c sống của bọn họ vẫn không thể trở về như trước đây. Bởi Hám Sinh nhất định sẽ không quên được sự phản bội và tổn thương mà anh gây ra cho cô. Cũng vì thế anh lại ích kỉ thêm một lần nữa. Anh đẩy Hám Sinh ra nước ngoài, có điều lần này là chính tay anh đẩy cô vào con đường chết.
Đối với Đông Dạ Huy mà nói, cái chết của Hám Sinh đã thay đổi con người anh. Người khác nhìn vào có thể cho rằng anh không thay đổi, nhưng bản thân anh tự biết, có câu “Không phá được thì không xây được.”, giống như tình cảm của anh lúc này. Khi một chuyện đã phát triển quá giới hạn, thì cho dù sợ hãi hay mâu thuẫn cũng sẽ biến mất sạch sẽ. Bây giờ Đông Dạ Huy tình nguyện cúi đầu xin lỗi trước mặt Hám Sinh. Chỉ cần cô có thể nhìn mình một cái là đủ.
Không khí trên đường về nhà yên lắng mà nặng nề. Càng về tới cần nhà, con đường trước mắt càng tối. Nhà Hám Sinh vốn ở nơi hẻo lánh, đường về nhà cô không có đèn cao áp.
Diệp Quyền vẫn ôm vai Hám Sinh. Hám Sinh cũng buồn ngủ nên tựa vào người anh ta. Cuối cùng cũng về đến nhà, ba người nối đuôi nhau vào cổng. Hám Sinh vẫn theo thói quen ở lại sau cùng để khoá cổng khoá cửa. Một bóng người mờ nhạt đứng rất xa cánh cổng, Hám Sinh đứng trong nhà, cố gắng nhìn qua ô cửa kính. Cô chỉ đứng nhìn từ xa, trong lòng cảm thấy mệt mỏi vô cùng. Cô nhẹ nhàng khép cửa, cánh cửa gỗ đã cũ phát ra tiếng “Kẹt” kéo dài. Cùng lúc ấy cô buông một tiếng thở dài, không gian càng thêm trống trải và tĩnh mịch.
Ngày hôm sau thức dậy, thời tiết vẫn đẹp như ngày hôm qua. Ăn bữa sáng qua loa, Diệp Quyền quay về phòng ôm máy tính làm việc. Hám Sinh lại lau hết tầng trên tầng dưới, mấy lần đi qua phòng anh ta. Cô thấy vẻ mặt anh ta lúc thì chăm chú làm việc, lúc thì ôm đầu đi lại rồi dậm huỳnh huỵch trong phòng, có lúc anh ta lại tự lẩm bẩm một mình trông đến là buồn cười. Hám Sinh không làm phiền anh ta, cô chỉ cười rồi đi làm việc của mình.
Dưới tầng, Diệp Chí đang đọc báo trong phòng khách. Lúc làm xong việc mặt trời đã sắp lên đỉnh đầu. Hám Sinh pha thử cho anh ta loại trà cô vừa mua, lâu lâu đi qua đi lại còn rót chén mới cho anh ta, phục vụ rất chu đáo.
Cuối cùng cũng đã đến giữa trưa, mặt trời lên thiên đỉnh. Hám Sinh tưới nước cho đám hoa cỏ đang ủ rũ dưới ánh mặt trời trong sân. Diệp Quyền lao “rầm rầm” xuống tầng, ngoác miệng nói với Hám Sinh vẫn đứng trong sân: “Anh đói rồi.”
Hám Sinh quay đầu nhìn anh ta, vẻ mặt Diệp Quyền lúc này giống hệt như mấy bông hoa héo rũ mà cô vừa tưới nước. Biết công việc của anh ta hôm nay không suôn sẻ, cô tuỳ tiện vứt vòi nước trong tay xuống đất, chạy tới tắt nước rồi quay lại nói với anh ta: “Đi nào, em lập tức đi nấu cơm, anh phải vào làm hộ em biết chưa?”
