ên anh hôn trán cô trong rạp chiếu phim tối om kia…
Đèn trong văn phòng còn sáng, Bảo Thục ở dưới lầu bước đi thong thả, năm phút sau cô vẫn quyết định đi lên nhìn xem.
Trong phòng lại trống rỗng không người, cô có chút mơ hồ. Bọn họ thuê tầng cao nhất của toà nhà năm tầng này, cho nên dù chạy đi đâu cũng không sợ có người xông lên. Nhưng Dư Chính rốt cuộc đi đâu?
Đợi mười lăm phút, cô xác định anh không đi toilet. Bỗng nhiên cô nghĩ đến gì đó, dọc theo phòng máy bên cạnh là cầu thang chật hẹp hướng lên mái nhà, cánh cửa rỉ sắt kia quả nhiên mở ra.
Cô khẽ đẩy cửa ra, bóng lưng của Dư Chính dưới nắng chiều thật sự cô đơn. Anh nhất định hút thuốc, làn khói trắng nhàn nhạt tản ra xung quanh anh, làm anh thoạt nhìn hơi mông lung.
Áo len màu xanh đen anh đang mặc là quà Giáng Sinh năm ngoái Jack & Jones hạ giá cô đã mua cho anh. Hồng Kông quanh năm suốt tháng không có nhiều cơ hội mặc, tới Thượng Hải lại thấy anh mặc suốt.
Anh thật sự rất gầy, nhìn bóng lưng của anh, cô lại có một tia đau lòng.
Cô cứ đứng thế không lên tiếng, bốn phía rất im lặng, giống như cả thế giới chỉ có Dư Chính lặng lẽ đứng hút thuốc.
Bỗng nhiên, anh như cảm ứng được gì đó, quay đầu lại nhìn về phía cô.
Trong nháy mắt, trên mặt hai người đều lộ ra biểu tình kinh ngạc, nhìn nhau một lúc, bọn họ lại nhìn nhau cười.
Trong lòng Bảo Thục có cảm xúc nói không nên lời, cô không làm gì cả nhưng anh lại cảm ứng được sự tồn tại của cô.
Cô từng xem qua một bộ phim điện ảnh Pháp: nam chính là một cảnh sát, vì cứu con tin mà giao thiệp với kẻ bắt cóc, tình tiết cuối cùng, kẻ bắt cóc bắt đi bạn gái của anh ta, giấu cô ta ở trong kho hàng cũ bỏ hoang. Người cảnh sát đi qua rất nhiều trắc trở, đương nhiên tiêu diệt kẻ bắt cóc, nhưng mười phút sau quả bom sẽ nổ, anh ta kêu to tên bạn gái mình, nhưng cô ta bị trói tay ra sau không thể động đậy, ngoài miệng bị băng keo dán chặt. Người cảnh sát lo lắng tìm kiếm, năm phút trôi qua vẫn không tìm được, lúc này, anh ta đột nhiên nhắm mắt lại, dùng nhịp tim của mình cảm ứng người con gái anh ta yêu. Cuối cùng, như là kỳ tích anh ta tìm được bạn gái trong ngăn tủ, nhưng cô ta không khóc, trong khoảnh khắc nhìn thấy anh ta, cô ta thở dài như trút được gánh nặng.
Nước Pháp là một quốc gia lãng mạn biết bao, ngay cả cảnh bắn nhau cũng có thể mượn tình tiết về tình yêu của một người để cảm động người khác.
Bảo Thục bị bộ phim này làm cảm động, cô vẫn nghĩ rằng, nếu một chàng trai có thể cảm ứng được sự tồn tại của một cô gái, anh ta nhất định rất yêu cô ta.
“Cậu ăn cơm chưa?” Dư Chính đi về phía cô, nhả khói.
Lời anh thốt ra vĩnh viễn không lãng mạn, tại khung cảnh nắng chiều này khiến cô cảm động đến không biết làm sao cho phải, anh lại sát phong cảnh hỏi ra vấn đề thế này.
