"Lúc ăn cơm tối chúng tôi đưa cơm lên cho phu nhân, phu nhân có ăn một chút ạ."
Không có hỏi gì nữa, Mộ Dung Trần trực tiếp lên lầu.
Anh cho là anh lên phòng sẽ thấy cô, nhưng trên giường lại trống không chẳng có ai? Sự phát hiện này khiến lòng Mộ Dung Trần không ngừng lo lắng, đã trễ thế này cô còn đi đến đâu? Nhìn chung quanh một vòng không có gặp người nào khác, anh lập tức đi ra khỏi phòng ngủ, bắt đầu tìm khắp các phòng sách và phòng nghỉ, trong lòng không ngừng rét run, không phải bởi vì đêm rét cắt da cắt thịt mà sợ cô ngủ quên ở sofa nào đó.
Mặc dù trong phòng có khí ấm, nhưng cô cứ mặc đồ ngủ mỏng tanh ngồi ở dưới đất, anh còn cảm thấy lạnh huống chi cô.
Sợ đánh thức cô, anh khẽ bước đến gần. Thấy cô ngồi chồm hổm trước mặt, nhìn bộ dáng của cô nhất định là khóc không ít, mặc dù ngủ thiếp đi, nhưng vẫn nhìn được đôi mắt sưng đỏ.
Màn hình máy vi tính trước mặt vẫn chưa tắt, cũng không biết tại sao cô lại ngủ ở chỗ này?
Nhẹ nhàng bế cô lên.
Đang lúc ngủ nửa mê nửa tỉnh, Tình Tình mơ hồ nhận thấy có người ôm lấy mình, cô không có hơi sức mở mắt ra, sau đó, phát hiện có người đang dùng lực hôn môi của mình, cô ưm một tiếng, khuôn mặt nhỏ nhắn theo bản năng khẽ giãy dụa.
Cô cũng không quá để ý, cô quá mệt mỏi. . . . . . Nhưng nụ hôn kia càng ngày càng sâu, càng ngày càng nặng. . . . . . Hơn nữa cắn môi của cô thật là đau!
Tình Tình sắp không thở nổi, cô mở to hai mắt, vừa vặn là lúc Mộ Dung Trần mở đôi mắt đôi mắt thâm thúy của mình ra nhìn cô, trong đôi mắt kia lóe ra rất nhiều dục vọng.
Nhìn dáng vẻ của anh, vẫn giày Tây, quần áo lịch sự, nhưng cà vạt đã bị nới rộng, thùng thình đeo trên cổ, thân thể anh có phần hơi nhếch nhác, đầu lưỡi nồng nặc mùi rượu. . . . . . Hơn nữa trên người anh giống như có mùi của cô cô gái khác, rất giống mùi nước hoa phụ nữ.
Đúng vậy, mùi nước hoa phụ nữ! Anh trễ như thế mới trở về, hơn nữa mang theo mùi nước hoa phụ nữ cùng mùi rượu ôm cô, hôn cô, điều này làm cho trong lòng cô không khỏi dâng lên một cỗ muộn phiền.
Bây giờ cô cực kỳ ghét anh!
"Thế nào? Không biết anh là ai sao?" Mộ Dung Trần trên cao nhìn xuống, nhìn chằm chằm người phụ nữ của mình, bộ dạng ngẩn người của cô cũng xinh đẹp lạ thường, thật là mê hoặc người khác mà, hầu kết bỗng nhúc nhích, dục vọng từ chỗ kín dâng lên.
Nhưng tầm mắt khẽ chuyển, không nhìn anh nữa cũng không nói chuyện với anh.
Ngày hôm nay xảy ra chuyện lớn như vậy, anh thế nào ngay cả một cú điện thoại cũng không gọi cho cô, hơn nữa còn ở bên ngoài ăn chơi đến giờ này mới trở về.
Biểu hiện của anh giống như không hề chú ý đến chuyện này.