Diệp Quyền không biết xào rau, nhưng làm mấy việc khác khá tốt. Thái rất tỉ mỉ, cũng không làm bẩn phòng bếp hay đặt mọi thứ bừa bộn. Hám Sinh nhìn anh ta làm việc trông rất thuận mắt. Có điều hôm nay tâm trạng của Diệp Quyền không tốt lắm, cả buổi cũng chẳng nói câu nào với cô. Hám Sinh cũng để mặc anh ta, không làm phiền anh ta. Ngoài cửa bỗng vang lên tiếng chuông, hai người không hẹn mà gặp cùng ngẩng đầu, đứng nhìn nhau tại chỗ. Ánh mắt Diệp Quyền bỗng loé lên, như nhận ra điều gì đó. Hám Sinh đưa tay ấn vai anh ta, chặn người đang muốn đứng dậy chạy biến này lại, mở miệng nói: “Để em đi.”
Cửa nhà bằng gỗ đã cũ, hai cánh cửa hình khối cao lớn, ở giữa còn có một then cài. “Kẹt!” một tiếng, ánh mắt trời rực rỡ bên ngoài chiếu vào bên trong. Bên ngoài cánh cửa là một người còn sống, bên trong cánh cửa là một người tưởng như đã chết trong thế giới của người kia. Họ vượt qua không gian rộng lớn, thời gian dài đằng đẵng, trải qua một năm khổ sở, cuối cùng họ cũng chính thức gặp lại nhau.
Ánh sáng bất ngờ chiếu vào khiến Hám Sinh hơi choáng váng. Nhìn thấy bóng dáng và khuôn mặt quen thuộc của người ngoài cửa, cả người cô lúc này lại trầm tĩnh như một bức tranh sơn thuỷ, dòng nhiệt huyết sôi trào trong mạch máu giờ cũng trở nên yên lặng không một gợn sóng. Cô thậm chí chẳng cần phải giả vờ giả vịt, nở một nụ cười thản nhiên, tâm trạng cực kỳ bình tĩnh cất giọng nói: “Anh đã đến rồi.” Không có giọng nói dịu dàng thân mật sau thời gian dài xa cách, cô chỉ ân cần hỏi thăm bằng một câu đơn giản mà khách sáo.
Đông Dạ Huy đứng ngoài cửa quan sát Hám Sinh từ đầu tới chân. Hai người họ từng là người hiểu nhau nhất trên đời, Đông Dạ Huy nhận ra sự quan tâm của Hám Sinh đối với anh, dường như đã bị chính anh xoá đi sạch sẽ. Bây giờ cô nhìn thấy anh, trong lòng đã không còn chút tình cảm nào, trái tim cô như mặt hồ phẳng lặng không gơn sóng. Điều này khiến anh cảm thấy trái tim mất đi một thứ gì đó rất quan trọng.
Đứng dưới ánh dương rực rỡ, Đông Dạ Huy mỉm cười dịu dàng: “Chào em, Hám Sinh.” Lần này anh đến gặp Hám Sinh vẫn có mục đích. Chỉ có điều mục đích lần này không giống những lần trước, lần này ánh đến là vì muốn giữ lấy cô, cho nên anh càng phải cố gắng che giấu cảm xúc thật tốt.
Hám Sinh cũng mỉm cười nói: “Chào anh, Dạ Huy. Muốn vào trong ngồi một lát không?” Đông Dạ Huy gật đầu, Hám Sinh quay người dẫn anh vào trong. Khoảnh khắc Hám Sinh quay người, Đông Dạ Huy quay đầu khẽ lau đi giọt nước mắt mới trào ra. Đã lâu lắm rồi chưa được nghe Hám Sinh gọi mình một tiếng Dạ Huy như thế, anh từng nghĩ cả cuộc đời này không bao giờ có thể nghe thấy giọng nói của cô nữa. Nay bỗng nhiên nghe được giọng nói của cô, trái tim không thể nào kiềm chế nổi cảm xúc dâng trào. Không phải cảm giác đau đớn, chỉ có cảm giác chua xót khiến anh không nhịn được mà rơi nước mắt.
Bước chân của Hám Sinh rất nhỏ, chiếc áo T-shirt rộng thùng thình khẽ lay động theo bước chân cô. Sao có thể kỳ diệu như vậy? Đông Dạ Huy bình tĩnh chăm chú nhìn bóng dáng cô, không dám dời mắt đi chỗ khác.