Nhưng cô không ngại, Dư Chính là một người không hiểu phong tình.
“Không có, tìm cậu đi cùng.”
Anh vẩy tàn thuốc: “Được, đi đâu?”
“Cậu quyết định đi, dù sao cũng là cậu mời khách.” Cô làm nũng kéo cánh tay anh, anh lại sửng sốt một chút.
“Lộ Lộ?” Anh nhả khói lên mặt cô.
“Tớ muốn ăn sủi cảo còn có cua hấp.” Cô vui vẻ cười nói.
Bọn họ rất may mắn giành được cái bàn cuối cùng, Dư Chính gọi bia, hai người đều có hứng uống.
“Hai mươi tám tuổi.” Anh giơ cốc bia của mình chạm vào cốc cô.
“Là hai mươi bảy!” Cô sửa lại cho đúng, “Qua hai mươi lăm không thể nói tuổi ta nữa.”
Anh cười cười: “Nhưng mấy năm nay cậu cũng không thay đổi.”
Bảo Thục buông cốc bia, như đang nghĩ gì đó, đột nhiên hỏi: “Tớ làm sao không thay đổi?”
Anh nhún vai, dường như không trả lời ra nguyên do.
“Tớ cảm thấy cậu cũng không thay đổi.” Cô nhìn ánh mắt anh.
Dư Chính hơi mơ hồ, hiểu rõ ý của cô, nhưng lại thất thần.
Bảo Thục rót bia vào trong cốc, sau đó uống hết một hơi, cảm thấy rất vui vẻ thoải mái.
Trên xe về nhà, bọn họ rất ăn ý tự nhìn ra ngoài cửa sổ, có lẽ cồn khiến bọn họ hơi ngơ ngẩn.
Dọc theo cầu thang xoay tròn đi lên, sinh nhật này cô rất vui vẻ. Sinh nhật sắp trôi qua, điều này khiến cô chợt có tâm trạng bi quan, dường như vui vẻ cũng sẽ trôi qua.
Cô lấy ra chìa khoá mở cửa nhà, Dư Chính ở phía sau cô.
Cô đi vào, xoay người nhìn anh. Ánh đèn trong cầu thang lờ mờ, mà ánh mắt anh lại sáng ngời. Anh khẽ nhếch môi, dường như muốn thốt ra suy nghĩ của mình, nhưng cuối cùng vẫn nói câu: “Ngủ ngon.”
Cô biết anh không phải muốn nói câu này, nhất định không phải.
Cô nhìn anh, không nói gì. Anh cũng nhìn cô.
Mấy giây sau anh xoay người đi lên lầu.
Bóng lưng của anh lại làm cho cô nhớ tới cảnh tượng dưới nắng chiều kia.
Trong nháy mắt, cô xúc động gọi anh lại: “A Chính…”
Dư Chính xoay người nhìn cô, lúc này đây, ánh mắt anh dường như đang hỏi gì đó.
Bảo Thục không biết mình nên dùng ánh mắt thế nào để trả lời anh. Cô chỉ nhẹ nhàng cười với anh.
Giây tiếp theo, Dư Chính đi lên ôm lấy cô, hôn môi cô.
Cô cũng hôn anh, cảm thấy mình hơi run rẩy.
Cô vươn tay đến sau lưng anh, bỗng nhiên nghĩ rằng, ôm anh thế này thật là hạnh phúc.
Trong lòng như có dòng nước ấm giống thủy triều tuôn ra, cô cảm thấy mình nếm và ngửi được một chút cồn thêm một chút thuốc lá. Đó là một loại mùi vị của Dư Chính.
Anh chen vào trong cửa, đẩy cô lên vách tường, đóng cửa lại.
Hoá ra Dư Chính là một người như vậy. Cô rất muốn cười, bởi vì Mập Mạp từng nói, anh là một người rất “Man show*”.
0 ý chỉ loại người không dễ dàng biểu lộ cảm xúc, nhưng trong trường hợp hoặc hoàn cảnh đặc biệt, thường hay biểu hiện khiến mọi người bất ngờ.
