thường, như thể nghe được truyện cười trứng chim muốn đi chọi với tảng đá. Cô ta xùy một tiếng đáp, “tùy cô!”
Hứa Đồng ra bộ lưỡng lự nói: “Như vậy đi, cược ai thua, liền ....” Nói đến đây có khẽ dừng lại, nhìn trái phải một chút, xong đi đến bên bàn cầm một cây gậy bi-a, dựng đứng lên mặt đất, ngẩng đầu nhìn Lệ Tát tủm tỉm cười, “Liền đem cây gậy này trở thành ống tuýp, cho mọi người xem một đoạn múa cột, thế nào?”
Đám người vây quanh liên tiếp phát ta tiếng cười.
Lệ Tát chau mày lại. Cô nàng không khỏi hoài nghi cô gái trước mặt đầu óc có hay không bình thường? Có thể mở miệng cược lớn như vậy.
Cẩn thận nhớ lại vừa rồi Tiết Kính Phong dạy cô ta chơi bi-a, động tác cứng ngắc, khi đánh bóng tay vô lực, tư thế ngốc nghếch kia nhìn thế nào cũng không giống như trả vờ, chắc chắn không phải là cao thủ.
Trầm ngâm một lúc sau, loại trừ tất cả những khả năng thất bại, Lệ Tát gật đầu cười nhạo một tiếng, “OK! Cứ theo ý cô đi! Nhưng mà nói thật, tôi thực sự sợ cô sau này sẽ hối hận, tại sao lúc trước lại đào cho mình một cái hố lớn như vậy!” Nếu đối phương muốn trước mặt người khác làm xấu mình, thì cô cũng chỉ biết đồng ý mà thôi.
Hứa Đồng ngọt ngào cười, xinh đẹp đáp: “Tôi là như vậy, không bao giờ hối hận!”
Là một người phụ nữ khéo léo, không biết vì sao hôm nay đối mặt với cô gái trẻ tuổi này, luôn cảm thấy mất bình tĩnh. Lệ Tát hừ một tiếng, “Đừng chỉ lo đấu võ mồm, đến lúc thua trận cô sẽ hối hận vì sự kiêu ngạo của mình mình!”
Hứa Đồng thu lại nụ cười, nhìn Lệ Tát chậm tãi nói: “Tôi chưa bao giờ tự nguyện kiêu ngạo. Kiêu ngạo của tôi, bình thường đều là bị đám người ăn no không có việc gì làm bức mà ra!”
Vừa nói vừa chọn một cây gậy đưa trước mặt ngắm nghía, khoa tay múa chân, cười nói: “Lấy cây này đi!” Ngẩng cầu hỏi Lệ Tát, “Ai khai bóng?”
Lệ Tát tỏ vẻ khinh thường, “Để cho cô khai trước đi! Đừng nói tôi bắt nạt cô!”. Nhìn thấy Hứa Đồng tư thế cầm gậy thực sự rất quái dị, không nhịn được cười vang, “Hứa tiểu thư, tôi có lòng nhắc nhở cô một chút, tư thế của cô hình như không đúng a! Tiết tổng vừa rồi dạy cô dùng tay phải cầm gậy. Cô như vậy, thật làm cho người khác nhìn vào thấy dù là thắng cô cũng chỉ là bắt nạt thường dân, chẳng khác gì được mà không mất sức a!” Lại nhìn chân váy trên người Hứa Đồng, trên mặt lại tỏ ra đùa cợt, “Thật đúng là lo lắng thay cho cô! Váy này, đừng nói là khiêu vũ cũng không thế bước, chỉ để cho cô chơi bóng, tôi thấy cũng không có tí khả dĩ nào đâu!”
Hứa Đồng cười đến vẻ mặt ngây thơ, “Tôi khác người thưởng, có lẽ có thể bất ngờ thắng cũng không chừng đâu!”
Mật một nói, một mặt buông gậy, cởi áo khoác lên sofa. Áo sơ mi trắng noãn bao quanh đường cong trước ngực, cổ áo buông hai nút, lộ ra bộ ngực lấp ló cùng xương quai xanh mảnh khảnh. Rõ ràng là quần áo đoan trang chính thống, lại làm cho người ta nhìn vào cảm thấy tim đập nhanh hơn, hô hấp dồn dập hơn. Chiếc áo sơmi trắng mỏng manh kia trên người cô, tỏa ra một cảm giác gợi cảm yêu kiều khó cưỡng.
Cố Thần an vị ở sôfa, từ đầu đến giờ không nói một lời, thờ ơ lạnh nhạt nhìn xung quanh. Hứa Đồng buông áo khoác xong lại hướng đến hắn, cảm thấy thái độ này có chút kì lạ, đã nói muốn cho cô đẹp mặt nhưng không hề hành động. Miệng tuy nói rằng cô chui đầu vào lưới nhưng cũng không ra tay với cô. Điều này làm cho cô cảm thấy tâm thần hơi loạn, không nhìn được hắn cuối cùng là có chủ ý gì.
