Tình Tình gian nan nuốt một ngụm nước miếng, nhưng cổ họng vẫn khô rát như cũ.
"Nước. . . . . . tôi muốn uống nước."
Giữa lúc nửa mê nửa tỉnh có người đỡ cô ngồi dậy, một ly nước ấm áp vừa phải đi đến gần môi cô, cô không kịp suy nghĩ liền chậm chạp uống .
Uống hết nước, lại có người khác giúp cô nằm xuống. Rất nhanh, cô lại tiến vào mộng đẹp.
Buổi sáng, sau khi tỉnh lại, đầu Tình Tình đau nhức kinh khủng, muốn ngồi dậy, nhưng đầu nặng nề, toàn thân cũng mềm nhũn vô lực đứng dậy.
Híp mắt, cô khó khăn lắm mới mở mắt ra, thấy được bên trong căn phòng là vật dụng quen thuộc, thì ra cô đã về nhà Mộ Dung rồi.
Cô tận lực muốn suy nghĩ lại những điều diễn ra hôm qua nhưng trong đầu xuất hiện một trận đau đớn cắt ngang suy nghĩ của cô. Đáng chết! Ngày hôm qua cô và Berlin gặp nhau, cô một mình đi giữa gió lạnh thẳng đến lúc trời tối, sau đó, đụng phải Âu Thánh Nguyên, ngồi nhờ xe anh định về nhà.
Anh lại cứng rắn lôi kéo cô đi hộp đêm uống rượu, sau đó có một người đàn ông tới, cô còn nhớ rõ cô cùng cái người tên Trầm Ngôn uống rất nhiều rượu. . . . . . Sau đó, trí nhớ cô chỉ dừng lại ở tại đây.
Cô có phải là uống say không? Bằng không làm sao đầu lại đau như thế? Cô đã uống đến không biết chuyện gì đã xảy ra? Vậy thì là ai đưa cô trở về? Tại sao cô không có chút ấn tượng nào vậy?
Cúi đầu, nhìn lại bản thân mình, trừ nút áo khoác bên ngoài được cởi đi, quần áo trên người vẫn như ngày hôm qua, thậm chí cô còn ngửi được trên quần áo của mình có mùi rượu nhàn nhạt.
Vừa sờ vị trí người bên cạnh, vẫn là lạnh lẽo! Vậy tối hôm qua anh không có trở về? Anh biết cô cùng bạn bè của anh đi ra ngoài uống rượu say nên giận rồi sao? Những người khác trong nhà Mộ Dung có biết hay không?
Quan trọng nhất là cô muốn biết anh có biết ngày hôm qua cô đi gặp Berlin không. Tại sao cô lại không có cách nào giải thích được mọi chuyện. Mặc dù cô cảm thấy mục đích mình đi gặp anh là vô cùng trong sáng.
Huống chi, bọn họ thật sự chỉ là gặp nhau lần cuối thôi! Dù cái lần gặp mặt này trên thực tế là chưa xin phép qua ai.
Trời ạ! Cô say thành ra như thế này, thật là mất mặt chết đi được
Tình Tình rất nhanh tỉnh táo lại, kéo chăn ra, nhảy xuống giường, hướng về phòng tắm. . . . . . Cô phải nhanh đi tắm nước nóng, đem những lộn xộn trong người rửa sạch đi.
Mấy phút sau, cô mặt áo choàng tắm, hấp tấp chạy ra ngoài muốn tìm một bộ đồ lót, Mộ Dung Trần không biết trở lại phòng từ lúc nào, ngồi ở cạnh giường lạnh lùng quan sát cô gái đang không ngừng hốt hoảng. Truyện được biên tập và post tại website: WWW.77F1.XTGEM.COM (77F1.XTGEM.COM)
"Vội cái gì?"
"Tôi đi tắm." Sửng sốt mấy giây, Tình Tình từ kinh ngạc trở lại vẻ bình tĩnh.
"Tắm? Lúc này tắm cái gì mà tắm. Tới đây ngồi xuống."