Anh sẽ không biết, thật ra trong lòng của cô khẩn trương cùng sợ hãi đến cỡ nào đâu. Cô sợ chuyện này sẽ làm nhà Mộ Dung hổ thẹn, mẹ của cô cùng em trai cô cũng bị liên lụy.
Những năm gần đây, cô ở Tiết gia chưa bao giờ đi tham gia vào các cuộc họp của giới thượng lưu, khiêm tốn tụ lại, khiêm tốn khép mình, thậm chí cô thà để cho người khác không biết cô là con gái của Tiết Thiệu Trạch.
Nhưng, hôm nay chuyện đã xảy ra như vậy, mặc dù cô có thể hỏi tâm không thẹn, nhưng lần đầu tiên đụng phải chuyện như thế, cô rất lo lắng, rất sợ hãi.
Nhờ Thái Chi Lan phân phó, trừ người giúp việc mang đồ ăn lên cho cô, không có ai được phép tới quầy rầy cô, cũng không có ai ở trước mặt cô nói về sự kiện kia, nhưng trong lòng của cô vẫn rất đau lòng.
Người thứ nhất gọi điện thoại cho cô là Tiết Thiệu Trạch, trong điện thoại ông ta nói an ủi cô, nói cái chuyện này để ông xử lý, sẽ không để cho cô chịu uất ức. Sau đó là Berlin cũng gọi điện thoại tới, nhưng cô căn bản không có tâm tình nói với anh những chuyện đó, nói mấy câu hời hợt xong rồi cô cũng cúp điện thoại
Mãi cho đến buổi tối sau khi tùy tiện ăn chút gì đó, cô lên mạng muốn nói chuyện với em trai một chút, làm thế nào hôm nay nó lại không lên mạng, bên kia hình như là buổi sáng kia mà, cô nhìn ra được có gì đó không được ổn, đang muốn hỏi thì lại nghe bên kia có tiếng nói chuyện, người đó vội vàng nói: "Nó còn một tiết học, ngày mai lại nói tiếp" liền đứt kết nối.
Tiếng nói vừa rồi là sao, không phải nghỉ học rồi sao?
Sắc mặt Tình Tình trở nên hoảng hốt biết em trai có chuyện lừa gạt cô. Bởi vì em trai cắt đứt quan hệ, một giây trước, cô hình như nghe được giọng nói của một người phụ nữ đang nhẹ nhàng kêu: "Thiệu Trạch. . . . . ."
Đúng vậy, cái tên đó quá quen thuộc, làm cho cô nhạy cảm! Mà giọng nói của người phụ nữ kia tuy nhất quen thuộc lại xa xôi quá. Quen thuộc giống như những điều cô được nghe ngày bé.
Giống như là giọng nói của mẹ cô!
Tình Tình thà bị tin tưởng là mình xuất hiện ảo giác, cũng không suy nghĩ cái khả năng đó!
Ở lúc cô yếu ớt nhất, cô nghĩ tới mẹ, muốn trốn vào trong lồng ngực của mẹ tựa như khi còn bé lại không được. Đáng tiếc, tất cả chỉ là nằm mơ!
Sau khi cùng em trai cắt đứt quan hệ, cô vẫn ngồi dưới đất vẫn không nhúc nhích, một chút cũng không muốn động đẩy!
Cô cảm giác như mình quá mệt mỏi, thật sự rất mệt mỏi. Thật là muốn tìm kiếm một cánh tay để làm chỗ dựa. Cái người đàn ông trong hôn lễ đã thề rằng sẽ chăm sóc cô cả đời, cái người đàn ông luôn hứa sẽ quan tâm để cô, thời điểm cô cần anh nhất anh lại không trở về.
Cô là ngu xi! Nhưng anh dần là nhân vật chính trong lòng cô, anh không tức giận là tốt, thế nào con còn hy vọng xa vời anh sẽ tin tưởng cô, an ủi cô?
