Bảo Thục mỉm cười, kỳ thực cô cũng không giận, chỉ là cảm thấy có chút lúng túng. Bởi vì cô biết Dư Chính không cố ý, anh là chính nhân quân tử.
“In a French restaurant?”
“Sure, but I refuse to have French dressing.”
Cô cười, Dư Chính chỉ cần nếm một chút tương xà lách của Pháp là sẽ nôn mửa.
“But…what did u see last night?”
Cô không nghe tiếng Dư Chính gõ bàn phím, cô rất muốn quay đầu lại nhìn anh, thậm chí ở trong đầu suy đoán vẻ mặt hiện giờ của anh, nhưng cuối cùng cô vẫn nhịn xuống.
Dư Chính gõ vài cái, trên màn hình máy tính của cô nhảy ra: “Everything…”
Nửa bên mặt kia của Dư Chính cũng bị đánh luôn.
Vào thứ bảy đi dự hôn lễ của Bảo Thái, Bảo Thục đặc biệt thêm áo khoác dệt kim ngắn mặc bên ngoài chiếc đầm.
Dư Chính mặc âu phục màu đen, càng đẹp trai hơn trước kia.
Lúc trông thấy chú rể cô hơi ngạc nhiên, anh ta nhìn qua khoảng chừng 35, 36 tuổi, cho dù ở trường hợp kết hôn thế này vẻ mặt anh ta vẫn nghiêm túc, khiến Bảo Thục kinh sợ khi được giới thiệu với anh ta, giống như là gặp mặt nguyên thủ quốc gia.
Khi người điều khiển chương trình yêu cầu cô dâu chú rể nói một câu với đối phương, hai người mặt không thay đổi lại không hẹn mà cùng nói: “Cám ơn.”
Người điều khiển chương trình đợi hơn mười giây cũng không thấy đoạn sau, anh ta mới hiểu bọn họ đã nói xong, vì thế cười gượng một tiếng rồi tiếp tục chủ trì. Hai vị tân nhân rất phối hợp đứng ở một bên không lên tiếng, để mặc một mình anh ta kể truyện cười như ngựa thần lướt gió tung bay đến nửa tiếng đồng hồ.
Bảo Thục quay đầu nói bên tai Dư Chính: “Cậu không cảm thấy có vấn đề à?”
“Tớ cảm thấy.” Anh trả lời nghiêm túc: “Tới giờ cậu vẫn chưa đưa quà cưới cho Bảo Thái.”
Hôn lễ của Bảo Thái kết thúc trong bầu không khí quái dị như vậy, mọi người vốn định đi trêu chọc cô dâu chú rể, nhưng sau khi nhìn thấy vẻ mặt u ám của hai vị tân nhân, họ không thể không xoá bỏ tất cả ý nghĩ.
Dư Chính uống chút rượu vang, cho nên đi đứng hơi loạng choạng. Bảo Thục dìu anh ngồi vào taxi, qua cửa xe cô nhìn thấy cô dâu chú rể đi vào xe hoa, cô bỗng nhiên cảm thấy, thà rằng chú rể của mình say sưa loạng choạng, cũng không muốn gương mặt anh ta chẳng chút thay đổi.
Dư Chính có lẽ ngủ rồi, đầu anh tựa trên vai cô.
Ngửi thấy mùi dầu gội trên tóc anh, Bảo Thục hơi thất thần.
Có lẽ ngày nào đó, cô cũng sẽ đi tham dự hôn lễ của Dư Chính, ở hôn lễ anh sẽ cười rất ấm áp, cô ngồi phía dưới cười vui vẻ, mà chỗ ngồi bên cạnh cô cũng trống không.
Nghĩ đến đây cô chợt cảm thấy mất mát không có lý do, thậm chí có chút muốn khóc.
Vì thế khi bên trong xe vang lên ca khúc “Trong phút đột nhiên” của Karen, cô nhịn không được hỏi:
“Dư Chính, chừng nào thì cậu kết hôn?”
Anh không trả lời cô.
Cô có chút thất vọng, nhưng cô lại không muốn nghe đáp án của anh. Khi một người trong bọn họ quyết định cùng người khác trải qua năm tháng còn lại, sứ mệnh của người kia đã kết thúc.
Đúng rồi, cô vẫn coi anh là thiên thần bảo hộ của mình, mà cô cũng là thiên thần bảo hộ của anh.
Dư Chính bỗng nhiên ngẩng đầu, rất dịu dàng hôn lên gò má cô, sau đó tiếp tục tựa trên vai cô.
Cô hơi kinh ngạc, khoé miệng bất giác cong lên nụ cười. Anh dùng một cách thức mới để an ủi cô.
