“Tôi không đi! Anh là đồ lừa đảo! Nói không giữ lời!” Anh ra sức kéo cô đi, phẫn nộ trước hành động này của anh, cô nắm lấy cánh cửa. Anh lại gỡ tay cô ra, cô phản kháng điên loạn, còn cố đánh cả anh. Cuối cùng cô vẫn không thắng được sức mạnh của anh. Trong lúc rối loạn cô dùng túi xách trong tay đánh vào đầu anh, túi xách bằng da, trên đó có khóa kim loại dùng để trang trí, cô lại ra tay không nhẹ. Hừ một tiếng, theo bản năng anh đưa tay ra giữ đầu, máu chảy ra từ giữa những ngón tay. Thì ra cô đã đập trúng vết thương trên đầu anh, vết sẹo bị rách, mặc dù không cảm thấy đau nhưng tầm nhìn lại bắt đầu mơ hồ. Anh vẫn cố gắng kéo Đỗ Hiểu Tô đi. Cô nhìn thấy máu thì ngơ ngác, anh cố nén cảm giác chóng mặt: “Đi với tôi”.
“Tôi không đi!”, cô gần như tuyệt vọng, “Anh đã hứa với tôi”.
Cuối cùng tay anh cũng buông, cô nhìn thấy cơ thể anh bắt đầu lảo đảo, sau cùng ngã xuống.
Cô lặng người nhìn anh ngã trên mặt đất, không cử động.
Bác sĩ thấy vậy liền phản ứng rất nhanh, lao đến ấn mạch máu trên cổ, đếm nhịp đập, sau đó nói vài câu tiếng Nhật với y tá. Không lâu sau có nhiều người chạy vào hơn, người đi đầu rõ ràng là bác sĩ khoa ngoại, xử lý đơn giản mà rất chuyên nghiệp rồi cùng nâng anh lên băng ca.
Sau đó là kiểm tra tất cả tất cả các mục, Đỗ Hiểu Tô nhìn người đi qua lại, nhìn các loại máy móc được đẩy tới đẩy lui như đèn kéo quân. Sau cùng có người đến trước mặt cô, nói tiếng Trung rất lưu loát, cũng kiên nhẫn hỏi cô: “Cô Lôi, Lôi tiên sinh trước đây bị thương phần đầu, có thể cho chúng tôi biết đã chữa trị ở bệnh viện nào không? Chúng tôi cần mượn báo cáo chuẩn đoán và bệnh án của anh ấy.”
Cô ngẩng đầu lên nhìn thấy một người nước ngoài lớn tuổi rất hòa nhã, thì thầm hỏi: “Anh ta sẽ chết sao?”.
“Không đâu”, ông an ủi, “Có lẽ là do di chứng để lại từ lần chấn thương trước, nếu không có sự cố nào thì anh ấy sẽ lập tức tỉnh lại”, dừng một lát rồi hỏi, “Sắc mặt cô không tốt, có cần thông báo cho người nhà không? Chúng tôi có thể cho cô mượn điện thoại”.
Dường như ứng nghiệm với lời của vị bác sĩ, y tá nhanh chóng tiến lại gần nói: “Anh ấy đã tỉnh rồi”.
Anh vẫn phải đeo ống dưỡng khí, cho nên nhìn sắc mặt có vẻ rất tệ. Bác sĩ nói để anh ở lại theo dõi vài giờ nên không thể đi ngay được.
Cô hỏi: “Tại sao lại nuốt lời?”.
Anh rất mệt, nhưng vẫn trả lời cô: “Tôi muốn suy nghĩ lại”.
“Đây là việc của tôi, tôi tự biết làm thế nào.”
Anh không để ý đến cô, chỉ nói: “Cô mang nhóm máu RH”.
“Tôi biết”.
“Bác sĩ nói, nếu bỏ đứa trẻ này, sau này nếu có thai nữa hai mẹ con sẽ không hợp nhóm máu, tỷ lệ đứa bé mới sinh bị bệnh huyết tán rất cao, cũng có thể không còn cơ hội sinh con nữa”.
Cô không biểu hiện gì: “Tôi biết, sau này tôi cũng không định sinh con”.
Những lời bình lặng như nước đó lại như con dao đâm thẳng vào anh. Trong đời anh chưa bao giờ có giọng điệu thảm hại đến thế: “Sau này cô cũng sẽ…”.
“Sau này tôi sẽ không kết hôn, cũng không sinh con”, cô yên lặng nhìn anh, “Cả đời tôi, sẽ thế này”.
“Tôi đưa cô ra nước ngoài, Wellesley, Mount Holyoke, Colombia University… tùy cô chọn, sau đó sinh đứa con này…”
Cô để lộ nét cười: “Lôi tiên sinh, những lời này anh đã từng nói với tôi rồi, anh không nhớ sao?”.
