cô sẽ không làm phiền đến hạnh phúc của người khác. Thực ra không phải vậy, thiên thần cũng có ham muốn cá nhân, cũng biết thích bạn trai của người khác. Lẽ nào tôi nói sai hay sao?” Thẩm Anh Xuân như đang mỉm cười, nhưng ánh mắt thì lạnh lùng dao sắc.
“Tôi…Tôi…” trái tim Hứa An Ly quả thật sắp đau đến quặn lại rồi. Thẩm Anh Xuân vấn có thể nói cô như vậy. Chính cô ta mới là kẻ chiếm đoạt tài sản của người khác. Nhưng ngoài từ “tôi” ấp úng trong miệng ra, cô chẳng nói được câu nào cho ra hồn. Cô cắn chặt môi lại, sắc mặt nhợt nhạt.
Ánh mặt trời sau buổi trưa lặng lẽ chiếu xuống. Gió biển mang theo mùi tanh nồng của nước biển. Trên mặt biển, hàng ngàn con hải âu không ngừng bay lên hạ xuống, mổ nhưng con cá nhỏ.
“Vậy thì, cô nói cho tôi biết, cô thích Tần Ca chẳng qua chỉ là lời nói dối để diễn kịch trước mặt tôi mà thôi, có phải vậy không?”
Hứa An Ly ngẩng đầu lên đầy kinh ngạc. Cô kinh ngạc bởi sự lạnh lùng và sắc bén trong ánh mắt của Thẩm Anh Xuân, nó khiến cô thấy bất an và lo sợ như kẻ làm điều gì sai trái bị phát hiện ra vậy.
Tại sao chị ta luôn hiểu rõ nội tâm của mình vậy? Hứa An Ly cố gắng lấy lại bình tĩnh.
“Cô còn chưa hiểu hết về tôi, tôi thực ra là một kẻ rất lọc lõi đấy”. Hứa An Ly vẫn phải chọn cách nói dối đến cùng.
“Nghĩa là sao?”
“Rất đơn giản, thích một người chẳng qua chỉ là vồ vập trong vài ba phút, rồi sau đó chẳng còn liên quan gì nữa”
Thẩm Anh Xuân đột nhiên cười phá lên. Điệu cười lạnh lùng khiến toàn thân cô lạnh toát, giống như gió lạnh của mùa đông thổi da cắt thịt.
Nụ cười lạnh lùng và đầy ẩn ý của Thẩm Anh Xuân khiến Hứa An Ly bối rối không biết phải làm sao.
“Có nghĩa là, căn bản cô vẫn chưa quên được anh ấy mà cô dùng một người đàn ông khác để lấp chỗ trống, cô rất thông minh đấy. Nhưng tôi có thể nói rõ ràng cho cô biết, Hứa An Ly! Cô thích anh ấy cũng chẳng sao cả” Thẩm Anh Xuân đứng dậy nói tiếp: “Chúng ta cạnh tranh công bằng mà”
Cạnh tranh công bằng ư? Cạnh tranh là một thuật ngữ trong làm ăn kinh doanh, nếu như tình yêu cũng dùng cái thủ đoạn tôi sống anh phải chết để giành giật thì còn gọi gì là tình yêu nữa? Tình yêu liệu còn có chân thành và đem hết hạnh phúc cho con người nữa không?
“Cô gọi tôi ra đây là để nói những chuyện này sao? Cô không cảm thấy rất vô vị hay sao?”
“Hơ!” Thẩm Anh Xuân cười nhạt một tiếng.
Hứa An Ly không thể tưởng tượng nổi tại sao một cô gái như Thẩm Anh Xuân lại có thẻ cùng lúc thể hiện ra nhiều trạng thái cảm xúc như thế, ánh mắt thì như khinh bỉ, nụ cười thì nhạt nhẽo nhưng vẫn đầy cao ngạo. Chẳng lẽ những cô gái sinh ra trong gia đình giàu có đều có suy nghĩ mình hơn người ngay từ khi còn bé, và tự cho mình là đúng trong mọi chuyện, dù có thất bại vẫn ngẩng cao đầu tự mãn???
“Vô vị ư?” bởi vì tôi nói trúng nỗi đau của cô. Muốn cạnh tranh với tôi, nhưng lại không dám, lại muốn “đọ sức” ngầm, làm người như vậy không hay chút nào!
Không có đạo đức! Chẳng nhẽ cô đã làm những chuyện mất hết đạo đức sao? Người nói câu này, mới là người không có đạo đức! Hứa An Ly lẽ ra có thể phẫn nộ mà nói lại cô, nhưng cô lại không làm thế. Dẫu rằng trái tim cô đang đau quặn thắt, nhưng cô không làm gì, chỉ biết mím chặt môi mà nhẫn nại chịu đựng.
