn, nghe nói đã trốn trong phòng khóc đến sưng cả mắt lên rồi, Nguyên Bảo Bảo phải khuyên mất cả buổi.
Trình Tử Khiêm thống kê số lượng ủng hộ Bạch Hiểu Phong một chút cũng phải sợ hết cả hồn, ngoại trừ số lượng tăng lên như cũ ra thì số lượng nam nữ vốn cực mất cân bằng cũng dần trở nên cân bằng, ngay cả phái nam từ khắp nơi cũng tìm đến ủng hộ hắn, lý do lớn nhất vẫn là – Trọng tình trọng nghĩa, hơn nữa như thế còn có thể danh chính ngôn thuận mà đến kỹ viện rồi…
Nhưng mà đúng như Sách La Định dự đoán trước, chuyện này sẽ không đơn giản là chỉ trở lại bình thường thôi đâu, phản kích của Tam công chúa đã bắt đầu rất nhanh.
Ngày thứ hai, những suy đoán về vị nhân tình cũ của Diêu Tích Hi kia lại càng ồn ào huyên náo hơn, rất nhiều người đều ám chỉ đó là một viên quan lớn trong triều hoặc là một vị thương gia giàu có nào đó.
Thông qua nhiều phương thức, Trình Tử Khiêm đã thăm dò được một danh sách khá tỉ mỉ về những đối tượng có giao tình thân thiết với Diêu Tích Hi, thế nhưng chọn mãi cũng không thấy ai khả nghi.
Chiều hôm đó, gia đinh của Thư quán mang khá nhiều nho từ hậu viên tới, Hiểu Nguyệt chọn một chùm bưng đến tìm Sách La Định.
Trong viện của Sách La Định, chỉ có mình Tử Khiêm ngồi cạnh bàn đá, trên bàn bày một đống giấy thật dày, hắn thì đang gãi đầu cắn bút, nhìn có vẻ rất khó khăn.
Hiểu Nguyệt nhìn xung quanh một chút, Sách La Định không có ở đây.
Hơi mím môi, Hiểu Nguyệt bất mãn – Lại đến quân doanh nữa à? Hắn yêu quân doanh thế làm gì, cũng đâu phải đánh giặc hay thao luyện gì đâu.
Đến bên cạnh Trình Tử Khiêm, Hiểu Nguyệt hỏi: “Tử Khiêm phu tử, ăn nho không?”.
Trình Tử Khiêm ngẩng đầu nhìn nàng một chút: “Ngồi lát đi, Lão Sách đi mua rượu và đồ nhắm, sẽ về ngay thôi.”.
Khóe miệng Hiểu Nguyệt lập tức cong lên, ngồi xuống, vừa ăn nho vừa xem Tử Khiêm chỉnh lại bản thảo, hỏi: “Đây là cái gì vậy?”.
“Ta đang tìm người thần bí kia.”. Trình Tử Khiêm gãi đầu: “Diêu Tích Hi này giao du cũng rộng thật.”.
“Ngươi cảm thấy người hại đại ca ta chính là tình nhân cũ của Diêu Tích Hi à?”. Hiểu Nguyệt hỏi: “Nhưng mà tại sao hắn làm sớm hơn hay muộn hơn mà cứ nhất thiết phải là lúc này chứ? Còn nữa, cả nữ nhân giả quỷ dọa người kia nữa.”.
“Ài.”. Tử Khiêm cắn bút lắc đầu: “Ngươi nghĩ mà xem, xuất hiện tình nhân cũ là bởi bức di thư kia, nếu vậy nhỡ như phong di thư kia là giả thì chẳng phải cũng không có tình nhân cũ nào sao?”.
Hiểu Nguyệt nháy mắt mấy cái: “Vậy ngươi còn tìm làm gì?”.
Vẻ mặt Tử Khiêm cao thâm khó lường: “Bởi vì có ngươi muốn xem mà!”.
Hiểu Nguyệt quay đầu lại: “Sao?”.
“Bây giờ dân chúng toàn thành ai mà chẳng muốn tìm cái tên phụ tình trời đánh đó, đương nhiên là phải tìm được một người rồi, nếu không còn gì để hóng hớt nữa chứ?”. Vừa nói Tử Khiêm vừa chỉa hai ngón tay chỉ đám mây trên trời, vừa vẽ vòng vừa xoay đầu: “Tinh túy của tin đồn chính là, bất kể là chuyện thật hay giả, là giả hay thật, chỉ cần có một chút tin tức đều cần phải không ngừng khuếch tán nó ra… loạn cào cào thì càng tốt.”.
Hiểu Nguyệt nhìn vẻ mặt có chút đê tiện của Trình Tử Khiêm cùng với hai ngón tay đang chỉ trời của hắn, không nhịn được hỏi: “Vậy nếu cuối cùng vẫn không điều tra ra được thì sao?”.
“Cũng chẳng sao.”. Tử Khiêm phất tay, rất cẩu thả tắc trách mà phán: “Tin đồn thì cần quái gì đến kết quả? Quan trọng chính là quá trình thôi!”.
