en thuộc thì nhớ đến quá khứ. Nhưng lúc ở Singapore hay là Hồng Kông, tớ chưa bao giờ nghĩ đến chuyện trước kia, có phải bởi vì cuộc sống trước mắt bận rộn nên xem nhẹ rất nhiều chuyện quan trọng hay không?”
Kiến Phi xoay qua đến trước mặt cô: “Bởi vì không nhìn thấy mà thôi, không nhìn thấy thì sẽ không nghĩ nhiều như vậy. Hơn nữa, con người lúc nào cũng nhìn về phía trước.”
“Nhưng tớ cũng quên mất các cậu.” Bảo Thục hơi áy náy nói.
“Bây giờ không phải đã nhớ rồi sao?”
Cô nở nụ cười, đúng vậy, không nhớ cũng không sao, lúc gặp lại, chúng ta từ một con đường mới cất bước đi.
Bỗng nhiên nụ cười của Bảo Thục cứng lại, cô muốn ép chính mình cười tự nhiên một chút, nhưng Kiến Phi đã xoay người lại theo ánh mắt của cô nhìn qua.
Một cô gái đang nắm tay Trì Thiếu Vũ từ góc đường đối diện đi tới, cô ta đang nói cái gì đó không ngừng, anh ta châm điếu thuốc, mỉm cười không đáp lời. Khi anh ta ngẩng đầu nhả khói ra, rốt cuộc đã thấy các cô đứng ở dưới ngọn đèn.
Anh ta bỗng chốc dừng bước chân, điếu thuốc rơi xuống đất, cô gái bên cạnh không rõ tình hình oán trách gọi anh ta, có học sinh trung học mặc đồng phục từ bên cạnh họ đi ngang qua… Bảo Thục muốn tiến lên kéo giữ Kiến Phi nhưng mà bóng dáng của cô kiên cường như vậy.
Cô gái nghi hoặc nhìn Kiến Phi, các học sinh tạm biệt nhau ở ngã tư đường, ngọn đèn ở trên đường chiếu xuống giống như chỉ có hai người bọn họ.
Kiến Phi bỗng nhiên bước về phía Trì Thiếu Vũ, Bảo Thục không nhìn thấy nét mặt của cô, cô chỉ cảm thấy kinh hồn bạt vía, cô sợ hãi sẽ xảy ra chuyện vì thế vội vàng theo sau. Nhưng theo được vài bước thì vẫn đứng tại chỗ.
Khoảng cách hơn mười mét, cô rất nhanh đến trước mặt anh ta. Kiến Phi khom người nhặt điếu thuốc trên mặt đất ném vào thùng rác bên đường, cô nói, “Đây là lần thứ mười ba em nhìn thấy anh…”
“…”
Không ai dự đoán được, âm thanh của cô lại hết sức bình tĩnh.
“Nhưng đây là lần đầu tiên anh nhìn thấy em phải không?”
“…”
Trì Thiếu Vũ nhìn cô, không nói gì.
Kiến Phi cười khổ một tiếng, “Lần đầu tiên em nói với mình, đến lần sau khi anh nhìn thấy em, em sẽ nói chia tay với anh…”
“…”
“Nhưng mà, lần thứ hai, lần thứ ba, mãi cho đến lần thứ mười hai, anh đều xoay người biến mất. Lúc này đây…anh rốt cục đã nhìn thấy em.”
Biểu tình trên mặt Trì Thiếu Vũ, Bảo Thục chưa bao giờ thấy qua. Đó là vẻ mặt hoang mang, giống như không nhìn thấy con đường sau này.
“Kiến Phi…”
“Chúng ta ly hôn đi.” Cô ngẩng đầu nhìn thẳng anh ta.
Cô gái bên cạnh ngược lại hít một hơi, nới lỏng bàn tay rồi xoay người bỏ đi.
Có lẽ, nếu ở trên đường gặp bạn gái của anh ta, cô ta còn có thể có lý chẳng sợ. Nhưng mà trước mắt chính là vợ anh ta, mặc dù thế nào cô ta cũng không ngu ngốc đứng đó.
Qua thật lâu, Trì Thiếu Vũ mở miệng nói: “Nếu anh đồng ý với em sau này không tái phạm nữa, em có thể thay đổi chủ ý không?”
Cô cúi đầu: “Tôi đã thay đổi chủ ý mười hai lần…”
“Không thể sửa lại lần thứ mười ba sao?” Anh ta giữ chặt tay cô.
Kiến Phi cười khổ, rút tay ra: “Anh không hiểu rõ sao, nếu tôi quá yêu anh, tôi phải thay đổi chủ ý bao nhiêu lần đây.”