Cô không nhìn được vẻ mặt của anh, nhưng cô biết, khoé miệng anh nhất định cũng mang theo nụ cười.
Bảo Thục hẹn Bảo Thái ra Starbucks uống nước, chủ yếu là muốn đưa quà cưới cho cô em họ.
Cô nhìn em họ thật tỉ mỉ mới phát hiện, vẻ mặt của Bảo Thái giống hệt chú rể kia của cô.
“Hai người không đi honeymoon sao?”
Bảo Thái nhướng lông mày: “Không có thời gian.”
“Hai người quen biết thế nào? Anh ta đang làm gì?” Bảo Thục nhịn không được hỏi.
“Khi em về sẽ gửi email cho mọi người, bên trong có đáp án mà mọi người muốn biết.”
Bảo Thục kinh ngạc. Đụng phải phiền muộn, cô xoay đầu về phía ngoài cửa sổ, vừa lúc thấy Lương Kiến Phi đi qua, hơn nữa không hẹn mà nhìn vào bên trong. Hai người sửng sốt một chút, sau đó cười ha ha.
“Chúc mừng cậu đã kết hôn.” Lương Kiến Phi ngồi xuống, nói với Bảo Thái. Bởi vì học cùng trường trung học cơ sở, cho nên bọn họ quen biết nhau.
Bảo Thái cười hì hì, không đáp lại.
Các cô nhanh chóng nói đến những chuyện thú vị ở trường hồi đó, về thầy cô tranh đấu gay gắt, về bạn học nhiều chuyện, một số chuyện bình thường vào lúc này lại có ý nghĩa đặc biệt.
“Kỳ thật sao cậu và Trì Thiếu Vũ lại ở bên nhau thế?” Bảo Thái đột nhiên hỏi.
Lương Kiến Phi uống cà phê, chậm rãi nói: “Giống như nam nữ bình thường thôi.”
“Cậu ta từng là nhân vật phong vân ở trường chúng ta.” Bảo Thục có chút cảm khái nói.
Trì Thiếu Vũ ngoại hình tuấn tú, lại từng là đội trưởng của đội bóng rổ, đương nhiên mê hoặc không ít con gái.
Lương Kiến Phi cười một chút, vẻ mặt dí dỏm: “Hiện tại anh ấy cũng là nhân vật phong vân thôi.”
Bảo Thục không đáp lời, bởi vì cô nhớ tới lần trước ở nhà hàng thấy được cảnh kia. Nhìn thấy khuôn mặt hạnh phúc của Lương Kiến Phi, chỉ một giây đồng hồ cô liền mất đi ý nghĩ muốn nói với cô.
Cô cũng không thể nói rõ ràng, có lẽ là không muốn nhìn thấy người hạnh phúc trở nên bất hạnh. Cô có thể hiểu được, một người tự suy đoán người yêu trong lòng mình rốt cuộc còn ở lại bao lâu có bao nhiêu chán nản.
Hàn huyên một lúc, vị chú rể của Bảo Thái tới đón cô đi đến nhà thông gia ăn tối. Anh ta rất lịch sự giúp Bảo Thái vén màn, rồi theo cô cùng vào xe taxi.
“Tớ thấy anh ta có vẻ rất uy nghiêm, rất có khí thế.” Cách cửa kính, Kiến Phi nói.
“Cậu đoán xem anh ta làm nghề gì?”
Kiến Phi suy nghĩ một cách nghiêm túc, biểu tình thừa nước đục thả câu trên mặt Bảo Thục khiến cô ngứa răng.
“Rất giống cấp trên quản lý nhân viên.”
“…” Bảo Thục uống cà phê.
“Kỹ sư?”
“…” Cô bắt đầu ăn bánh ngọt.
“Giáo sư đại học.”
“…” Cô ăn miếng thứ hai.
“Cảnh sát?”
“…”
“Không phải là xã hội đen chứ…” Kiến Phi mất kiên nhẫn.
“Tớ về hỏi Bảo Thái rồi nói lại với cậu.” Cô vươn đầu lưỡi liếm ra bánh ngọt dính trên hàm răng, nuốt xuống, rồi cười tủm tỉm trả lời.
Vào bữa tối, văn phòng không có một bóng người. Vì thế Bảo Thục ngồi xe điện ngầm về nhà, lúc đến dưới lầu nhìn thấy lầu ba có ánh đèn, cô vội vàng chạy lên.
Khi Dư Chính ra mở cửa thì lại ngậm một điếu thuốc, vẻ mặt cũng rất thoải mái, cô biết anh nhất định đã xong việc.
“Cậu đoán xem chồng Bảo Thái làm nghề gì?” Tâm trạng của Bảo Thục cũng vui vẻ.