Lúc đó là vì Thiệu Chấn Vinh, ở trong văn phòng anh, anh từng hỏi cô có chịu rời bỏ Thiệu Chấn Vinh không? Để đổi lại, anh có thể cho cô ra nước ngoài học.
Khi đó anh và cô, vẫn chưa đến mức nhìn nhau mà căm hận như hôm nay. Chỉ trong vài tháng ngắn ngủi nhưng lại mệt mỏi như đã qua nửa đời người, không còn sức lực để chống chọi.
“Tôi không ra nước ngoài”, cô nói, “Cũng không sinh đứa con này”.
“Tôi cho cô tiền, cô ra giá đi”.
Nhớ đến nỗi nhục nhã của hai ngàn tệ đó, cô liền nổi giận: “Tiền? Lôi tiên sinh, vậy anh biết rằng việc này đáng bao nhiêu tiền? Dù anh mang hết núi vàng núi bạc trên đời này đến trước mặt tôi, tôi cũng không thèm nhìn đến, tôi sẽ không sinh đứa con này, bởi vì nó là đồ nghiệt chủng không hơn không kém!”.
Những lời khó nghe đó, rõ ràng là anh không vui nhưng cũng không chút biểu cảm: “Chỉ cần cô dám làm hại nó, tôi sẽ cho cha mẹ cô cùng chết theo”.
Giọng nói của anh không mang cả xúc: “Tôi đưa cô ra nước ngoài, cô sinh con xong, nếu không muốn nuôi thì giao cho tôi. Từ đó về sau cô không cần nhìn đến, xem như chưa từng sinh ra nó. Còn nếu cô đồng ý nuôi, mỗi tháng tôi sẽ gửi cho cô và con sinh hoạt phí, bảo đảm cuộc sống của hai mẹ con. Nếu tôi nuôi đứa bé, tôi sẽ không cho nó biết mẹ nó là ai, còn nếu cô giữ nó, cô cũng có quyền không cho nó biết, cha nó là ai”.
“Anh đừng có mơ! Tôi sẽ không sinh con cho anh.”
Sau phút im lặng ngắn ngủi, anh nói: “Cô nói với nó cha nó chết lâu rồi, nó chỉ có mình cô, tôi đảm bảo sẽ không đến thăm nó”.
Cô bật cười như châm biếm: “Tại sao anh nhất định phải có đứa con riêng này? Tại sao?”.
“Bời vì tôi muốn”, anh kiên quyết, “Cô từng nói, tôi có tiền, tôi có địa vị, cái gì tôi cũng có, cho nên thứ tôi muốn tôi nhất định sẽ đạt được. Tôi muốn đứa con này, cho nên cô nhất định phải sinh ra. Nếu cô muốn thứ, tôi có thể không thủ đoạn, đến lúc đó tôi và những người xung quanh cô, đều sẽ chết thảm”.
Cô không kìm được: “Lôi Vũ Tranh, sẽ có ngày tôi giết anh!”.
“Chờ khi cô có khả năng đó rồi nói.”
Hai người hung hăng trừng mắt nhìn đối phương như muốn đẩy người kia vào chỗ chết, hơi thở càng trở nên nặng nề.
Anh đột nhiên ngửa đầu ra sau dựa vào đầu giường, nói: “Nếu cô chịu ra nước ngoài sinh đứa bé, tôi sẽ không làm phiền đến cuộc sống của cô nữa, vĩnh viễn”.
Hai chữ “vĩnh viễn” làm cô động lòng, vốn dĩ là đường cùng, không còn thấy ánh sáng mặt trời. Cô vốn tưởng rằng tương lai sẽ không bao giờ thoát khỏi tay anh nhưng lời hứa của anh có một tia hi vọng. Cô nửa tin nửa ngờ nhìn anh, nhưng vẫn nói: “Tôi sẽ không tin anh”.
Anh nói: “Đứa bé có thể mang họ Thiệu”.
Cô hiểu ý anh, nhìn anh kinh ngạc.
Anh nói tiếp: “Chỉ cần cô muốn, tôi có thể trở thành bác của nó, cũng có thể làm người xa lạ. Tôi từng nói, từ nay sẽ không làm phiền cô nữa, vĩnh viễn không bao giờ”.
Cô có chút mềm lòng, nhưng vẫn cố chấp: “Tôi sẽ không tin anh nữa”.
“Cô nói sẽ không yêu ai nữa, cũng sẽ không kết hôn, nếu có con có lẽ sẽ tốt hơn”, anh chậm rãi nói: “Cô sẽ quên tôi rất nhanh, sau này tôi cũng sẽ kết hôn, chuyện này sẽ không ai biết đến, đứa trẻ cũng sẽ không bao giờ biết đến. Nó có thể sinh ra ở nước ngoài, cô có thể sống những ngày tháng yên bình với nó, sẽ không có ai đến làm phiền hai người”, anh gần như kiệt sức, “Nếu cô đồng ý, tôi sẽ lập tức sắp xếp cho cô đi”.