Dù sao đến đâu hay đên đó, cô từ trước đến giờ khống thiếu nhiều lần nhạ hắn tức giận, còn không phải vẫn sống tốt đến bây giờ. Nghĩ vậy, Hứa Đồng không yên, liền bạo gan, quyết định đi đến thăm dò thái độ của hắn.
●︶3︶●
Cô dừng ở trước mặt, cúi đầu nhìn hắn nhẹ nhàng cười, “Cố tổng, muốn mượn ngài một thứ, có thể không?”
Cố Thần giương mắt, nhìn cô, yên lặng một hồi lâu mới “Ân” một tiếng.
Hứa Đồng cười tủm tỉm cúi xuống, nhìn Cố Thần nói “Cám ơn”, một tay đưa đến trước ngực hắn, rút từ trong túi áo khoác một chiếc bút kim. Sau đó đứng thẳng dậy, hai mắt vẫn chăm chú nhìn hắn, tươi cười vẫn đượm, hai tay hướng sau đầu, cố định mái tóc, ngón tay linh động uyển chuyển, chỉ trong nháy mắt, ánh sáng màu vàng chợt lóe đã đem cây bút làm trâm cài vấn mái tóc dài búi lại đằng sau.
Hai tay buông ra, Hứa Đồng đối với Cố Thần cười quyến rũ, thấp giọng nói: “Sao vậy? Tiếc sao? Yên tâm, cũng không thể hỏng được, dùng xong lập tức trả lại cho anh!” Vẻ mặt cô sáng giống như thủy tinh lấp lánh. Cô quay lưng về phía mọi người, họ chỉ biết cô cùng Cố Thần nói chuyện, lại không nghe rõ hai người đang nói gì. Chính là từ góc độ đó nhìn vào, không hẹn mà mọi người cùng nhìn Cố Thần ngồi ở trên sôfa chút chốc nheo lại hai mắt.
●︶3︶●
Hứa Đồng trở về trước bàn.
Chỉ xoay người một cái, phong thái đã hoàn toàn thay đổi. Mái tóc vén cao, cô lúc này nhìn qua vô cùng tự tin. Cầm lấy gậy, cúi người khởi động. Hứa Đồng giương mắt nhìn Lệ Tát mỉm cười, “Đúng như cô nói, mặc như vậy đánh bi-a, quả nhiên không thể khai bước lấy đà!”
Lệ Tát hừ nhẹ một tiếng, cũng không trả lời, biểu tình như muốn nói, “Để xem cô làm sao bây giờ” kiêu căng hướng về phía Hứa Đồng.
Hứa Đồng cười một cái, nhẹ nhàng nói: “Thực ra tôi muốn nói, Lệ Tát tiểu thư lo lắng thật là đúng, nhưng như vậy cũng là dư thừa, người ta nói cao nhân ắt có diệu kế, chướng ngại nho nhỏ ấy, tính là cái gì?”
Hứa Đồng nói xong buông gậy, trước sự chăm chú của mọi người cúi xuống,đưa tay đến đường xẻ bên hông váy. Trong không gian vang lên một tiếng xé vải gọn gàng thanh thúy. Hứa Đồng đem tà váy xé một đường, ước chừng hai mấy xentimet, theo khe hở kia, cặp đùi thon dài kiều diễm như ẩn như hiện.
Cô cầm gậy trở về, khai bước, tiếp tục mỉm cười: “Bây giờ được rồi!”
Cô lại ngẩng đầu cười hồn nhiên hỏi Lệ Tát: “Cô có sợ không? Nếu tôi đánh một lượt, cô đã thua thì sao!”
Lệ Tát giống như nghe được truyện cười.
Một lượt? Cô ta?
Cô nàng nhịn không được ha ha cười vang, “Nếu cô có bản lĩnh một lượt liền thắng, hôm nay tôi sẽ mặc bikini đến bàn đánh bóng bên kia múa cột!”
Hứa Đồng cười thầm, ngọt ngào nói: “Được! Một lời đã định a!”
Những người chung quanh cười rộ lên, chỉ có Cố Thần ngồi một bên nhận thấy. Cô gái giảo hoạt này, ép buộc nửa ngày, chờ chẳng qua chính là những lời này.
Hứa Đồng đứng thẳng dậy, đem gậy từ tay phải chuyển sang tay trái, nhìn Lệ Tát chậm rãi nói: “Quên nói cho cô, kì thật tôi dùng tay trái để chơi bóng!”
Lệ Tát kinh ngạc.
Hứa Đồng thấp người, song song hướng mặt bàn. Động tác của cô lúc này chuẩn mực, cùng với những động tác ngốc nghếch vừa nãy, dường như là của hai người khác nhau.