Hứa An Ly dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn Thẩm Anh Xuân.
Cô đã quen với sự cao ngạo của đối phương, chính vì vậy mà Hứa An Ly tỏ ra chẳng quan tâm gì, cô lạnh nhạt: “Nếu đã như vậy, thì tôi chúc chị hạnh phúc”
Quay người chạy đi, Hứa An Ly không muốn nói là nào cạnh tranh, nào là tình yêu đối với một người ranh mãnh như chị ta. Vật vụ theo loài, người chia theo đoàn, e rằng dù có sắt nhập thế nào, thì họ cũng không thể là cũng một loại người được. Chỉ có thể là phương trình bậc hai không có lời giải, hoặc là hai đường thẳng song song không bao giơ gặp nhau ở một điểm, chỉ thế mà thôi.
Thẩm Anh Xuân dùng một tay kéo Hứa An Ly lại. Do sức kéo quá mạnh nên cơ thể Hứa An Ly mất thăng bằng, suýt chút nữa ngã xuống. Đã đến nước này, cô sẽ phải nói hết ra những điều muốn nói.
Hứa An Ly điềm nhiên quay người lại, đối mặt với Thẩm Anh Xuân, với bộ dạng như rửa tai lắng nghe.
“Đừng có giả bộ như cô rất ấm ức nhưng lại tỏ ra rất vĩ đại như vậy”
“Vậy chị muốn tôi phải như thế nào? Rốt cuộc tôi phải làm thế nào thì chị mới buông tha cho tôi? Rốt cuộc tôi phải làm thế nào thì chị mới tin là tôi vô tội? Rốt cuộc phải như thế nào chị mới thừa nhận tôi đã vì chị mà từ bỏ hạnh phúc của chính mình?”
“Được! Cô nói hay lắm, là tôi không buông tha cho cô. Loại người như cô rõ ràng không có lý còn vẫn cố biện hộ! Tôi hỏi cô, cô có dám nói bây giờ cô không còn một chút thích anh ấy nữa không? Cô có dám nói cô sẽ mãi mãi không thích anh ấy nữa không? Cô có dám nói trong lòng cô chưa từng nguyền rủa chúng tôi chia tay nhau hay không? Cô có dám nói cô không phải lấy Tần Ca ra để diễn kịch trước mặt tôi hay không? Tại sao phải diễn kịch, trong lòng cô rất rõ, lẽ nào tôi nói sai hay sao?”
Hứa An Ly giận dữ nhìn Thẩm Anh Xuân.
“Đúng vậy, tôi nói cho chị biết, Thẩm Anh Xuân! Hứa An Ly tôi, bất kể là quá khứ hay hiện tại đều luôn thích Đường Lý Dục! Tôi đích thị là không thích chị thích anh ấy, tôi đích thị là đố kỵ hạnh phúc của các người, tôi đích thực nhìn không quen mắt chị và anh ta ở bên nhau. Chị nghe rõ chưa?”
Thẩm Anh Xuân ngơ ngác nhìn Hứa An Ly.
Cảm ơn, vì đó là câu mà cô ta muốn nghe thấy nhất, cũng là câu mà cô ta sợ nghe thấy nhất!
“Thẩm Anh Xuân, tôi cho chị biết, Hứa An Ly tôi chưa từng làm điều gì có lỗi với chị, tôi có làm gì tốt đẹp với chị cũng đều sai cả. Đã vậy, tôi sẽ thu lại lời chúc phúc của tôi dành cho chị, tôi sẽ không bao giờ muốn chúc phúc cho các người đâu, càng không muốn các người vuông tròn đôi lứa. Tôi hy vọng các người không hạnh phúc, sẽ không có kết thúc viên mãn, lần này chị đã thoả mãn rồi chứ, chị đã hài lòng rồi chứ?”
“Tại sao tôi phải chúc phúc cho các người, tại sao tôi lại phải tự tay hiến dâng hạnh phúc của mình cho chị? Thẩm Anh Xuân, chị đã lấy mất hạnh phúc của tôi, đã không cảm ơn tôi thì thôi, lại còn coi tôi như con ngốc. Chị được đấy! Chị bất nhân, cũng đừng trách tôi bất nghĩa. Là chị dạy tôi làm như vậy! Là chị cho tôi cái quyền tối cao này”. Hứa An Ly cũng không biết mình đang nói gì nữa, cô đã nổi điên lên rồi.
Thẩm Anh Xuân cười giễu cợt.