Hôm nay Mộ Dung Trần hình như đặc biệt nghiêm túc. Trực giác Tình Tình nhận ra có cái gì đó không đúng. Mặt anh không giống như đang đùa khiến cho cô cũng lo lắng đề phòng .
Tối hôm qua anh có về nhà không? Nhưng tại sao mới vừa rồi không nhìn thấy anh? Tình Tình len lén nhìn cái đồng hồ trên tường, mười giờ bốn mươi phút, tại sao anh lại ở đây?
Nhất định là anh đã biết chuyện tối hôm qua cô uống rượu rồi? Rốt cuộc tối hôm qua là người nào đưa về nhà? Mặt anh nghiêm túc như vậy là đang tức giận với cô sao?
Đột nhiên cô lại nghĩ ngược lại, mình có nên xin lỗi anh không, thành thật xin lỗi nhà Mộ Dung vì những chuyện đã xảy ra, tại sao cô lại lo lắng bị anh hiểu lầm đến vậy?
Tiết Tình Tình, mình thật sự là uống rượu uống đến đầu óc hồ đồ rồi!
"Hôm nay anh không cần đi làm sao?" Anh là Phó Tổng giám đốc tập đoàn Mộ Dung lại có thể rãnh rỗi ở nhà?
"Hỏi rất hay." Anh dùng một đôi mắt đầy căm giận nhìn cô. "Anh chờ một câu giải thích hợp lý của em."
Giọng điệu của anh giống như đang muốn thẩm vấn tội nhân, làm cho Tình Tình rất không thoải mái, cô đã làm sai chuyện gì chứ?
"Tôi nợ anh một lời giải thích?" Giải thích chuyện gì chứ?
"Ngày hôm qua em đã đi đâu?" Anh lạnh lẽo hỏi. Anh đã đứng trước cửa thư phòng cảnh cáo cô ngoan ngoãn ở nhà đợi anh rồi kia mà
"Tôi không phải là phạm nhân. Chẳng lẽ ra ngoài dạo cũng không thể sao?" Lời vừa ra khỏi miệng, cô đột nhiêm cảm thấy như mình đã nói sai, "Tôi chỉ là đi ra ngoài đi dạo một chút mà thôi."
Mộ Dung Trần đang nghe lời của cô nói mà ánh mắt nhất thời lạnh đến độ có thể giết người. "Chỉ là đi ra ngoài đi dạo một chút mà thôi sao? Đi dạo đến nửa đêm không trở về?"
Cái cô gái đáng chết này, anh ngược lại muốn xem một chút cô sẽ nói dối như thế nào.
"Tôi ở trên đường gặp phải Âu giáo sư nên cùng anh ấy đi ăn cơm tối, sau đó anh ấy nói mời tôi uống rượu. . . . . ." Tình Tình cắn răng nói. Chuyện cô và Bách Lâm gặp mặt cũng không cần nói ra bằng không anh mà biết thì không biết lại phản ứng như thế nào.
"Cậu ta nói mời em đi uống rượu, em cũng phải đi sao?" Mộ Dung Trần bừng lên lửa giận nói:"Tôi nghĩ chắc không chỉ là cùng Âu Thánh Nguyên đi uống rượu thôi đâu? Trước khi gặp A Nguyên em đã gặp phải người nào, em không định nói cho tôi biết phải không? Hả?"
"Tôi đi gặp Bách Lâm đấy, vậy thì thế nào?" Tình Tình không nhịn được cũng nói to lên. Hốc mắt vì uất ức mà dâng đầy nước mắt nhưng cô cố gắng không để cho nó rớt xuống.
Bọn họ chỉ là gặp mặt mà thôi cũng không có làm chuyện gì cả? Anh tại sao dùng giọng điệu đó chất vấn cô giống như cô đã làm chuyện gì thật có lỗi với anh vậy?
"Sau lưng tôi, đi gặp người tình cũ, rốt cuộc cũng chịu thừa nhận rồi?"
