ắt lại đỏ hoe. Cũng may giáo sư Phí lấy tay vỗ vỗ vào vai cô, nói bằng giọng điệu bình thản với những người xung quanh. Giọng nói nhẹ nhàng của ông đã giúp Vân Vy kìm nén được nỗi đau ở trong lòng, tạm thời ổn định được tâm trạng.
- Vân Vy, chúng ta lâu lắm mới gặp lại, thế mà em cũng chẳng đến nhà thăm thầy. Cô em vẫn thường nhắc đến em đấy, cũng không biết dạo này em thế nào. Nếu như không ối qua Giang Nguyên nói với tôi thì tôi vẫn không biết em rời khỏi thành phố C để đến đây sống đấy!
- Là Giang Nguyên nói với thầy ạ?
Hóa ra là Giang Nguyên, cô còn tưởng Giang Nguyên không biết gì về chuyện bên này.
Giáo sư Phí chuẩn bị ra về, xe của công ty liền đưa ông về khách sạn nghỉ ngơi. Không khí ban đêm se se lạnh, Vân Vy tiễn giáo sư Phí lên xe:
- Ở bên ngoài một mình phải giữ gìn sức khỏe, khi nào em rảnh thì gọi điện cho thầy nhé!
Vân Vy gật đầu lia lịa mà không đáp lời.
Sau khi hoàn thành công việc, mọi người đều có thể ra về. Tâm trạng của người phụ trách dự án có vẻ đã có biến chuyển tốt, vẻ mặt đã tươi tỉnh hơn nhiều:
- Tôi thường ngày tính tình có hơi nóng nảy, hi vọng cô đừng để tâm!
Mặc dù đầu vẫn còn đau như búa bổ, cổ họng nghẹn đặc, tâm trạng nặng nề như bị một hòn đá tảng đè lên, nhưng dù gì lúc này Vân Vy cũng cảm thấy có chút nhẹ nhõm hơn trước.
Về đến nhà, cô lấy điện thoại ra gọi cho Giang Nguyên.
Hôm Giang Nguyên ra nước ngoài, cô có đến sân bay tiễn anh. Cô đã hứa với anh sẽ gửi tin nhắn đều đặn cho anh, nói cho anh biết tình hình ở bên này. Nhưng cô không hề làm như vậy. Lúc ấy cô đã phần nào sáng tỏ sự việc, thậm chí cô còn mong Giang Nguyên đi xa một thời gian để cô yên tĩnh nghĩ ngợi
Cuốn lịch ở trong nhà vẫn là tờ lịch của tháng trước, trên đó còn đánh dấu ngày Giang Nguyên đi.
Ngày anh đi cô đánh dấu bằng bút nhớ dòng, thậm chí cô đã đếm từng ngày sau đó. Cô nghĩ, nước Mỹ xa xôi như vậy, đi đường phải mất rất nhiều thời gian, mà công việc anh phải giải quyết lại rất nhiều, cần phải ở lại bên đó bảy, tám ngày, sau đó có lẽ mới trở về. Cô đã vẽ mấy bông hoa nhỏ lên mấy ngày cuối tháng.
Cô nghĩ rằng mấy ngày đó nhất định anh sẽ trở về, cô hi vọng anh sẽ chạy đến bên cô.
Về sau, lúc ở bờ biển, cô đã thấp thoáng biết được sự thật, thế nên cô không còn xem những ghi nhớ mà cô đã đánh dấu ở cuốn lịch này nữa, cũng chẳng còn đi đếm từng ngày nữa, cũng không trông đợi ngày nào anh về nữa. Cô không dám trông đợi, bởi vì cô vẫn không biết được lúc Giang Nguyên trở về, cô phải đưa cho anh một đáp án thế nào.
Thế mà loáng một cái đã hết tháng, Giang Nguyên vẫn chưa về.
Nhớ ra là phải nói chuyện với Giang Nguyên, Vân Vy liền lấy một viên thuốc ngậm bỏ vào miệng. Cô không muốn anh nghe thấy giọng nói khàn đặc của cô.