“Tôi hận cô, Thẩm Anh Xuân! Hận cô luôn tự cho mình hơn người khác, hận cô lúc nào cũng cao ngạo, hận cô không hiểu cách tôn trọng người khác, luôn dẫm đạp lên lòng tự trọng của người khác, hận cô lúc nào cũng thể hiện là kẻ lắm tiền nhiều của. Cô tưởng rằng, cô có tiền, thì cô có thể mua được tình yêu, cô có thể mua được con người anh ta sao? Cô sẽ không bao giờ mua được trái tim anh ấy! Đây chính là kết cục của cô!”
Thẩm Anh Xuân phá lên cười, nhưng tận trong sâu thẳm trái tim cô lại là một nỗi đau quặn thắt!
“Vì vậy, cô sẽ không có được tình yêu chân chính, cô sẽ không có được niềm vui chân chính, sẽ không có được tình cảm chân chính. Ngoài tiền ra, cô chẳng có gì hết!”
“Vậy cô có cái gì?” Thẩm Anh Xuân nhíu mắt, lạnh lùng hỏi lại.
Hứa An Ly ngây người ra, nhưng rất nhanh, cô lấy lại nụ cười trên môi và trả lời lại rất nhanh.
“Tôi có cái gì ư? Để tôi nói cho cô biết, tôi có sự mến mộ chân thành của đàn ông, tôi có tình cảm của họ, tôi có nỗi đau và sư nhớ nhung vô điều kiện của họ. Ngoài sự mến mộ của họ, tôi còn có tình cảm thân thiết như anh em với họ!”
Sự việc đã vậy, Thẩm Anh Xuân mới phát hiện, cô dường như đã thua, những câu được chuẩn bị trước, sự đối phó có kế hoạch đã trở nên vô dụng hết chỗ nói ở hoàn cảnh lúc này. Cô đã bị Hứa An Ly đánh bại. Hoá ra cô ấy đã chuẩn bị sẵn cách đối phó với mình. Thẩm Anh Xuân làm sao có thể can tâm tình nguyện để thua dưới tay Hứa An Ly chứ? Cô ta nghĩ mình cần phải lấy lại ngay phong độ.
“Được, cảm ơn cô đã nói những lời thật lòng đó. Hứa An Ly, cô muốn thế nào?” giọng Thẩm Anh Xuân bỗng mềm mại hơn rất nhiều.
“Tôi không biết!”
“Đến cùng thì thôi!”
Đối với chuyện của tương lai, chuyện của ngày mai, ai mà có thể nói rõ được chứ? Nhiều lúc, những việc tự mình đã lên kế hoạch trước, đến cuối cùng chẳng phải có kết quả khác hẳn hay sao? Giống như cô và Thẩm Anh Xuân vậy, cô luôn ở vào thế lùi, luôn ngầm chịu đựng, nhưng đổi lại được cái gì chứ? Vì thế Hứa An Ly thực sự không biết sau này cô nên làm thế nào, làm thế nào mới có thể khiến Thẩm Anh Xuân gạt bỏ một cách triệt để thái độ thù địch và sự hoài nghi đối với cô.
“Tức là cô muốn cạnh tranh công bằng với tôi, phải vậy không?”
“Nếu như cô muốn tôi phải làm vậy, thì tôi cũng chẳng có ý kiến gì!”. Hứa An Ly lạnh nhạt nói, như là đang nói đến một chuyện mà chẳng có chút liên quan đến mình vậy.
“Hồ ly có cải trang đến đâu thì vẫn lộ đuôi ra ngoài. Hứa An Ly! Chúng ta hãy chờ xem!”
Nói xong, Thẩm Anh Xuân lướt qua người Hứa An Ly, quay người bước đi, mang theo gió lạnh, mang theo thái độ hằn học cứng rắn, mang theo cả sự thẫn thờ không thể tiêu tan.
Ánh nắng sau buổi trưa, như thuỷ tinh soi chiếu lên bóng dáng sau lưng đang xa dần của cô ta. Vẫn luôn rực rỡ như vậy, giống như nụ cười trong mắt cô.
Hứa An Ly đứng dưới ánh nắng vàng rực rỡ, ánh nắng kéo hình dáng cô đến mức cô độc lạ thường.
Vẫn đứng yên bên bãi biễn sau buổi trưa, vẫn nhìn theo hình bóng của Thẩm Anh Xuân, nước mắt tràn trề. Cô rất muốn chạy theo, nói với cô ta: Thẩm Anh Xuân! Tôi coi cô như bạn bè, tôi không muốn bán rẻ một tình yêu đẹp, tôi tình nguyện nhìn thấy hai người yêu nhau trong hạnh phúc. Cho dù một mình tôi ngồi ở một góc nào đó lặng lẽ gặm nhấm vết thương, tôi cũng sẽ thật lòng chúc phúc cho cô, chúc phúc cho hai người.