c cam ngồi xuống, thấy vẻ mặt An Tiểu Đóa hoảng hốt, anh hỏi một cách thân thiết, “Em sao thế?”
An Tiểu Đóa ngước nhìn Mộ Thừa ngồi đối diện, sắc mặt hơi bần thần, cô cầm ly nước cam của mình uống một hớp, nói, “Em lo cho Tiểu Nhiễm, vừa nãy em gọi điện hỏi thăm mà cậu ấy không ở Bán Sơn.”
“Không ở Bán Sơn? Vậy ở đâu?” Mộ Thừa ngây ra.
“Em nghe bộ trưởng Lệ nói hình như cái gì mà Hoa với Phủ đó.” An Tiểu Đóa nhớ lại lời mình nghe được trong điện thoại.
Mộ Thừa nhăn mày, “Khu Hoa Phủ?”
“Đúng rồi, chính là khu Hoa Phủ.” An Tiểu Đóa vỗ đầu, hoài nghi nhướng mắt nhìn Mộ Thừa, “Là ở đâu thể anh?”
Mộ Thừa không trả lời, thần sắc khó hiểu.
“Mộ Thừa?” An Tiểu Đóa lo lắng.
Mộ Thừa nhướng mắt nhìn cô, vội nói, “À, không sao. Đó chỉ là một căn biệt thư ở xa, nó giống như thị trấn nhỏ riêng biệt.”
An Tiểu Đóa gật gu, cất giọng lo âu, “Tại sao Tiểu Nhiễm không ở Bán Sơn? Liệu tinh thần của cậu ấy có vấn đề không?”
Nỗi lo của cô không phải là dư thừa, vì đây cũng là điều Mộ Thừa canh cánh trong lòng. Anh thở dài thườn thượt, “Anh cũng sợ. Hay ngày mai anh với em đến đó thăm Tiểu Nhiễm.”
“Được.” An Tiểu Đóa gật đầu liên tục.
***
Khu Hoa Phủ.
Màn đêm bên ngoài lặng phắc, đèn trong sân sáng trưng hòa quyện vào vì sao trên trời, gió thổi lướt qua đài phun nước đang mở, bắn tia nước lên cây ngọc lan trắng.
Sau khi Lệ Minh Vũ giải quyết xong công việc, anh dọn dẹp quanh phòng cho gọn gang. Anh quyết định thời gian này làm việc ở nhà, xã giao không cần thiết sẽ hủy hết, còn công việc quan trọng sẽ họp trực tuyến.
Làm xong mọi thứ, anh đẩy cửa đi vào phòng ngủ, thấy Tô Nhiễm ngồi ôm chân trên giường lặng lẽ ngắm trăng bên ngoài, anh đến ngồi cạnh cô, nói dịu dàng, “Em mệt rồi, để anh dẫn em đi tắm.”
Tô Nhiễm nhìn anh, bất ngờ lên tiếng, “Cửa sổ vẫn chưa khóa.”
Mắt Lệ Minh Vũ lóe lên một tia kinh ngạc, anh nhìn cửa sở, cong môi cười, “Em vào phòng tắm trước, để anh đi khóa cửa.”
Nghe vậy, Tô Nhiễm lại cau mày đứng dậy, tự mình đi khóa cửa.
Lệ Minh Vũ bỗng dưng ngớ người.
Tô Nhiễm đứng trước cửa sổ một lúc, sau đó cô cứ lặp lại động tác đóng mở cửa ba lần rồi mới thở dài thỏa mãn, xoay người đi vào phòng tắm. Lệ Minh Vũ ngăn cô lại, ôm ghì vào lòng, “Ở đây rất an toàn, em đừng lo.”
Tô Nhiễm xô anh ra, không nói tiếng nào đi vào phòng tắm.
Lệ Minh Vũ đau thắt lòng, ánh mắt anh nặng nề theo cô vào phòng tắm.
Trong phòng tắm đang mở nước nóng, hơi nước bốc lên mịt mù.
Nếu là thường ngày, nhất định Tô Nhiễm sẽ đuổi anh ra, nhưng hôm nay bất ngờ thay vì cô không trách anh theo cô vào phòng tắm. Trái lại, cô còn tự nhiên cởi áo đầm trắng, thắt lưng, tụt váy lót đến mắt cá chân, cuối cùng là quần con…
Cơ thể phụ nữ quyến rũ không mảnh vải che thân hiện ra trong hơi nước nghi ngút, đập vào mắt Lệ Minh Vũ.
Lệ Minh Vũ đang dựa vào cửa phòng tắm, đôi mắt bỗng u ám, yết hầu chuyển động, cả người anh căng cứng…
Anh thở hắt ra, muốn dời tầm nhìn sang nơi khác nhưng đôi mắt anh như bị dán chặt, tham lam nhìn chằm chằm phía trước.
Tô Nhiễm bước vào bồn tắm, cô ngồi xuống, khẽ vẩy nước lên da mình, phảng phất như thiếu nữ mềm mại tắm gội ngoài suối.
Rốt cuộc Lệ Minh Vũ không kìm nổi nữa, anh tiến đến ngồi cạnh cô.
Lệ Minh Vũ vươn cánh tay rắn chắc ôm cô từ phía sau, anh cúi gằm mặt, đầu mũi lướt qua tóc chạm vào tai cô, sau đó âm thầm đặt tay lên ngực Tô Nhiễm.
Song Tô Nhiễm vẫn không đẩy anh ra, cô khép hờ mắt tựa hồ đang hưởng thụ sự dịu dàng của anh.
“Nhiễm…” Anh rủ rỉ bên tai Tô Nhiễm, cố kìm nén dục vọng của bản thân.
Tô Nhiễm bỗng mở to mắt, đôi mắt mơ màng lóe vẻ lo sợ, cô đẩy Lệ Minh Vũ chạy ra khỏi phòng tắm.
Lệ Minh Vũ thoạt ngây người, lập tức chạy theo cô.
“Nhiễm…”
Lệ Minh Vũ đột nhiên khựng lại, anh thấy Tô Nhiễm đứng trước cửa sổ, kiểm tra tỉ mỉ, sau đó cô chạm tay vào tựa hồ đang xác nhận rằng cửa đã khóa hay chưa.
Tô Nhiễm khỏa thân hoàn toàn, ánh trăng rọi xuống đường cong trên cơ thể cô, Lệ Minh Vũ cả kinh sải bước lên kéo rèm cửa sổ lại, xoay người cô đối diện với mình, vẻ mặt nghiêm túc…
“Em làm gì vậy?”
Mặc dù không ai có thể nhìn thấy cảnh này, nhưng anh ích kỷ không muốn cô phơi bày dưới ánh trăng.
Ngữ điệu của anh hơi nghiêm khắc, Tô Nhiễm dường như sợ hãi, cô cắn môi, hốc mắt đỏ hoe, ấm ức mở lời, “Cửa sổ… cửa sổ chưa khóa…”