̣n của mình. Lí do duy nhất giải nghĩa cho chuyện này là cô biết anh.
Nói vậy anh bị cô gái này lừa gạt rồi!
Cô gái nghe Đồng Hựu nói vậy thì vung mạnh tay, ngửa đầu nhìn anh, “Đúng vậy, em chính là Tả Giai Tuệ, là người muốn đi coi mắt nhưng lại bị anh từ chối!”
Đồng Hựu sửng sốt, không ngờ cô sẽ thừa nhận thẳng thắn.
“Tả Giai Tuệ, em làm vậy là có ý gì?”
“Lẽ ra em phải hỏi anh mới đúng. Vì sao anh không gặp em?” Tả Giai Tuệ mặc kệ mọi thứ, chống nạnh nhìn anh.
Sao cơ…
Đồng Hựu chối quanh co, không biết phải nói thế nào. Thực ra lúc đó anh nghĩ rất đơn giản. Anh cảm thấy tình yêu phải trông vào duyên phận, coi mắt là cách thức không đáng tin. Một đôi nam nữ xa lạ đi coi mắt để kết hôn hoặc yêu đương rất buồn cười.
Dĩ nhiên anh không thể nói vậy với Tả Giai Tuệ. Nhất là khi cô đang dùng đôi mắt bi thương nhìn anh. Đồng Hựu trầm ngâm mất mấy phút, giọng anh hơi tắc nghẹn, “Do lúc đó chúng ta không quen nhau.”
“Còn bây giờ?”
“Sao?”
“Em nói bây giờ anh biết em rồi chứ?” Tả Giai Tuệ tiến lên tỏ vẻ hung dữ nhìn anh.
Lần đầu tiên, Đồng Hựu nhìn thấy mẫu con gái thế này. Cô thẳng thắn, can đảm, trực tiếp diễn tả tâm ý của mình, nhưng không khiến anh chán ghét. Bao nhiêu năm đi làm, con gái thích anh không ít nhưng anh chỉ cần nhìn sơ là hiểu thấu suy nghĩ và ý đồ của họ. Chỉ có Tả Giai Tuệ làm anh có cảm giác khác hẳn.
“Em biết tôi là ai, ngay lúc ở Đức em đã biết tôi.” Đồng Hựu không hất tay cô ra, anh nhìn gương mặt nghiêng của cô.
Tả Giai Tuệ nhíu mày, “Dĩ nhiên. Khi đó anh từ chối gặp em, em rất giận. Em muốn biết anh là thần thánh phương nào mà không thèm đi coi mắt. Vậy nên biết anh đi Đức em cũng đi Đức.”
“Nói vậy trùng hợp gặp mặt là do em dựng lên.” Đồng Hựu hỏi.
Tả Giai Tuệ im lặng, “Ở Đức là em cố tình nhưng hai lần gặp nhau tại Pháp là vô tình. Em không ngờ sẽ gặp lại anh, em còn tưởng anh đi từ lâu rồi.”
“Nói vậy em đến Đức là để thỏa cơn giận?”
“Lúc đầu là vậy nhưng bây giờ thì khác.” Tả Giai Tuệ cười toe toét. “Ừm…” Tả Giai Tuệ nghiêng đầu suy tư, cô ôm tay anh chặt hơn, “Em phát hiện em đã bắt đầu thích anh.”