Tưởng Phồn Lục vẫn đang cười: “Thật xin lỗi, tôi thật sự không biết… hay là căn nhà đó tạm thời cứ để cô Đỗ ở vậy…”
Lôi Vũ Tranh lạnh nhạt đáp: “Gia đình tôi còn rất nhiều nhà trống, không phiền người khác giúp đỡ”.
Anh không nói thêm gì, ung dung đi ra giữa đám đông. Đỗ Hiểu Tô vốn rất lo lắng, sau khi lên xe chỉ cúi đầu nói: “Cảm ơn”.
Lôi Vũ Tranh mặt lộ vẻ chán ghét: “Cô không biết chút liêm sỉ nào hay sao? Lâm Hướng Viễn là cái thá gì, cô chạy đến đây dây dưa với hắn chỉ vì chút lợi lộc đó? Cô đừng tưởng hôm nay tôi giúp cô, tôi làm thế vì thể diện của Chấn Vinh, tôi không muốn người khác cười nhạo gia đình tôi. Tôi cũng không mong cô thủ tiết gì, nhưng cô không thể không biết xấu hổ như thế, cô chịu được nhưng gia đình tôi thì không”.
Mỗi lời anh nói đều như lưỡi dao sắc bén, đâm thẳng vào tim cô, vết đâm sâu hoắm khiến máu phun trào, ruột gan đứt đoạn, tri giác gần như đều biến mất. Một nỗi buồn không tên, dài vô hạn đang bủa vây lấy cô. Rõ ràng là không thể biện bạch điều gì, nhưng cô vẫn muốn giải thích, giải thích mình không hề phản bội Chấn Vinh. Nhưng Chấn Vinh không còn nữa thì những thứ khác còn ý nghĩa gì?
Cô cố gắng mở mắt nhưng rồi lại cụp xuống như muốn giấu đi sự đau thương trong đáy mắt. Giọng nói của cô vẫn nhỏ: “Tôi không làm Chấn Vinh mất thể diện, tôi thật sự không biết gì, tôi về rồi sẽ lập tức dọn nhà, làm ơn dừng xe”, lời của cô khá lộn xộn, “Tôi sẽ không làm Chấn Vinh mất thể diện, không cần biết anh có tin không”.
Lôi Vũ Tranh như không muốn để ý đến cô, gõ lên ghế tài xế, tài xế bèn dừng xe bên đường. Hôm đó Đỗ Hiểu Tô đi bộ về nhà, không đi xe điện, không lên xe buýt, cũng không đón taxi. Cô đi rất lâu, đi đến mức chân như tê dại, cô quỳ gối xuống giữa dòng người, chờ cơn đau dứt, lại tiếp tục đi. Về đến nhà chân đã sưng tấy lên, cô vào nhà liền cởi giày cao gót, đi chân trần. Chỗ sưng trên chân nhói đau, lúc đó cô, mới nhận ra có nhọt đã bị vỡ, lộ cả thịt bên trong. Nhưng không cần biết, cô bắt đầu thu dọn tất cả, quét dọn nhà lần nữa.
Cô thu dọn hết một đêm mới đóng gói xong tất cả đồ đạc. Đến khi trời sáng, cô gọi một chiếc taxi đi sang nhà Trâu Tư Kỳ. Trâu Tư Kỳ còn đang ngái ngủ dậy mở cửa, thấy cô kéo theo bao lớn bao nhỏ thì giật mình, nghe cô nói ngắn gọn mọi chuyện xong, mới tức giận mắng Lâm Hướng Viễn. Vì vội quá nên chỉ kịp để đồ đạc xuống, cả hai còn phải đi làm.
Đỗ Hiểu Tô thức trắng đêm, hai mắt sưng đỏ, nhìn vào màn hình máy tính chỉ thấy những dòng chữ con số ngang dọc, cảm thấy đầu váng mắt hoa nên đành đứng dậy mang theo ly nước đến phòng pha trà, định đi pha cho mình một ly cafe thật đặc. Nào ngờ vừa đến cửa phòng, cô đã nghe thấy bên trong có tiếng cười nói, là giọng của Chu Linh Nhã: “Ôi chao, không sao nhận ra được, không ngờ lại thành ra vậy. Bình thường nhìn cô ta cũng là người tốt đó”.
Giọng khinh thường của một nữ đồng nghiệp khác vang lên: “Đấy là bản lĩnh của người ta mà, chẳng trách bên Tân Thịnh toàn tìm cách làm khó chúng ta, hợp tác lâu như vậy không ngờ lại chuốc họa vào thân”.
“Cô Lâm đó cũng không dễ chơi, hôm qua nghe cô ta nói khó nghe thế, chúng ta đứng bên cạnh còn thấy xấu hổ đỏ mặt, vậy mà Đỗ Hiểu Tô lại không để tâm.”