Vẫn cố tránh né anh, có phải hay không do các tin trên tạp chí?
Nhất định là như vậy rồi?.Lần trước anh chỉ là biết cô và Berlin gặp mặt mà thôi cũng đã thành ra như vậy, hơn nữa mỗi lần có chuyện liên quan đến Berlin, anh sẽ vô cùng tức giận, vậy lần này để cho anh lăng nhục một chút, anh thế nào lại mền mỏng như vậy?
Người đàn ông này, cô thật không hiểu nổi anh! Cũng không dám tìm hiểu anh. Giữa bọn họ, thật sự là một cái núi rối rắm.
"Tại sao không nói chuyện? Hả?" Đầu ngón tay của anh lau qua đôi môi đỏ mộng của cô, cảm giác cái mềm mại kia tiến vào xúc giác của anh: "Biến thành tiểu ác bá rồi hả?" Tình Tình còn không chịu mở miệng, đôi vai nhẹ nhàng run rẫy, muốn thét lên cũng không dám dùng sức, nhưng cử động của cô vẫn toát ra sự kháng cự.
Sự khác thường của cô làm cho Mộ Dung Trần có chút kinh ngạc, ngoài mặt cô rất dịu dàng, thật ra thì không, bình thường cô rất vui vẻ chống đối lại anh, vô luận là ở trên giường hay là dưới giường, dù là anh khiên cường đuổi theo cô muốn cô phối hợp thì cô cũng nhắm cặp mắt lại, chống đối anh.
“Được rồi.” Miệng anh lạnh lùng nói, trong con ngươi bị một tia lửa thiêu đốt, càng thêm nhiệt liệt, môi mỏng khạc ra từng chữ, ý tứ rõ ràng trong lời nói: "anh sẽ hôn cho đến khi nào em chịu mở miệng nói chuyện thì thôi." Nói xong, bàn tay đoạt lấy sự sợ hai trên khuôn mặt nhỏ nhắn, môi cường hãn hoàn toàn che lại cái miệng nhỏ nhắn của cô. Hàm răng mạnh mẽ, bá đạo đoạt lấy lưỡi cô, trêu chọc, thấm ướt cái lưỡi non mềm, đôi môi ngọt ngào đi vào bên trong, mỗi một chỗ cũng tỉ mỉ vuốt ve và liếm láp, muốn công hãm khiến cho sức chống cự của cô trở nên yếu đuối.
"Ưmh. . . . . ." Trên người của anh có mùi rượu cùng mùi thơm không phải là của anh, khiến cho lòng cô đau xót, theo bản năng giằng co, tay nhỏ càng không ngừng đánh lưng anh.
Anh nói được là làm được, hoàn toàn không cho cô có cơ hội thở dốc, một bàn tay to vê vào tóc của cô, khiến cho cô hứng lấy nụ hôn thật sâu của anh, nặng nề liếm, vững vàng dây dưa, cho đến khi cô không thể chịu đựng nổi nữa rên lên một tiếng.
"Đừng. . . . . ." cho tới bây giờ thì cô vẫn không phải là đối thủ của anh, mỗi lần chọc giận anh kết quả chỉ có thể khiến cho mình càng khó chịu hơn.
"Chúng ta đã chừng mấy ngày không có gặp rồi, có phải em nên đổi câu nói khác hay không?" Anh cuối cùng cũng rời khỏi đôi môi sưng đỏ của cô, tham luyến hôn má phấn đang ửng hồng và da thịt mịn màng khiến cho anh lưu luyến không thôi.
"Anh. . . . . . Buông tôi ra. . . . . . anh khốn kiếp!" Anh cũng không hiểu cô rốt cuộc đang giận cái gì, dù sao trong lòng cũng là đè nén khó chịu.
"Anh ôm vợ của mình có gì là sai? Hả?" Anh nắm hai vai của cô.