Anh bỗng nhiên ngẩng đầu, ở trong phòng tối om, nhờ ánh trăng anh nhìn cô: “Cười cái gì.”
Cô vẫn cười khanh khách không trả lời.
Anh lại cúi đầu hôn cô, làm cho cô không thở nổi. Trong lòng Bảo Thục trở nên rất tĩnh lặng, cả thế giới của cô chỉ có trời xanh mây trắng, còn có Dư Chính.
Đường nét của anh hoá ra đã khắc sâu như vậy.
Anh buông môi cô ra, tì lên trán cô, cũng thở hổn hển: “Cô bé ngốc, em nói cho anh biết…”
“?”
“Em có say không?”
Cô ngây ngẩn cả người, lắc đầu.
Thế thì anh có say không?
Anh hôn cô một cái lại hỏi: “Thật sự không có?”
Cô gật đầu.
Anh ôm lấy cô, tựa như đêm kia, đặt cô lên giường, đóng cửa phòng.
Cô nhìn anh đi đến trước cửa sổ kéo màn, sau đó mở điều hoà. Cô hơi giật mình khẽ nhếch miệng, tại thời khắc đặc biệt thế này, anh lại vẫn cẩn thận chú ý tới vấn đề đừng để bị cảm lạnh.
Sau đó anh kéo cô ngồi dậy, vừa nhiệt tình hôn cô vừa cởi áo khoác của cô, khiến đầu óc cô hơi choáng.
Khi hai tay của Bảo Thục chu du trên bờ lưng trần trụi của Dư Chính, cô bỗng nhiên đẩy anh ra, lộ ra vẻ mặt chuyện lớn không ổn: “Anh có mua cái kia không?”
Dư Chính nhướng mày, vươn tay lấy bóp da đặt trên tủ đầu giường, ở trong một ngăn kín nhỏ lấy ra một bao plastic hình vuông màu hồng, kẹp giữa ngón trỏ và ngón giữa: “Tuỳ thân mang theo.”
Bảo Thục ngơ ngác nhìn anh, sau đó nhịn không được mà cười ha hả, cho đến khi Dư Chính lại cúi đầu phủ kín miệng cô.
Thì ra người đàn ông ở trước mắt này, âm thầm cất giấu gió đông, chuẩn bị thảo thuyền tá tiễn* bất cứ lúc nào…
0 dùng thuyền phủ cỏ khô mượn tên: Sự kiện lịch sử mà thành ngữ này xuất phát không được nhiều người biết, nhưng ý nghĩa của nó, như đã được truyền qua nhiều thời đại, chỉ đơn giản là dùng mưu mẹo để sử dụng các nguồn lực của đối phương cho mục đích của chính mình. Theo chuyện, Gia Cát Lượng đã phái một đoàn thuyền cỏ ra nghênh địch và đối phương đã bắn tên vào đoàn thuyền giả này. Vừa xác định được vị trí đối phương, đoàn thuyền cỏ còn thu được nhiều tên, mà Gia Cát Lượng đã chuyển giao cho Châu Do trước đã ngờ về lời hứa sẽ trang bị 10 000 mũi tên mới trong ba ngày.
Bảo Thục rất thích lúc hoàng hôn, cầm một tách cà phê, đứng trước cửa sổ nhìn bên ngoài, mặc kệ có phong cảnh hay không. Thực ra lúc đầu, cô chỉ muốn hiểu rõ sự lãng mạn của thành phố xuất hiện trong phim điện ảnh, nhưng dần dà, việc này thật sự biến thành một thói quen.
Mỗi người đều nên có một loại màu sắc thuộc về chính mình, của cô, nhất định là pink, tựa như loại pink của Bảo Ký.
Cô quay đầu nhìn thấy chiếc giường lớn màu xanh lá cây rõ ràng dưới nắng chiều, cô không thích màu này, giống như vỏ rùa to xác.
Thế nhưng, có quan hệ gì chứ, đây là do Dư Chính chọn…