Hiểu Nguyệt nhìn chằm chằm hắn một lúc, đột nhiên đứng lên, đưa tay kéo lấy hai ngón tay đang chỉ lên trời của hắn, tách sang hai bên một chút, biến thành chữ “nhị”.
Xong rồi Hiểu Nguyệt tiếp tục ngồi xuống ăn nho.
Lúc này, Sách La Định cũng mang hai bình rượu ngon và đồ ăn về rồi, đi từ bên ngoài vào đã liếc nhìn thấy Trình Tử Khiêm đưa hai ngón tay chỉa lên trời, còn tách thành hình chữ “nhị”, gật đầu nói: “Cuối cùng ngươi cũng biết mình khùng rồi à?”.
Tử Khiêm rút tay về, thu dọn bản thảo: “Không thèm nói chuyện với loại kém hiểu biết các ngươi, ta đi phát bản thảo.”. Nói xong liền ôm xấp giấy thích điên chạy mất.
Sách La Định đến cạnh bàn ngồi xuống, vừa nhìn thấy có nho liền ngắt một quả ăn: “Không ngọt lắm, năm nay mưa nhiều quá.”.
Sách La Định cả thấy rất tốt, cầm đồ ăn đi ra cửa.
“Ngươi đi đâu vậy?”. Hiểu Nguyệt hỏi.
Sách La Định quay đầu lại nhìn nàng một chút: “Chẳng phải chiều nay được nghỉ sao?”.
“Đúng vậy.”. Hiểu Nguyệt nheo mắt gật đầu.
“Ta đến quân doanh tìm các huynh đệ của mình uống rượu, có khi còn đi săn nữa, tối sẽ về.”. Sách La Định cũng cảm thấy là lạ, việc gì phải báo cáo với nha đầu này việc mình đi đâu chứ?
“Nói như vậy là không có làm chính sự nào khác đúng không?”. Hiểu Nguyệt có vẻ rất hài lòng, cười ngọt ngào.
Khóe miệng Sách La Định co giật – Uống rượu săn thú, hình như đúng là không phải chuyện đứng đắn thì phải… Nhưng mà hắn đã đứng đắn gần nửa tháng rồi, không đọc sách thì lại viết chữ, thỉnh thoảng làm chuyện không đứng đắn một lần chắc cũng không quá đáng nhỉ?
“Vậy à, ngươi đi làm chút chuyện với ta đi.”. Hiểu Nguyệt chắp tay sau lưng, lắc lư đi ra ngoài viện: “Ta đi thay bộ y phục, chúng ta gặp ngoài cửa nhé.”.
Sách La Định vừa nghe đã nản cả lòng, mất toi buổi chiều tươi đẹp rảnh rỗi của hắn rồi.
Sách La Định bĩu môi: “Đến miếu làm gì? Đi ban ngày xui xẻo chết.”.
Hiểu Nguyệt liếc hắn một cái: “Nói nhăng cuội gì đó, miếu Tử Ngọ hương khói rất tốt, ta muốn đến miếu Tử Ngọ cầu phúc với cả cầu bùa thi cử.”.
“Bùa thi cử sao?”. Sách La Định khoanh tay: “Thư quán có người tham gia kỳ thi mùa thu sao?”.
“Có chứ, Thạch Minh Lượng đó.”. Hiểu Nguyệt gật đầu: “Lần Thu thử này đối với hắn rất quan trọng, chỉ cần có thể lọt vào tam giáp là sang năm có thể tham gia thi điện rồi, đại ca nói hắn là một trong số những người có khả năng đậu Trạng nguyên sang năm đó.”.
“Há.”. Sách La Định kinh ngạc: “Tên ngốc kia trâu thế à?”.
“Ừ, mọi người đều nói hắn là Đệ nhất tài tử Giang Nam, nhưng mà cần phải thi đỗ Trạng Nguyên mới có thể vang danh thiên hạ mà.”. Hiểu Nguyệt nói cũng nghiêm túc: “Nếu như sang năm thực sự có thể đỗ cao, như vậy hắn sẽ là Trạng nguyên đầu tiên của thư quán chúng ta đấy!”.
Sách La Định gật đầu: “Vậy à… chuyện đi xin thẻ như vậy, nàng đi được rồi, việc gì phải kéo ta theo?”.
“Ngươi phải đi.”. Hiểu Nguyệt chẳng thèm nói lý, chỉ đưa tay chỉ ngoài cửa: “Đến cửa chờ ta.”.
Khóe miệng Sách La Định co giật, thương lượng với nàng: “Nàng đi cùng người khác được không? Ta thấy bọn Đường Tinh Trị và Hồ Khai rảnh đến béo ị ra rồi kìa…”.
Còn chưa dứt lời đã thấy vẻ mặt Hiểu Nguyệt xị xuống, liếc nhìn hắn.
Sách La Định trốn sang một bên, tránh khỏi tầm mắt đầy sát khí của Hiểu Nguyệt.
“Gần miếu Tử Ngọ dạo này có cướp, không thái bình.”. Hiểu Nguyệt khoanh tay: “Nếu không cứ để ta đi một mình.”.