"Anh. . . . . . Buông tôi ra. . . . . ." Toàn thân Tình Tình đều phát run.
"Không buông." Mộ Dung Trần thu cánh tay, ôm cô càng chặt hơn. Lửa nóng ở môi mỏng lại hướng tới vành tai trắng noãn như trân châu mềm mại, duỗi lưỡi không ngừng khẽ liếm láp trêu chọc.
"Nghĩ tới anh sao?" Hơi thở của anh bắt đầu không yên, lần trước anh cũng đối với cô như vậy sao, bọn họ liền lọt vào rùng mình, buổi tối những ngày qua, mỗi lần đứng ở bên giường nhìn cô ngủ say, gương mặt tiều tụy để cho anh đau lòng, không đành lòng cường bạo muốn cô.
Hôm nay chính anh đang say, cũng chẳng thể nhẫn nại nữa, anh cảm giác nếu mình không muốn cô, anh sẽ phải nổ tung! Hơn nữa ngày hôm nay xảy ra chuyện lớn như vậy, cô thế nhưng không nói với anh một câu nào, điều này làm cho anh vô cùng tức giận, cũng càng nhục chí!
"Không cần. . . . . . anh không thể ép buộc tôi nữa. . . . . ." Bị anh mạnh mẽ nhét vào trong ngực, Tình Tình phát ra tiếng thét chói tai, tay nhỏ bé cũng cầm thành nắm đấm, càng không ngừng đánh vào người anh.
Ngày hôm nay cô rất khó chịu, không muốn cùng anh như vậy.
Trong lúc nhất thời, bọn họ cũng không có ai nói chuyện với ai, thở hổn hển, nhìn thẳng vào trong ánh mắt mang đầy ý vị phức tạp của đối phương.
"Em luôn cự tuyệt anh như vậy, là bởi vì không quên được Dương Bách Lâm sao?" Một hồi lâu, Mộ Dung Trần rốt cuộc mở miệng nói chuyện, nheo lại mắt, con mắt sắc bén dán chặt lên thân thể trắng như tuyết đang thất thần trước mặt anh. Lời vừa nói ra trong lòng dâng lên nghi vấn.
Biết rất rõ ràng những thứ trên báo viết không phải thật, nhưng là có một chút không thể phủ nhận đó là giữa bọn họ có tình cảm. Đúng vậy, cô và Dương Bách Lâm vẫn còn tình cảm, mặc dù anh rất không muốn thừa nhận sự thật này, nhưng là. . . . . .
Tình Tình cứng đờ, đôi mắt khẽ run rẫy, một tia đau thương xẹt qua lòng. Không sai, anh không thể nào đối với những thứ tin tức kia không biết gì cả, anh bây giờ bắt đầu đang hoài nghi nhân phẩm của cô rồi sao?
Còn có cái gì để giải thích đây? Mặc dù ban đầu là anh ép buộc cô gả cho anh, nhưng hôm nay anh đối với cô tốt đến vô tội. Trên đời này thật không có người đàn ông nào hào phóng như vậy, nếu quả như thật có, trên đời lại thật sự chính là thiên hạ thái bình.
Nếu quả như con người độ lượng như vậy, có lẽ sẽ không có nhiều đôi người yêu hay vợ chồng chia tay nhau.
Lòng người quá nhỏ nhen.
Cô cắn chặt hàm răng, không nói một lời nhìn sắc mặt xanh mét của Mộ Dung Trần, không phủ nhận cũng không thừa nhận.
Anh nhìn chằm chằm cô, cắn răng nghiến lợi nói: "Bởi vì cùng người tình cũ gặp mặt, cho nên không kịp chờ đợi muốn đẩy anh ra như vậy? Phải hay không?"
Nước mắt của cô lã chã rơi, anh không muốn nghe lời giải thích của cô, không muốn tin tưởng cô. Hôm nay đây tất cả đã để cô khó chịu lắm rồi, huống chi chính anh còn