Bọn họ đi xuyên qua hành lang vào phòng khách. Bên trong phòng khách, Diệp Chí vẫn đang ngồi trên sô pha. Lúc bọn họ bước vào, anh ta ngẩng đầu dời mắt khỏi màn hình máy tính, nhìn lướt qua Đông Dạ Huy đi ngay sau Hám Sinh. Mặt anh ta lập tức nhăn lại, ánh mắt nặng nề lộ rõ vẻ suy tư.
Hám Sinh đi đến trước mặt Diệp Chí, lần này cô không cười, chỉ nhìn Diệp Chí rồi nói thằng: “Anh cả, bây giờ em cần dùng phòng khách.”
Diệp Chí chau mày nhìn Hám Sinh chằm chằm, Hám Sinh kiện định nhìn anh ta. Một lát sau Diệp Chí mới yên tâm, lông mày anh ta giãn ra, đóng máy tính lại, đứng dậy thản nhiên nói: “Hai người ngồi đi, tôi lên tầng.” Diệp Chí rời khỏi phòng khác ngay lập tức, lúc đi lướt qua người Đông Dạ Huy, ánh mắt không hề dừng trên người anh ta dù chỉ một chút.
Hám Sinh để Đông Dạ Huy ngồi vào chỗ Diệp Chí vừa ngồi. Nhìn thấy anh ngồi xuống, lúc này Hám Sinh mới xoay người pha nước. Bộ trà cụ vẫn đặt ngay ngắn trên bàn, Hám Sinh không phải cất công đi lấy đồ nữa. Cô thoải mái ngồi khoanh chân trên sàn nhà, căm điện bắt đầu đun nước pha trà.
Hám Sinh vùi đầu vào việc rửa trà pha trà, thoải mái mở miệng hỏi: “Đến Hạ Môn công tác à? Công việc tốt chứ?”
“À, lỗ một chút, nhưng vẫn ổn.” Đông Dạ Huy trả lời một cách khó khăn.
Hai người bọn họ không ai nhắc tới chuyện xảy ra một năm trước đây, chỉ như hai người bạn già đang ôn lại chuyện xưa mà thôi. Hám Sinh cảm thấy giờ đây những chuyện mà cô và người đàn ông này có thể làm cũng chỉ có như vậy.
“Hám Sinh, anh chưa kết hôn.” Đông Dạ Huy bất chợt nói.
Hám Sinh rót nước vào ấm trà, động tác hơi khựng lại: “Vậy à.” Cô cũng chỉ đáp lại một tiếng đơn giản. Thật ra cô cũng đã quên chuyện Đông Dạ Huy nói với cô rằng anh ta muốn kết hôn. Tâm trạng của cô không phải trầm tĩnh mà là trống rỗng. Cô đổ hết lượt nước đầu tiên dùng để rửa trà đi, lại đổ thêm một lượt nước sôi nữa. Một lát sau cô mới rót trà ra chén, từ từ đặt xuống trước mặt Đông Dạ Huy: “Uống đi, trời nóng uống trà khải nhiệt rất tốt.” Trong lòng Hám Sinh biết rõ, đứng trước mặt người này cô chẳng thể che giấu được điều gì, cho nên tâm trạng cô vô cùng bình thản, chẳng về lo lắng gì.
Đông Dạ Huy yên lặng uống trà, sau đó cất tiếng hỏi Hám Sinh: “Hám Sinh. Em có sống ổn không?”
“Rất ổn. Mẹ để lại cho em một chút tiền, em dùng tiền cho thuê khách sạn để sống.” Hám Sinh cúi đầu, cảm thấy kiểu đối mặt nói chuyện này khiến cho cô mệt mỏi, thậm chí cô còn không muốn ngẩng đầu nhìn người đối diện.
“Ồ, vậy thì tốt.” Đông Dạ Huy đáp lại. Cuộc nói chuyện dường như rơi vào bế tắc, ngày càng khiến bọn họ cảm thấy khó chịu, hai người đều ngại ngùng im lặng.
“Hám Sinh, ra nấu cơm đi!” Diệp Quyền đứng ngoài cửa sổ hét lên một tiếng phá tan không khí ngượng ngùng này. Hám Sinh đứng dậy, nói với Đông Dạ Huy: “Anh ngồi một lát, em đi có chút việc.”