“Vậy dễ làm.”. Sách La Định lập tức nói tiếp: “Ta bảo mấy phó tướng phái đến một đội nhân mã cho nàng, lão nhân gia nàng cứ thế dẫn người lên núi tiêu diệt đám sơn tặc kia luôn!”.
***
Nói xong rồi nhưng lại không thấy Hiểu Nguyệt đáp lại.
Sách La Định cúi đầu nhìn sắc mặt Hiểu Nguyệt, thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của Bạch Hiểu Nguyệt đã phẳng lì cả rồi, miệng trũng xuống… môi mím chặt, liếc mắt nhìn mình, mà ánh mắt thì chẳng khác nào dao sắc.
Sách La Định lại không sợ chết mà nhỏ giọng hỏi: “Ta đi chuẩn bị nhân mã nhé?”.
Hiểu Nguyệt đột nhiên ngẩng đầu, đưa tay giật lấy cổ áo Sách La Định: “Ngươi có đi hay không?”.
“Đi…”. Sách La Định rất không có tiền đồ mà gật đầu, sáng suốt quyết định không chống cự vẫn tốt hơn.
Khóe miệng đang mím chặt của Hiểu Nguyệt nháy mắt cái đã cong lên, buông cổ áo hắn ra, vỗ vỗ vạt áo nhăn nhúm trước ngực hắn: “Ừ, lát nữa sẽ lên đường.”. Nói xong liền lắc lư đi thay y phục.
Sách La Định sờ cổ áo mình, hơi buồn bực… lão tử là Đại tướng quân mà lại bị một tiểu cô nương giật cổ áo, cũng may là ở đây không có quân binh nào nhìn thấy.
“Ài…”. Lắc đầu, lật tay cầm rượu và đồ ăn, Sách La Định cúi đầu ủ rũ ra ngoài, người ta làm tướng quân, hắn cũng là tướng quân, vậy mà người ta được đi đánh giặc còn hắn phải đi đọc sách, người ta chinh chiến sa trường, hắn lại phải đến miếu Tử Ngọ, người ta bảo vệ quốc gia, hắn lại phải ở đây chịu đựng một tiểu cô nương, cứ nghĩ tới là thấy xót xa cả lòng!
Đợi khoảng thời gian nửa tuần trà đã nghe thấy có tiếng bước chân từ sau lưng truyền đến, quay đầu lại nhìn, thấy Bạch Hiểu Nguyệt thay một chiếc váy xinh đẹp chạy ra ngoài rồi.
Khóe miệng Sách La co giật, hôm nay nha đầu này quả thực ăn mặc rất đẹp, nhưng mà…
“Này, không phải miếu Tử Ngọ ở trên núi sao?”. Sách La Định quan sát trên dưới nàng một lượt: “Nàng mặc như vậy đi leo núi à?”.
“Sao lại không được?”. Hiểu Nguyệt lon ton chạy xuống khỏi bậc thang, ngoắc tay với Sách La Định vẫn đang đứng ngoài cửa, Sách La Định còn chưa nhấc chân thì Tuấn Tuấn ở sau lưng hắn đã ngoe nguẩy cái đuôi đi theo ra ngoài rồi.
Khóe miệng Sách La Định lại co giật.
Hiểu Nguyệt thấy hắn vẫn chưa động đậy, lại đưa tay ra ngoắc hắn, bộ dạng y như ngoắc tay gọi Tuấn Tuấn vậy.
Sách La Định thở dài, theo sau.
Lần xuất môn này Bạch Hiểu Nguyệt vui vẻ hơn lần trước nhiều, cũng không còn ai chế nhạo nữa.
Hai người đi cả một đường cũng nghe được không ít tin đồn, quả nhiên, lúc này dân chúng toàn thành đều đang suy đoán xem kẻ bạc tình kia là ai.
Hiểu Nguyệt hỏi Sách La Định: “Ngươi cảm thấy cứ như vậy có thể tìm được người hại đại ca ta không?’.
Sách La Định nhìn nàng một chút, lầm bầm: “Chiêu này là giả mà thôi, chiêu thực sự phải chờ đến ngày mai.”.
Hiểu Nguyệt nghiêng đầu: “Giả á?”,
Sách La Định khoanh tay: “Nàng nghĩ mà xem, người có quan hệ tới việc phụ tình Diêu Tích Hi, lại không dám ra mặt thừa nhận, như vậy rất có thể là người có thân phận địa vị, mà những người như vậy có trốn còn chẳng kịp, sao có thể tự mình nhảy ra hại Bạch Hiểu Phong được? Người này có thể chỉ có thù oán với Bạch Hiểu Phong mà thôi, nhưng cũng có thể có quan hệ với Diêu Tích Hi nữa.”.
“Vậy ngày mai sẽ có chiêu gì?”. Hiểu Nguyệt tò mò.
“Chiêu hôm nay chỉ là đào hố để dụ người tới mà thôi, chiêu ngày mai có thể là dẫn xà xuất động.”. Sách La Định đi rất thoải mái, vò rượu cũng được nhét vào hộp đồ ăn rồi, tiện tay còn cầm cả bọc y phục nhỏ và cái giỏ luôn, cầm hết tất cả