Nào ngờ lúc kết nối được điện thoại, người bị khàn giọng lại chính là Giang Nguyên. Giọng nói của anh khàn khàn, không còn trong veo như trước đây. Cô cầm điện thoại lên, không biết phải gọi anh là gì, theo lí mà nói, Giang Nguyên đã gọi điện cho giáo sư Phí thì chắc chắn anh sẽ biết giáo sư Phí và cô sẽ gặp nhau, như vậy anh sẽ chẳng che đậy được điều gì nữa. Nói như vậy có nghĩa là anh đã thừa nhận mình là Giang Nguyên chứ không phải là Giang Nhan.
Thế nhưng hai từ ấy vừa ra đến cửa miệng đã nghẹn lại trong c
Cô trầm ngâm hồi lâu, ngây người nhìn vào chậu hoa trên bục cửa sổ, những bông hoa màu tím nhỏ xíu trên đó đang hé nở, cánh hoa nửa khép nửa mở, cứ như thể những bông hoa ấy cũng không biết nên xòe nở hay cụp lại trong tiết trời ban đêm se lanh như thế này.
Giang Nguyên chẳng hề do dự, mỉm cười hỏi Vân Vy:
- Vân Vy, lại âím ức cái gì rồi hả?
Không hiểu sao sau khi nghe thấy anh nói vậy, cô lại thấy sống mũi mình cay cay.
Đúng là ấm ức. Cô nói chuyện với khách hàng bằng giọng khàn khàn, vậy mà người ta đâu có chịu nghe cô giải thích, vật vã suốt cả buổi tối, thế mà cô cũng chẳng được nghe một câu nói quan tâm. Cũng không biết là do trời lạnh hay do bị truyền nước nhiều quá mà toàn thân cô cứ như bị ngâm trong nước lạnh toát.
Trước mặt mọi người, cô cố gắng tìm mọi cách để che giấu sự mệt mỏi của mình. Đứng ở bên ngoài lạnh run lên, vậy mà cô không dám rùng mình lấy một cái, chính là bởi vì muốn thể hiện thật tốt, khiến cho khách hàng hài lòng, cố gắng cứu vãn vụ làm ăn này, có được sự thứ lỗi của khách. Cô thực sự cảm thấy rất ấm ức, chỉ có điều cố không thể hiện ra ngoài cho người khác trông thấy.
Nhưng Giang Nguyên cười cô.
- Đâu có... - Vân Vy ấp úng.
Còn lâu anh mới tin.
- Anh biết, người phụ trách đề án bên đó là một người tínhkhó chịu nổi tiếng trong ngành. Anh không ngờ em lại đụng phải cô ta, nếu như anh biết trước mà giúp em sớm hơn thì công việc của em đã thuận lợi hơn rồi!
Vân Vy cúi đầu:
- Không phải, tại em đến muộn trước, cũng chẳng trách cô ta được!
- Vân Vy à...
- Dạ!
- Em bị ốm tại sao không nói với anh, sao cứ bắt anh phải tìm mọi cách đi hỏi thăm về em?
Vân Vy mỉm cười. Ở trong khu này có lắp đèn màu nhấp nháy. Những bóng đèn nhỏ xíu nhấp nháy trong bóng đêm vô cùng đẹp mắt, giống hệt như những vì sao lấp lánh trên nền trời đêm. Cô tưởng tượng ra cảnh Giang Nguyên đứng đợi mình ở dưới lầu, cô đứng từ trên nhìn vọng xuống, cho dù anh có đứng ở trong bóng tối cũng vẫn vô cùng bắt mắt: áo sơ mi màu trắng tinh, giống hệt như những phím màu trắng trên bàn phím dương cầm... một màu trắng tao nhã:
- Em có chuyện gì ở đây anh đều biết mà!
- Đúng là anh biết!
