Trần Minh Sinh dừng lại, thấp giọng nói: “Vậy liên hệ với ai?”
Chú Từ hít một hơi: “Sau khi xuống máy bay, cháu liên hệ với Ngô Kiến Sơn.”
Trần Minh Sinh: “Vâng.”
Chú Từ nói tiếp: “Cũng không cần phải dặn do gì, nói như thế nào cháu đều biết rồi chứ.”
Trần Minh Sinh: “Dạ biết.”
Chú Từ dặn dò tiếp: “Vẫn là luật cũ, đừng cắt đứt liên hệ.”
Trần Minh Sinh hỏi: “Nghiêm đội trưởng đi rồi, ai làm thay vị trí của anh ấy?”
Chú Từ thản nhiên: “Lưu Lợi Vĩ.”
Trần Minh Sinh gật đầu.
Chú Từ hơi nghiêng đầu, vỗ ngực quay sang nhìn Trần Minh Sinh: “Sau này tôi là cấp trên của cậu, người liên hệ trực tiếp của cậu, có vấn đề và yêu cầu gì đều có thể đề cập với tôi.”
Trần Minh Sinh gặng lại: “Tất cả?”
Chú Từ trịnh trọng gật đầu.
Trần Minh Sinh phủi quần áo của mình, sau đó quay đầu, nói: “Vậy lần sau gặp mặt chú có thể tắm rửa trước được không?”
Chú Từ đánh qua một cái, gần như gầm lên: “Mẹ nó, trước đây không thấy tiểu tử cậu nhiều chuyện như thế.”
Trần Minh Sinh cười, quay đầu nhìn ra phía ngoài cửa sổ.
“Lần này tôi sẽ viết một báo cáo, giúp cậu có nhiều tiền lương hơn.” Chú Từ nói.
Trần Minh Sinh: “Vâng.”
Mặt trời xuống núi, ngoài cửa sổ là một màu tối đen, chỉ có thể nhìn thấy đèn chỉ thị ở cánh máy bay, chợt lóe chợt tắt.
Lúc máy bay dừng ở Trùng Khánh, chú Từ xuống máy bay.
“Chú đợi tàu hỏa, ngày mai sẽ đến Côn Minh.”
Trần Minh Sinh nói: “Vậy gặp lại chú sau.”
Chú Từ dùng sức ấn vai Trần Minh Sinh, “Gặp lại cháu sau.”
Mười một giờ bốn mươi, máy bay hạ cánh xuống sân bay quốc tế Trường Thủy Côn Minh.
Lúc Trần Minh Sinh xuống máy bay, ngửi thấy một loại mùi vị quen thuộc, đó là mùi vị ấm áp ẩm ướt, khác hẳn sự lạnh giá thấu xương của thành thị phương Bắc.
Trần Minh Sinh mang theo túi du lịch, đi từ trong sân bay ra. Đã là chuyến bay cuối cùng, người trong sân bay cũng không nhiều, mọi người đều vội vàng tìm xe. Trần Minh Sinh chống nạng, đứng ở ven đường rút một điếu thuốc.
Lúc hút được hơn nửa điếu, anh lấy chiếc điện thoại di động từ trong túi xách ra. Anh mở điện thoại, suy nghĩ một lúc, cuối cùng buông xuống.
Anh lại đưa điện thoại lên, mở nắp, rút thẻ sim ra.
Sim điện thoại mỏng manh trong tay anh, dường như hai ngón tay chỉ cần tùy tiện dùng một chút lực là có thể khiến nó nát bấy. Trần Minh Sinh kẹp chặt thuốc, nhìn chiếc sim đã hơi mòn.
Điếu thuốc đã hết, cuối cùng anh phả một ngụm khói, nhìn khói thuốc tiêu tan giữa không trung, trong tay tạch một tiếng, bẻ gãy sim, ném vào thùng rác.
Mặt khác anh bỏ một chiếc sim khác vào điện thoại, khởi động lại máy.
Vừa mở, điện thoại đã rung mấy lần, Trần Minh Sinh nhìn thoáng qua, những cuộc gọi nhỡ, tin nhắn chưa đọc, dồn thành một đống.
Trần Minh Sinh không đọc tin nhắn, anh chỉ nhìn lướt qua. Không có gì lạ, đều là dãy số của một người. Anh gọi cho dãy số đó.
Chỉ hai tiếng reo đã kết nối được.
“A lô, ai vậy?” Bên kia điện thoại là một giọng nam, giọng nói mang theo chút nghi hoặc, “Là cậu ư?”
Trần Minh Sinh thở thật sâu, chậm rãi nói: “Kiến Sơn, tôi là Giang Danh.”
Tôi là Giang Danh.
Giang trong Trường Giang, Danh trong danh tính.
Nói xong, vừa lúc đó có một chiếc taxi đến cửa sân bay, Trần Minh Sinh bắt xe, mở cửa xe ngồi vào.
Anh đóng cửa, tiếp tục nói: “Tôi đã trở về, mọi người đang ở đâu?”