Dư Chính hút thuốc, nhả khói lên mặt cô: “Quan toà.”
Cô sặc một chút, anh cười giúp cô xua khói thuốc xung quanh.
“Sao cậu biết?”
Dư Chính bĩu môi, lấy danh thiếp trên bàn đưa cho cô, trên đó in hàng chữ: toà án nhân dân trung cấp số 1 Thượng Hải Diệp An Trạch.
“Đây chính là bên trong danh thiếp.” Anh nhả khói sang hướng khác.
Dư Chính luôn luôn là một người thần kỳ như vậy, ở bên anh, cô vĩnh viễn không cảm thấy buồn chán.
Bảo Thái quả thực đúng hẹn gửi email cho cô, trả lời rất nhiều vấn đề cô muốn biết và không muốn biết. Bảo Thục không thể không cảm thán lần nữa, hoá ra cuộc sống tràn đầy ngạc nhiên.
Cô không khỏi nâng cằm kinh ngạc mà lẩm bẩm: “Kết hôn thực sự tốt vậy sao…”
“Không tệ đâu, nếu có thể ở chung với người mình yêu.”
Ben vừa nói vừa nháy mắt.
Bảo Thục đưa ra vẻ mặt “đây là lời vô nghĩa”, sau đó bất đắc dĩ nói: “Nhưng không phải ai cũng có thể tìm được người mình thích, hơn nữa người đó cũng thích mình, ngoài ra cho dù có người như vậy, kết hôn với anh ta cũng không nhất định hạnh phúc.”
“Chưa từng có ai nói với tôi kết hôn đại diện cho hạnh phúc.”
“Vậy vì sao người ta còn muốn kết hôn?”
“Là vì trách nhiệm.” Ben nhún vai.
“Thế phụ nữ biến thành máy sinh đẻ sao.”
“No, no, no. Sinh một đứa con không khó, nhưng nuôi một đứa lại không dễ dàng, ba mẹ phải đảm đương trách nhiệm rất lớn.”
Bảo Thục nheo mắt nhìn cậu ta: “Không ngờ cậu có chút nền tảng lý luận nhỉ.”
Ben lắc lắc ngón trỏ: “Tôi có kinh nghiệm thực tế.”
“Cậu có ý gì?”
Dư Chính vẫn làm việc của mình rốt cuộc lên tiếng: “Con trai của Ben đã được một tuổi, vợ cậu ấy hiện giờ đang mang thai đứa thứ hai.”
Bảo Thục trợn mắt há hốc mồm.
“Tớ chưa từng nói với cậu à.” Ngón tay Dư Chính không ngừng gõ bàn phím, ánh mắt nhìn chằm chằm màn hình máy tính.
“Không có.” Cô nhìn Ben, cho dù thế nào, ở trong suy nghĩ của cô, cậu ta vẫn là học đệ hồi trước luôn thích đi theo Dư Chính.
“Đó là vì cậu chưa từng hỏi tớ.” Dư Chính đưa ra kết luận.
Buổi tối Bảo Thục và Dư Chính cùng đi giao bản thiết kế cho khách hàng, cuối cùng kết thúc thời kỳ đầu của văn phòng.
“Sắp đến tết rồi.”
Dư Chính lên tiếng, tiếp tục đi về phía trước. Lá cây rơi rụng hai bên ngã tư đường, dẫm dưới chân sẽ phát ra âm thanh lanh lảnh, Bảo Thục nhìn bóng dáng của anh từ phía sau, cô chợt cảm thấy hai năm nay anh gầy rất nhiều.
Lúc đi qua đường, anh dừng bước chân chờ cô theo kịp, tự nhiên đi đến bên trái cô. Cho dù ở nơi nào, cô chỉ cần nhìn thấy anh đứng sang một bên là biết được phương hướng xe đang chạy tới.
Đèn xanh sáng lên, nhưng Bảo Thục không hề động đậy, anh quay đầu hơi nghi hoặc nhìn cô.
“Dư Chính, nếu cậu kết hôn…tớ làm sao đây.” Bỗng nhiên cô phát hiện, ý nghĩa của anh trong cuộc sống của cô lớn hơn nhiều so với sự tưởng tượng của cô.
Anh nở nụ cười, lộ ra hai má lúm đồng tiền nhàn nhạt, nhìn qua rất con nít: “Đồ ngốc.”
“Cậu không được phép kết hôn trước tớ.” Cô tuỳ hứng nói.
Dư Chính kéo cánh tay cô: “Được rồi, tạm thời hứa với cậu, có thể qua đường chưa?”
Nhận được câu trả lời khẳng định của anh, cô cũng vui vẻ tươi cười.