“Sau đó cô ta theo ông chủ của Vũ Thiên đi, nghe đâu lúc đầu cô ta được vào làm là vì có người nói một tiếng với sếp bên chúng ta, không biết cô ta có lai lịch thế nào, thật là biết cách leo cao.”
Một giọng nói khác thấp hơn: “Người ta là người đẹp ngủ trong rừng, chỉ cần chịu ngủ, tất nhiên sẽ có cách hơn chúng ta. Còn may chồng chưa cưới của cô ta chết sớm, nếu không thì không biết có chịu nổi không…”
Tiếng cười của mấy người đó vang lên cách một cánh cửa mà chẳng khác nào gai nhọn, đâm thẳng vào tai Đỗ Hiểu Tô, đến mức gân xanh bên thái dương như sắp nổ tung, thật đau đớn, nhưng trái tim còn quằn quại hơn nhiều lần.
Tay cô run rẩy, quay lại phòng làm việc, loạng choạng ngồi vào chỗ của mình, mở một văn bản mới, gõ vào mấy chữ “Đơn xin thôi việc”, mắt cô đăm đăm nhìn vào mấy chữ đó, phải mất mấy giây sau mới định thần lại mà chăm chú gõ bàn phím. Từng dòng chữ hiện lên màn hình, thực ra cô cũng không biết lúc ấy mình gõ những gì, cuối cùng cô gửi đơn thôi việc vào hộp thư của quản lý nhân sự.
Trong phòng vắng tanh, Ninh Duy Thành lại dẫn đồng nghiệp đi Tân Thịnh rồi, nhưng lần này không dẫn cô đi.
Cô thầm nghĩ, thì ra cô được nhận vào làm là vì có người giúp đỡ, nếu vậy chắc chắn là do Chấn Vinh giúp cô. Nhưng cuối cùng cô đã phụ lòng anh, cô không thể ở lại đây, cô nhu nhược, không có tiền đồ, nhưng cô không chịu được khi thấy người khác đàm tiếu về Chấn Vinh, nghi ngờ cô và Chấn Vinh. Đúng là cô rất yếu đuối, nhưng cô không còn sức để cố gắng nữa, cô muốn trốn tránh một thời gian, chỉ muốn tìm một nơi không có người, yên tĩnh, để nhớ Chấn Vinh. Cô chỉ có Thiệu Chấn Vinh, nhưng ngay cả Thiệu Chấn Vinh cũng không còn nữa.
Đơn thôi việc của Đỗ Hiểu Tô bị từ chối, phó tổng giám đốc gọi cô lên, mặt mày vui vẻ hòa nhã nói chuyện: “Hiểu Tô, đơn xin thôi việc của cô, chúng tôi đã thảo luận rồi, cô nói sức khỏe không tốt, không thể đảm nhiệm công việc được nữa, chúng tôi cũng rất hiểu, thế này đi, chúng tôi cho cô nghỉ phép, cô nghỉ ngơi một thời gian rồi quay lại làm việc, thế nào?”.
Cô nhìn phó tổng giám đốc chăm chú rồi hỏi: “Vũ Thiên là khách hàng lớn nhất của công ty, có phải giám đốc sợ sẽ ảnh hưởng đến quan hệ của công ty và Vũ Thiên, vậy tôi thẳng thắn nói với ngài, tôi không có quan hệ gì với Vũ Thiên cả, nếu tôi tiếp tục ở lại, chỉ sợ sẽ ảnh hưởng không tốt đến công ty thôi”.
Phó tổng giám đốc vô cùng ngạc nhiên nhìn cô, một lát sau mỉm cười: “Hiểu Tô, cô nghĩ nhiều rồi. Hay là thế này, cô tạm thời cứ nghỉ ngơi một thời gian, đợi tinh thần hồi phục rồi đi làm”. Vị phó giám đốc này rất quan tâm đến cô, nên cô cũng không tiện nói thêm gì.
Việc quan trọng trước mắt là tìm nhà, bởi không thể cứ ở nhờ nhà Trâu Tư Kỳ được. Cô chạy qua chạy lại giữa thành phố rộng lớn này, đi theo người của công ty môi giới nhà đất xem hết căn này đến căn khác, cuối cùng cũng tìm được một căn cho thuê gấp, một phòng khách và một phòng ngủ. Vị trí không tốt lắm, nhà lại hướng tây và tiền thuê cũng không rẻ lắm, nhưng cũng chẳng còn thời gian mà tính toán thêm nữa.