Không đợi Đông Dạ Huy trả lời, Hám Sinh vội vàng rời khỏi phòng khách. Diệp Quyền đứng trên hành lang bên ngoài phòng khách, trong tay cầm một con dao, ánh lên thứ ánh sáng chói mắt. Anh ta cười lộ ra hàm răng trắng bóng, đưa dao cho Hám Sinh đang đứng trước mặt, vẻ mặt vô cùng thích thú, nói: “Cần dùng thứ này đúng không?”
Hám Sinh nghi ngờ Diệp Quyền đã biết chuyện gì rồi, cô cầm lấy con dao của Diệp Quyền, đi thẳng vào bếp không quay ra. Nếu nhìn vào trình độ giao tiếp, Hám Sinh tự biết cô không hề giỏi. Nay phải đối phó với Đông Dạ Huy khiến cô cảm thấy vô cùng mệt mỏi, cho nên cô chẳng còn hơi sức đâu mà nghĩ đến chuyện tiếp tục quay lại đó.
Cho đến tận giờ cơm trưa, Đông Dạ Huy vẫn ngồi lì trong phòng khách. Không có ai tiếp chuyện với anh, rõ ràng vô cùng nhàm chán, vậy mà anh cũng không đứng vậy chào một tiếng mà ra về cho xong.
Mâm cơm vẫn được bày trên hành lang. Diệp Chí xuống dưới ăn cơm, lúc đi ngang qua phòng khách, bỗng nhiên dừng lại hỏi Đông Dạ Huy: “Đông tiên sinh có muốn ăn bữa cơm rau với chúng tôi không?” Đông Dạ Huy đang bị ghẻ lạnh trong phòng khách, lại thấy có người gọi mình. Ban đầu có hơi sửng sốt, nhưng sau đó vội vui vẻ đồng ý.
Không khí nặng nề bao trùm bữa cơm trưa. Không có ai nói chuyện, suốt bữa cơm Diệp Quyền vẫn nhìn Đông Dạ Huy đầy khó chịu, Hám Sinh lại ăn không ngon miệng.
Sau khi ăn xong, Diệp Quyền đi cất mâm rửa bát như thường lệ. Hám Sinh chẳng có tâm trạng đâu mà tiếp đón Đông Dạ Huy. Cô thấy anh ta vẫn cứ ở lì trong nhà mình không đi, mà cô lại không muốn đuổi khách. Thế là đành nhắm mắt làm ngơ, bỏ lại Diệp Chí và Đông Dạ Huy trước bàn cơm trên hành lang, cô lên tầng trải chiếu nằm phơi nắng ngủ trưa.
Hám Sinh không ở lại tiếp chuyện, dứt khoát rời đi. Hai người đàn ông ở lại nhìn theo bóng dáng của cô biến bât ở hành lang cầu thang. Diệp Chí lướt qua ánh mắt của Đông Dạ Huy, nói: “Đông tiên sinh, không biết có thể nhờ anh chút chuyện?” Ánh mắt Đông Dạ Huy sáng lên, cả hai người đàn ông đều là kẻ sõi đời, không cần nói nhiều cũng hiểu được ý của đối phương. Đông Dạ Huy khẽ gật đầu.
Diệp Chí nói chuyện với Đông Dạ Huy nửa tiếng, sau đó anh bước ra khỏi phòng khách, ánh mắt thâm trầm mà kiên định, tâm trạng lo lắng hơn cả lúc mới đến. Anh đứng ở hành lang trước phòng khách một lúc lâu, đưa mắt nhìn quanh tìm kiếm một lượt, cuối cùng nghe được tiếng nói, vội vã đi lên tầng hai.
Trên tầng hai, Hám Sinh và Diệp Quyền đang nằm kề vai trên chiếc chiếu trúc. Hám Sinh cầm cuốn tiểu thuyết trong tay, đọc chăm chú. Diệp Quyền kéo bàn tay kia của cô đặt lên bụng mình, anh ta nói bữa trưa ăn nhiều cơm nên trướng bụng, đổ tại Hám Sinh nên bắt cô xoa bụng cho anh ta. Hám Sinh lười tranh cãi cới anh ta, vừa cầm ti