“…”
“Nhưng bây giờ đã không còn quá yêu, tôi không muốn đợi đến lúc oán hận anh mới chia tay, như vậy cuộc hôn nhân của chúng ta sẽ không còn bất cứ ý nghĩa gì.”
Bảo Thục ngấn lệ, lặng lẽ đi qua góc đường kia. Cô không muốn ở bên cạnh, nhìn thấy hai người yêu nhau thảo luận có nên chia tay hay không. Không phải yêu một người là có thể tha thứ tất cả của anh ta.
Crig gửi cho cô ảnh kết hôn, vẻ mặt của cô gái kia rất dịu dàng, cười rộ lên rất thân thiện. Nhưng mà, đôi mắt của cô ta có vài phần giống như cô. Trong email anh ta nói với cô:
“Sau khi tốt nghiệp, em rời khỏi Singapore, vì thế anh cũng đi nơi khác. Ở London, anh gặp cô gái này, lần đầu tiên nhìn thấy cô ấy cười, anh lại ngây ra, nụ cười tươi này rất giống em. Thực ra, anh vẫn rất thích em, nhưng anh cũng rất thích cuộc sống của chính mình. Anh biết, ông trời sẽ không cho anh tất cả. Tuy rằng anh đã nói với em rất nhiều lần, nhưng anh vẫn phải nói với em: anh xin lỗi.
Anh bắt đầu theo đuổi cô gái này là vì muốn nhìn thấy cô ấy cười, rất giống em. Nhưng mà, anh dần dần phát hiện, nụ cười của hai người có phần không giống nhau, nhưng anh không thể nói ra rốt cuộc là không giống cái gì. Thành thật mà nói, quá trình theo đuổi cô ấy có chút vất vả, không hề bằng với lần theo đuổi em. Đương nhiên, cuối cùng cô ấy vẫn trở thành bạn gái của anh.
Dần dần anh lại phát hiện, nét tươi cười không giống nhau đã biến mất, cô ấy cười rộ lên quả thực giống em y như đúc. Đây rốt cuộc là vì sao?
Anh nghĩ, đó là vì hai người đều thật lòng yêu anh.
Một khắc đó, anh mới hiểu được vì sao mình mất đi em, không phải vì ông trời, là bởi vì bản thân anh không quý trọng.
Trước khi kết hôn, anh rất muốn nhận được sự tha thứ của em, vì thế anh băn khoăn gửi email kia cho em. Cám ơn lời chúc phúc và quà tặng của em, anh biết em đã tha thứ cho anh.
Anh rất cám ơn em, không phải vì sự tha thứ của em, mà là vì em cũng từng thật lòng yêu anh. Cám ơn.
(PS, chuyển lời với Dư Chính, anh bắt đầu luyện tập karate).”
Hoá ra sau khi yêu một người khác cô thật sự tha thứ cho anh ta.
Nhưng sau khi đọc bức thư này, cô mới hiểu được, cho dù cuối cùng anh ta khiến bạn đau lòng thế nào, nhưng đừng quên anh ta cũng từng vì bạn làm tất cả.
Oán hận cũng sẽ không làm anh ta thay đổi bản thân, cũng sẽ không khiến bạn yêu người khác. Tha thứ mới là sự giải thoát chân chính đối với bản thân.
Cô nên tha thứ cho Crig từ lâu, nói như vậy, có lẽ cô sẽ nhìn thấy trái tim của Dư Chính sớm hơn.
Nhà hàng ngay trước mắt, người cô nên yêu sớm hơn đã đứng ở cửa.
Dư Chính nhìn thấy cô, anh hơi giật mình mà đi lên xoa mặt cô: “Em sao thế?”
Nước mắt của cô rốt cuộc rơi xuống, ngẩng đầu nhìn thấy anh không biết làm sao.
Cô bổ nhào vào trong lòng anh, nói câu khiến anh khó hiểu: “Bọn họ muốn ly hôn…”
Có lẽ Dư Chính vốn không muốn làm rõ ràng cô đang nói cái gì, nhưng anh vẫn ôm cô, an ủi cô.
Kiến Phi và Trì Thiếu Vũ muốn ly hôn…
May mà cô và anh vẫn ở bên nhau.
Sáng hôm sau Bảo Thục thử gọi di động của Kiến Phi, nhưng đã tắt máy, vì thế cô gửi mấy tin nhắn, khuyên Kiến Phi suy nghĩ kỹ lại. Nhưng bấm nút gửi đi, từ sâu trong lòng cô lại có dự cảm, bọn họ đã kết thúc.
Ngồi trước bàn làm việc, tâm tư của cô đã sớm bay đi chỗ khác.