Trâu Tư Kỳ nghỉ phép một ngày giúp cô dọn nhà, thấy căn nhà vừa thuê nhiều chỗ không vừa ý, cũng có ý kiến. Đỗ Hiểu Tô an ủi: “Dù sao cũng chỉ ở tạm, đợi nhà mới sửa xong tớ lại dọn đi”. Cô quyết định sửa nhà, tìm một công ty thiết kê giúp đỡ, dẫn nhân viên sửa chữa đến nhà, nhưng không tài nào mở được cửa nữa.
Lúc đầu cô nghĩ rằng khóa cửa hỏng, nên đến tìm nhân viên quản lý, người đó nói với cô: “Cô Đỗ, căn nhà này bị công ty đòi lại, hai ngày trước đã thay khóa rồi”.
Cô ngây người sững sờ, thông tin đó như sét đánh ngang tai, cảm thấy không thể nào tin được. Thẫn thờ một lúc sau, cô mới nhớ đến việc gọi điện cho Lôi Vũ Tranh, nhưng tổng đài không chịu chuyển máy, giọng nói ngọt ngào từ chối cô: “Xin lỗi cô Đỗ, tôi không thể chuyển điện thoại của cô đến văn phòng Lôi tiên sinh được”.
Trong lúc rối trí đột nhiên nhớ ra cái tên đã gửi chìa khóa cho mình, có lẽ là thư ký của Lôi Vũ Tranh, không do dự cô liền ôm điện thoại, như ôm lấy tia hy vọng duy nhất: “Vậy còn thư ký Thiệu? Có thể nối máy cho cô ấy không?”.
Tổng đài vẫn từ chối một cách lịch sự: “Xin lỗi, thư ký Thiệu đã theo Lôi tiên sinh ra nước ngoài”. Cô không quen ai nữa, Lôi Vũ Tranh ra nước ngoài rồi, thư ký Thiệu cũng đi cùng, anh ta cho người thay khóa rồi.
Anh ta không nói gì, lấy tất cả của cô. Cô không còn chút sức lực nào nữa, cúp máy, cuộn mình lại sát tường, giống một con vật bé nhỏ vừa phải chịu đựng vết thương quá nặng, không còn sức mà vùng vẫy nữa.
Cô giam mình trong nhà ba ngày, không ăn không uống, cũng không cử động, cứ ngồi yên trên sofa giống một con rối. Nếu đúng là một con rối đã tốt, không biết đau, không biết suy nghĩ, không có ký ức, không có gì cả.
Anh ta lấy lại căn nhà, lấy đi phần ký ức cuối cùng mà cô có được, cô không làm sai điều gì, nhưng anh ta vẫn không tha thứ, cô không có lỗi với Chấn Vinh, nhưng anh ta vẫn không tha thứ cho cô.
Cô như người mê ngủ, lại như người tỉnh táo, không thấy đói, tuy không ăn uống, nhưng cảm giác như bụng bị nhét đầy đá, không còn bất cứ cảm giác gì nữa. Cô loạng choạng đứng dậy, vào bếp, bật bếp ga, ngọn lửa lập lỏe dưới đáy ấm nước, thực ra trong ấm đâu có nước và cô cũng nào có ý định đun nước.
Còn nhớ khi đó ở trong bệnh viện, mẹ đã ôm lấy cô khóc rất nhiều, mẹ gần như cầu xin: “Hiểu Tô, con hứa với mẹ, con không được đi theo Chấn Vinh, con hứa với mẹ, mẹ và bố chỉ có mình con, nếu con làm chuyện ngốc nghếch, bố mẹ thật sự không sống nổi nữa”. Lúc ấy cô đã hứa, hứa với mẹ là sẽ tiếp tục sống.
Nhưng không ngờ việc sống lại khó khăn đến vậy, khó đến mức cô không còn sức để gắng gượng nữa, thật sự không còn sức để gắng gượng.
Cô quay lại phòng ngủ, ôm lấy tấm hình cô chụp chung với Chấn Vinh để trên đầu giường vào lòng. Khung hình lạnh băng, khi chụp tấm ảnh này là vào mùa xuân, hai người ở trong nhà, cô chụp bằng điện thoại, một tấm hình ngốc nghếch hai người chụm đầu vào nhau, như hai con gấu nhỏ, khi phóng to đã mờ đi. Hình chụp chung của họ không nhiều, bởi công việc cả hai đều bận rộn, đến khi gặp nhau lại không chú ý đến chuyện chụp hình. Nhiều lúc cô thích lấy máy ảnh chụp anh, nhưng những tấm hình đó chỉ có mình anh.
Cô tắt bếp ga, bởi Chấn Vinh, Chấn Vinh nhất định mong cô sẽ tiếp tục sống, Anh yêu cô nhiều lắm, cô cũng yêu anh rất nhiều, cô sẽ không làm trái ý anh, cô sẽ cố gắng hết sức mình để sống. Cô dựa đầu vào sofa mà ngủ thiếp đi.