Tình Tình lần đầu tiên nhìn thấy vẻ mặt anh mặt âm trầm như thế, môi mím lại thành đường thẳng theo trực giác liền muốn chạy ra ngoài.
Cô cũng biết anh bị cô chọc cho tức giận, chọc giận anh đối với bản thân cô thật không tốt tí nào. Mà cô cũng không muốn gây gổ với anh, cũng không muốn rơi vào tình huống này. Lửa giận của anh bình thường còn bao hàm một tầng ý tứ khác. Mà cô bình thường đã không chịu nổi lửa giận của anh rồi.
Mộ Dung Trần bước lên phía trước kéo người cô đang chuẩn bị chạy ra ngoài lại, anh dùng sức đem kéo cô vào trong ngực.
Tình Tình chỉ có thể dùng đôi tay để kháng cự không ngừng đẩy anh, hai người ngã xuống giường chồng lên nhau.
"Buông. . . . . . Buông tay!" Cô nỗ lực thoát khỏi anh. Ôi trời ơi, cô thật không nên chọc vào con dã thú này. Lần trước dạy dỗ như vậy cô còn không chịu được? Huống chi bây giờ lại đang ở trong phòng, lại là phòng của bọn họ. Nếu mà anh lại giống như lần trước ở công ty làm như vậy với cô, cô không xác định mình là có chịu được sức lực dã man kia hay không.
Mộ Dung Trần tay trái bắt được hai tay đang giãy giụa gay gắt của cô sau đó tay phải lấy ra cái dây trên áo choàng tắm buộc chặt tay cô lại.
"Anh. . . . . . Anh muốn làm gì?" Cô vừa nói, vừa nhìn vào trong áo ngủ, trừ một cái quần lót ở trên người ra thì bên trong không có thêm thứ gì cả.
"Hôm nay nếu không đem chuyện kia nói ra rõ ràng thì ai cũng không được đi ra khỏi phòng." Lời nói nói của anh rất nhẹ nhàng, con ngươi xanh đen đang nhìn chằm chằm vào thân thể đang phơi bày ra ngoài của cô càng trở nên âm u.
Cô quay người muốn tránh khỏi ánh mắt đầy tính chiếm đoạt của anh, lại không cẩn thân ngã xuống dưới giường, dáng vẻ càng trở nên chật vật.
"Gặp người tình cũ, lại còn đi uống rượu cùng với Âu Thánh Nguyên?" Mộ Dung Trần ôm cô lên giường, hết sức mập mờ ngồi lên người cô: "Em muốn che giấu cái gì?"
"Anh có ý tứ gì?" Giọng nói của cô cũng lạnh lùng không kém .
"Tôi có ý tứ gì mà em lại không hiểu sao?" Anh tà khí cười lạnh:"Có phải cùng với người tình cũ chơi thật vui hay không, sau khi chia tay rồi lại sợ người khác phát hiện cho nên mới tìm A Nguyên để che giấu?"
Tình Tình ngàn vạn lần không nghĩ tới anh sẽ nói ra những lời này, Mộ Dung Trần làm sao sẽ nói ra những lời đả thương người như vậy? Cô trừng lớn mắt dùng sức muốn tránh thoát trói buộc, kích động dùng lực giống như không tiếc làm bị thương chính mình. Cô thậm chí còn dùng đầu để đánh anh:"Anh vô sỉ, không biết xấu hổ!"
Sức lực của Mộ Dung Trần rất dễ dàng khống chế được cơn điên cuồng của cô.
"Người nào vô sỉ, người nào không biết xấu hổ!" Anh bóp mặt của cô, ép buộc cô đối mặt với mình:."Cũng dám ở sau lưng tôi đi hẹn hò với người tình cũ, còn dám nói tôi không biết xấu hổ!"
Mộ Dung Trần cắn răng nghiến lợi nói: "Chẳng lẽ còn chờ nhận nón xanh mà các ngươi đặc chế cho tôi hay sao?"