Bỗng nhiên di động vang lên, Bảo Thục vội vàng tiếp máy.
“Thần tốc nha?” Thì ra là Gia Hoà.
Cô thở dài trong lòng, đối diện với ánh mắt của Dư Chính. Tối hôm qua nghe nói chuyện của Kiến Phi, mặc dù Dư Chính an ủi cô, nhưng anh nhất định cũng rất lo lắng.
Cô hướng về phía anh lắc đầu, ý bảo không phải Kiến Phi gọi tới.
“Gì thế?” Bảo Thục mất hứng.
“Tin tốt đây, công ty đĩa nhạc mời các cậu đến làm bìa đĩa của Joey.”
“Thật sao?” Nghe đến đó, cô có chút vui mừng.
“Bọn họ cảm thấy thiết kế búp bê của các cậu rất sáng tạo. Chỉ có điều, bọn họ cũng đồng thời mời một công ty chế tác khác làm mặt bìa, sau khi hoàn thành xem hiệu quả của bên nào tốt hơn thì dùng bên đấy. Nhưng đương nhiên thù lao bằng nhau.”
“Cảm ơn cậu, tụi tớ liên lạc với công ty đĩa nhạc thế nào?”
“Bọn họ sẽ liên lạc với các cậu.”
Đối với bọn họ mà nói, đây quả thật là một chuyện may mắn. Nhưng khi đang lo lắng bất hạnh của người khác, niềm vui của chính mình dường như cũng không sung sướng cho mấy.
Sau khi tan tầm, Bảo Thục và Dư Chính phân công nhau đi mua đồ đạc. Lúc đi qua tiệm bán CD lậu, hai cái loa cũ kỹ của cửa tiệm lại phát ra bài hát kia:
“Trên con đường thật dài, anh nghĩ chúng ta là bạn bè,
Nếu thật như vậy anh nghĩ tốt nhất đừng nói.
Lúc nào em mỉm cười cũng không hề nhìn anh,
Thế giới bị em nắm giữ…”
Cô đi vào cửa tiệm đó, lơ đãng nhìn cái đĩa xếp trên giá, kỳ thật cô muốn nghe xong bài hát này.
“Ánh trăng vòng quanh địa cầu địa cầu vòng quanh mặt trời,
Anh tưởng rằng thế giới là một khối vũ trụ yên tĩnh,
Bầu trời đêm nay có ngôi sao băng lướt qua,
Là tiên đoán cái gì…
Trong lặng lẽ em kéo tay anh,
Sao anh cảm thấy cả đêm nay đang chấn động,
Anh nghe được nhịp tim trong lỗ tai,
Sao đang lấp lánh, em sẽ nói thế nào…”
Cô ngây ngốc đứng đó, nhớ tới quá khứ, cùng với mọi chuyện của hiện tại. Đã sớm biết cuộc sống không dễ dàng như vậy, nhưng đôi khi, vẫn cảm thấy rất gian khổ. Rất nhiều thứ cô từng tin tưởng đã dần dần biến mất trong hành lang của thời gian, cái này có lẽ trong sách thường hay nói, sự khắc nghiệt của thanh xuân.
“Em đã có người đó thì không nên có anh nữa,
Thế giới hồn nhiên lúc này mê mẩn vì em,
Anh nghĩ anh nên nhẹ nhàng buông tay em ra,
Nhưng anh không có sức làm như vậy,
Nhưng anh không có sức làm như vậy…”
Hoá ra, trên thế giới này chuyện nặng nề nhất không có gì vượt qua cảm tình. Không có gì vượt qua nỗ lực mà không được báo đáp.
Cô đứng trước giá hàng hoá, cầm lấy một cái đĩa, trên bìa mặt DVD “Siêu nhân mặt nạ” là người đàn ông Nhật Bản có bộ dạng rất giống Dư Chính. Bây giờ nhớ lại, cô không nói rõ rốt cuộc vì sao lúc ấy rất muốn tìm anh của quá khứ. Có lẽ là vì Dư Chính của thời niên thiếu đã mơ hồ trong ký ức của cô. Mà khi yêu thương một người, bạn luôn hy vọng tất cả của anh ấy đều khắc sâu trong đầu mình.
Mà giờ phút này, cô lại cảm thấy bọn họ ngoài bộ dạng bên ngoài thì chẳng có gì giống nhau.
Dư Chính ở trong cảm nhận của cô là độc nhất vô nhị.
Cô lại buông đĩa phim xuống, xoay người rời khỏi tiệm bán CD lậu này.
Cô rất thích bài hát kia, nhưng loại nặng nề này khiến cô có phần không thế xuyên thấu