- Anh còn biết chuyện em quen với giáo sư Phí, tất cả mọi việc anh đều tính toán cho em rồi. Chuyện gì anh cũng biết rất rõ, cứ như thể anh vẫn đang ở trong nước vậy!
Giang Nguyên mỉm cười:
- Cho dù em xảy ra chuyện gì cũng sẽ có người nói cho anh biết!
Đôi hàng mi của Vân Vy khẽ rung rung:
- Anh không cảm thấy như thế là không công bằng sao? Rõ ràng cái gì anh cũng biết, thế mà hết lần này đến lần khác lừa dối em!
Dường như anh vừa khẽ thở dài:
- Vân Vy à, trên đời này có nhiều chuyện không công bằng lắm!
- Thôi miên cho em, lại sắp xếp em đến đâu sinh sống, sau đó lại gặp lại em... tất cả những chuyện này anh đã sắp đặt sẵn từ trước phải không?
Giang Nguyên trầm ngâm hồi lâu:
- Đúng vậy, tất cả là do anh sắp đặt từ trước, tất cả đều được tiến hành như kế hoạch của anh. Khiến cho em gặp lại anh, sau đó lừa dối em, làm cho em yêu anh.
- Anh thật đáng sợ!
- Anh từ nhỏ đã như vậy, không phải chỉ có mỗi em nói anh như vậy đâu! Năm anh mười lăm tuổi, anh đã chọn một trường cấp ba, sau đó anh đến tìm hiệu trưởng của trường đó, nói với ông ấy rằng anh đảm bảo sẽ thi được vào trường đại học nào đó, bảo ông ấy trả cho anh tám vạn tệ, anh sẽ đến học ở trường của ông ta. Những trường cấp ba lúc ấy đều chú trọng việc được đánh giá là trường trung học hàng đầu thành phố, mặc dù cái giá anh đưa ra không nhỏ nhưng cuối cùng bọn họ vẫn đồng ý. Kể từ lúc đó anh đã học được thói tính toán, bao nhiêu năm nay, tất cả những gì xảy ra xung quanh anh đều nằm trong phạm vi khống chế của anh
Giang Nguyên dừng lại một lát rồi nói tiếp:
- Vân Vy à, em gọi điện cho anh có phải là vì muốn nghe anh nói những lí do khiến em có thể chấp nhận được phải không? - Giang Nguyên cười: - Vân Vy à, người như anh, muốn lừa em chẳng cần phải có lí do nào hết!
Bàn tay của Vân Vy khẽ run lên:
- Em thích ăn cái gì, em có thói quen gì, em nghĩ cái gì anh đều biết rõ như vậy!
- Muốn lừa dối một người trước tiên cần phải tìm hiểu về người đó.
- Em đã nhớ ra một số chuyện, bao gồm cả chuyện anh ở bên em lúc em ở trong bệnh viện.
- Đó là bởi vì bố mẹ em đến nhà anh, vừa hay nhìn thấy anh. Vì lúc đó tình trạng của em không tốt nên mới bảo anh thường xuyên đến thăm em.
- Em còn nhớ có một thời gian dài anh thường đến bệnh viện chăm sóc em.
- Ban đầu anh chỉ bỏ chút thời gian rỗi đến thăm em, thế nhưng về sau em càng lúc càng quấn anh, lúc ấy anh lại có thời gian...
Vân Vy cố gượng cười:
- Giang Nguyên, em còn tưởng anh sẽ nói về sau thường xuyên đến thăm em là bởi vì anh đã thích em
Giang Nguyên cười khẩy:
- Thích không phải chuyện đơn giản như vậy đâu!
Vân Vy nhìn gấu váy của mình:
- Nếu như em không tự phát hiện ra sự thật, anh định khi nào sẽ nói cho em biết?
- Có thể sẽ đợi đến khi chúng ta kết hôn, có con, lúc ấy gạo đã nấu thành cơm rồi anh sẽ nói cho em biết. Còn nếu như cho anh lựa chọn, có thể anh sẽ không bao giờ nói cho em biết, trừ khi...