"Anh nói bậy! Bách Lâm không phải loại người như vậy! Chúng tôi chỉ là gặp mặt mà thôi." Thuận tiện ngồi một lát, uống mấy ly trà mà thôi, anh tại sao lại mang tội danh này đội lên trên đầu của anh ấy?
Mộ Dung Trần, anh thật sự là một người đàn ông chuyên cố tình đi gây sự mà!
"Chỉ có gặp mặt thôi sao?" Anh hung ác cắn răng tàn nhẫn nói: "Tôi thật sự vô cùng hoài nghi. Các người không phải là lấy tên giả để gặp mặt đấy chứ?"
Lửa giận đã đem lý trí của Mộ Dung Trần đốt thành tro, tối hôm qua lúc cô say rượu còn gọi tên của người đàn ông khác làm cho lòng của anh đau đến mức như bị người cầm dao hung hăng đâm vào. Hơn nữa chiếc nhẫn kia còn làm cho anh giận đến cả đêm không hề chợp mắt, lúc này lại tái phát cho nên lời nói dù cho có tàn nhẫn cỡ nào cũng sẽ không do dự không mà nói ra.
Anh đau nên cũng để cho cô đau theo! Đánh cô thì xuống tay không được vậy thì chỉ có thể dùng ngôn ngữ làm thương tổn mà thôi. Tình Tình dù thế nào cũng không nghĩ đến anh sẽ nói như vậy.
Mặt cô liền lạnh lùng cười lạnh: "Chính anh mới vô sỉ, đừng có bụng ta suy ra bụng người." Một người trong lòng đang bi thương tới cực điểm thì hình như cũng không để ý đến lời nói của mình như thế nào, điều này khiến cho cả hai đều bị thương tổn.
"Tôi đang nói oan cho cô sao?" Mộ Dung Trần cầm lấy cái ví của cô đem bức ảnh ở bên trong rút ra: "Chính cô nhìn xem, đây là cái gì?"
Nhìn bức ảnh anh đang nắm chặt ở trong tay, cô đột nhiên ý thức được kế tiếp anh muốn làm cái gì.
Nhưng cô còn chưa kịp mở miệng ngăn cản thì đã nhìn thấy anh điên cuồng đem bức ảnh xé ra nát vụn.
"Không. . . . . . Không được!" Nhìn bức ảnh bị xé nát, khắp nơi đều là mảnh vụn nước mắt của cô lại tuôn ra như vỡ đê.
Nhìn thấy cô khóc lửa giận của anh càng bùng lên, anh cắn răng nói: "Tôi xé bức ảnh của hắn nên cô thấy đau lòng rồi hả?"
Cô liền trừng mắt nhìn anh: "Tôi hận anh! Anh tại sao lại lục lọi đồ của tôi?" Cô vừa khóc vừa chất vấn anh. Bức ảnh kia là cô và Bách Lâm chụp chung, lúc vẫn còn đang kết giao cô đã đặt ở trong đó rồi. Sau khi kết hôn, cô cũng chưa từng động vào cái ví đó.
Ngày hôm qua lúc đi ra ngoài vội vội vàng vàng cầm theo cũng không có nghĩ tới phải đem bức ảnh bên trong đó lấy ra. Không sai, là cô không nên còn để ảnh của người đàn ông khác trong ví của mình, nhưng mà tại sao anh lại cứ như vậy xé bỏ đồ của cô?
"Dương Bách Lâm ở trong lòng cô thật quan trọng như vậy?" Ở trong lửa giận bùng bùng, anh lại cảm thấy trong lòng từng hồi từng hồi khó chịu, giống như là hô hấp không thông.
Có phải là anh đang ghen tị với Dương Bách Lâm, điên cuồng ghen tỵ với hắn!
Tình Tình nhìn những mảnh vụn của bức ảnh đang tán loạn ở bên cạnh, nước mắt rơi càng nhiều. Cảm thấy đau lòng cùng thống hận Mộ Dung Trần cố tình gây sự, ngậm máu phun người, cô cũng chẳng thèm giải thích cái gì, im lặng quay mặt san