●︶3︶●
Hứa Đồng nghiêng người trên bàn, vẻ mặt phút chốc biến đổi. Vẻ mặt ngây thơ trong nháy mắt trở nên chăm chú nghiêm túc. Phong thái trầm ổm cuốn hút những người xung quanh. Hai mắt cô sáng ngời, tư thế quyệt đẹp, động tác tự tin dứt khoát. Hai chân thon thả trước sau lấy đà, xuyên qua đường xé hở, gợi cảm khiêu khích.
Chính lúc ánh mắt mọi người bị mê hoặc, bên tai bỗng nghe được “đông” một tiếng vang lên. Hứa Đồng quyết đoán chọc gậy, quả cầu trắng lăn về phía trước, “đông” tiếp một tiếng xong, rất nhiều quả cầu bị tác động tản ra, không chút do dự nhào về tứ phía. Sau khoảnh khắc đó là tiếng những quả cầu không ngừng tơi xuống giỏ.
Đâm đông xung quanh không khỏi sợ hãi than lớn.
Thật sự xem người không thể xem bề ngoài, chẳng qua là khai bóng mà thôi, cô gái này đã có thể ăn vài quả.
Hứa Đồng thẳng người chuyên tâm quan sát bàn cầu, tránh hai bước lại phục xuống, nheo mắt ngắm, trong lúc mọi người còn chưa kịp nhìn thấy đường cầu, cô đã xuống tay, “đông” một tiếng ngắn ngủi vang lên xong, một quả cầu trên bàn nhanh chóng lăn vào trong giỏ.
Kế tiếp, trước sự ngạc nhiên nối tiếp ngạc nhiên của mọi người, Hứa Đồng đem từng quả cầu xử lí gọn nhẹ. Từng động tác lưu loát, tư thế gợi cảm kinh diễm, khi ngắm bóng sóng mắt lưu chuyển, khi xoay người cúi xuống áo sơmi càng thêm chặt chẽ bó sát ẩn hiện những đường cong tiêm tú mượt mà, mỗi bước chân theo khe váy xé mở hé ra cặp đùi trắng nõn cơ hồ làm người khác mê muội.
Cả người cô như có lực từ, hấp thụ tất cả những ánh mắt xung quanh, làm cả đám đông không thể rời đi. Toàn thân cô cũng không cố ý hở hang da thịt, nhưng là một chút như ẩn như hiện đó lại làm cho người ta càng cảm thấy khêu gợi khiêu khích.
Khí chất văn tĩnh, bóng dáng động lòng người, cầu kĩ hoàn hảo bày ra trước mắt mọi người, mặc cho ai cũng đều cảm thấy thật sự là một vẻ đẹp không thể cưỡng lại.
Hứa Đồng cứ như vậy, trước những ánh mắt ngây dại, rốt cuộc chỉ một lượt, đem trận cầu toàn thắng.
●︶3︶●
Cố Thần ngồi trên sôfa, thanh sắc bất động nhìn Hứa Đồng không nháy mắt.
Lần đầu tiên hắn đi quán mạt chược ở Lão Nhai, nhìn bốn phía sau mới biết bàn tay trái Hứa Đồng những ngón tay tại sao lại dài như vậy. Mới đầu còn tưởng rằng cô thực sự làm việc cực nhọc, nhưng thực ra không phải. Anh trai cô có một quán mạt chược, cách vách là một phòng bi-a, hiển nhiên là phòng kinh doanh. Tuy không gặp qua Hứa Đồng chơi bóng, hắn vẫn biết được cầu kĩ của cô thực sự rất tốt. Chính là hôm nay nhìn thấy một trận như vậy, hắn cũng cảm thấy bất ngờ.
Cô gái này có vô số khuôn mặt cũng có vô số sở trường, từ mỗi loại sở trường lại có một khuôn mặt khác nhau, nhưng tất cả đều làm cho người ta cảm thấy kinh ngạc.
Mạt chược, bi a, hút thuốc... Cô như một cây hoa anh túc, bề ngoài yếu đuối xinh đẹp, nhưng ẩn sâu lại độc thấu xương. Cô giống cây thuốc phiện đó, làm cho người ta dễ dàng nghiện, biết rõ có độc lại muốn ngừng mà không thể, bất tri bất giác liền đánh mất tâm trí hồn phách.
Thật là một cô gái xấu xa.
Nhưng chính một cô gái xấu xa như vậy lại vô duyên cô cơ làm hắn đối với cô ràng buộc dây dưa không dứt, không thể cưỡng lại mà động lòng.
●︶3︶●
Trong tiếng kêu sợ hãi, một cây cuối cùng, Hứa Đồng kết thúc ván chơi.
Cô chậm rãi đứng thẳng dậy, nhìn Lệ Tát mặt trắng bệch thản nhiên cười.
Cô đưa cây gậy trong tay hướng Lệ Tát, ngọt ngào nói: “Như vậy, Lệ Tát tiểu thư, phiền cô thay bikini mang theo cây gậy này đến bên kia vì mọi người hiến vũ đi”