- Trừ khi cái gì?
- Trừ khi, trong một hoàn cảnh đặc biệt, anh sẽ cam tâm tình nguyện nói cho em!
Vân Vy ngẫm nghĩ:
- Nếu như anh không nói, em còn không biết phải mở miệng thế nào. Tại sao đột nhiên anh lại nghĩ đến việc nói ra? Em còn tưởng ít nhất anh cũng đợi cho đến khi anh về nước...
Giang Nguyên mỉm cười:
- Vân Vy, anh đã từng nghĩ sẽ sử dụng các cách khác để níu kéo em, nhưng anh biết đã đến lúc anh nên nói sự thật cho em. Giờ anh thấy mặc dù chuyện này không nằm trong kế hoạch của anh nhưng cũng không hẳn là một việc xấu.hững điều Giang Nguyên nói khiến cho Vân Vy chợt cảm thấy phức tạp. Một thứ cảm giác rất lạ, không sao nói được thành lời. Cô chưa bao giờ nghĩ rằng Giang Nguyên sẽ là một người như vậy, sẽ nói tất cả những chuyện này ra bằng cách này.
- Vân Vy, giờ em có cảm thấy khó chịu không? Bên đó có lạnh không? Nếu lạnh thì phải mặc thêm áo vào!
Vân Vy cảm thấy Giang Nguyên tối nay rất kì lạ, sự cứng rắn và ấm áp của anh bình thường rất ít khi bộc lộ ra ngoài. Cô liền ngắt lời anh:
- Anh định bao giờ thì về nước?
Giang Nguyên cười:
- Anh cũng không biết, có lẽ là vài ngày nữa, cũng có thể là... - Anh nói đến đây liền im bặt.
Quả nhiên là anh vẫn chưa có đáp án chính xác.
- Giang Nguyên, có phải anh có chuyện gì giấu em không? Giang Nguyên cười cười:
- Đâu có, chỉ là đột nhiên anh nhớ ra... những người mà anh dẫn em đến gặp hôm ấy, chưa nhiều lắm, có lẽ anh nên đi tìm thêm một số người nữa... Có thời gian em đến công ty anh một chuyến. Ở bên tay trái bàn làm việc của anh có một cái ngăn kéo bị khóa, em bảo trợ lí của anh mở cái ngăn kéo ấy ra, trong đó có một cuốn sổ màu xanh. Em hãy cầm lấy nó, đó là cuốn sổ danh bạ điện thoại, trước khi đi anh đã chỉnh sửa lại cẩn thận. Những người có tên trong đó có thể em sẽ cần tới, chỉ cần em nói đến anh trước mặt họ, nhất định họ sẽ giúp đỡ em... Lần này giới thiệu cho em phải một người tính tình khó chịu như vậy, chủ yếu là bởi vì công ty của cô ta rất có tiếng trong giới, nếu như có thể hợp tác thành công với công ty ấy, sẽ rất có lợi cho tiền đồ của em sau n
Vân Vy lặng thinh lắng tai nghe.
- Giang Nguyên, tại sao anh lại nói với em nhiều chuyện như vậy? Anh nói những chuyện này là để sự nghiệp của em được thuận lợi trong vài năm tới à? Năm năm? Mười năm? Hav mười lăm năm? Giang Nguyên, anh mau nói cho em biết, rốt cuộc anh đã xảy ra chuyện gì rồi?
Giang Nguyên cười:
- Vân Vy, em đánh giá anh cao quá rồi đấy! Anh chỉ đột nhiên nhớ ra là rất có thể em cần đến. Anh làm sao mà nhìn xa trông rộng như vậy được? Năm năm, mười năm... - Giang Nguyên ngập ngừng: - Những cái này đối với anh quá xa vời rồi!
Bàn tay Vân Vy vô ý chạm phải một cái nụ hoa màu tím đang chuẩn bị nở, những cánh hoa lả tả rơi xuống khiến cho cô h